Nếu Như Anh Yêu Em

Cuộc sống ở Bắc Bộ của Thường Tương Tư vô cùng yên bình, nhàn tản. Lượng công việc ở đây ít hơn rất nhiều so với Bình Thành, thỉnh thoảng xuống nông thôn cũng chủ yếu là kiểm tra tổng quát sức khỏe toàn dân và tuyên truyền giữ gìn sức khỏe. Bình thường tan làm sẽ về nhà bố mẹ ăn cơm, cuối tuần thuê xe dẫn họ đi chơi quanh huyện. Ban đầu, bố mẹ cô còn chưa quen với ngày nghỉ như vậy, không hề có cảm giác an toàn, miệng luôn lải nhải, hơn nữa đi chơi ở nơi xa lạ cũng không yên tâm.

Để giảm bớt áp lực tâm lý cho bố mẹ, Thường Tương Tư quyết định thay đổi từ những thứ nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Đầu tiên, cô vứt hết toàn bộ đồ đạc cũ đi mà thay vào đó là đồ gia dụng mới. Cô nhìn bố mẹ một bên đau lòng một bên không dám ngăn cản, một bên lại vui vẻ trộn lẫn phức tạp, trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau đó, cô dẫn mẹ đi mua sắm, thay đổi toàn bộ quần áo bốn mùa của hai người. Trong lúc trò chuyện, Thường Tương Tư sẽ nói qua cho mẹ biết thu nhập của bản thân để bà yên tâm chi tiêu, chỉ cần là chi phí sinh hoạt thường ngày của gia đình thì cô hoàn toàn chi trả được.

Thường Tương Tư không ngăn cản bố mẹ tiếp tục bày quán buôn bán. Đây là nguồn thu của bố mẹ cũng là nơi họ có thể hòa nhập vào xã hội. Cô chỉ theo bố đi dạo quanh chợ nông sản rồi trao đổi với ông nên thuê cửa hàng cho riêng mình, lại mua một số thiết bị, như vậy thì bố mẹ không cần mỗi ngày dậy sớm để làm đậu phụ rồi vất vả bày bán. Vả lại, thoạt trông cửa hàng càng thêm sạch sẽ nghiêm chỉnh, một phần cũng có lợi cho việc làm ăn. Ông Thường vốn không nỡ tiêu tiền, Thường Tương Tư lại dẫn ông tới một cửa hàng bán đậu phụ khác xem, cùng ông kiểm kê lượng khách tới mua bán, ông Thường không nói gì song trong lòng đã dao động.

Tưởng Xương Tuấn là đại ca của khu vực này. Khi Thường Tương Tư hỏi anh ấy về việc tìm vị trí mở cửa hàng cho bố mẹ thì anh ấy lập tức mang một đống tin tức cho cô. Thường Tương Tư tính toán số tiền trong tay, lại xem giá nhà của huyện không quá đắt đỏ bèn mua thẳng một cửa hàng nhỏ gần trung tâm mua sắm lớn. Cô đẩy giấy chứng nhận bất động sản đứng tên bố mẹ tới trước mặt họ, sau đó lại đưa những thông tin mà cô tìm kiếm trên mạng về các loại thiết bị sản xuất đậu phụ.

Thường Tương Tư cảm thấy những vất vả và sự trả giá của mình trong thời gian qua là đáng giá. Bố cô bắt đầu lo toan việc làm ăn buôn bán mà thức khuya dậy sớm, trái lại tinh thần vô cùng phấn chấn. Mẹ cô có được tự tin nên cũng dám hạ quyết tâm trong mọi việc, ngày càng quyết đoán hơn so với ngày xưa.

Ban đầu Thường Tương Tư cho rằng đây sẽ là một quá trình rất dài, không ngờ lại đạt được hiệu quả nhanh chóng đến vậy. Bố mẹ cô quả thực không biết nhìn xa trông rộng, cũng không biết cách sắp xếp và lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai, thứ duy nhất họ biết được là kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình rồi gửi ngân hàng. Tuy nhiên, một khi cô đã chỉ hướng và mở đầu tốt thì họ có thể chấp hành theo, hoàn toàn không cần dựa vào cô mà vẫn có thể sống.

Tâm trạng cô dần trở nên tốt đẹp, ngay cả khi nhắn tin với Bạch Văn Nguyên cũng chịu trả lời nhiều thêm mấy câu.

Dù Bạch Văn Nguyên đã đi nhưng đối với Thường Tương Tư thì cũng chẳng khác lúc chưa rời đi là mấy. Sáng trưa chiều hàng ngày, anh đều nhắn vài câu tẻ nhạt tới kể mấy chuyện vặt vãnh. Ví dụ như hoạt động không tiện, lúc đi làm bị cấp dưới trêu ghẹo, lúc thẩm vấn phạm nhân thì đứng ngoài xem hoặc là ăn phải hộp cơm không ngon. Ban đầu, Thường Tương Tư không có tâm tư nói chuyện với anh, chủ yếu đáp mấy câu ngắn gọn để tống cổ anh đi. Song, sau khi thu xếp ổn định cuộc sống tương lai giúp bố mẹ, cô bỗng nhiên ngộ ra, sự kiên nhẫn của Bạch Văn Nguyên đối với cô bây giờ vô cùng giống với sự kiên nhẫn mà cô dành cho bố mẹ.

Có được giác ngộ này, Thường Tương Tư không còn đáp lời qua loa với Bạch Văn Nguyên nữa mà nghiêm túc kể cho anh tình hình gần đây.

“Hôm nay em mua cửa hàng cho bố mẹ, chưa đến hai mươi mét vuông, tiêu hết một trăm năm mươi nghìn tệ. Bố nói chỉ cần sơn lại tường là được chứ không phải sửa sang gì nữa, trang bị đầy đủ máy móc xong là có thể mở cửa buôn bán rồi.”

“Làm đậu phụ rất vất vả, cuối tuần em dậy sớm định hỗ trợ, cuối cùng lại nấu hỏng một nồi sữa đậu nành, cháy khét cả đáy nồi luôn. Đậu phụ có mùi khét không thể mang ra bán, bố em lại tiếc rẻ không nỡ vứt bèn làm đậu phụ thối cho cả nhà ăn.”

“Váng đậu tự làm rất thơm, em gửi cho anh một ít đó, anh ăn thử xem.”

“Cuộc sống trong huyện nhỏ quá nhàn nhã, em cảm giác mình sắp thành thứ vô dụng đến nơi nên định kiếm gì đó làm cho hết thời gian. Hay là em lại chong đèn học sách thi lên tiến sĩ nhỉ, anh cảm thấy thế nào?”

Khi Bạch Văn Nguyên nhận được tin nhắn cuối cùng của Thường Tương Tư, anh vui sướng đến xuýt phát điên, anh muốn lập tức chạy tới Bắc Bộ rồi ôm cô vào trong ngực và nói: “Em yêu, em làm gì anh đều thấy rất tốt.”

Lúc này, anh đang ngồi ngoài phòng thẩm vấn xem Uông Khải định cạy miệng Ngô Kiến Thiết, còn Tiền Vệ ngồi cùng anh. Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhắn lại ngay: “Anh cảm thấy đây là một ý kiến hay. Tuần sau anh phải về thành phố B rồi, nếu không em về cùng anh tới trường gặp gỡ thầy cô trước đây hỏi thăm xem tình hình tuyển sinh sau đại học thế nào, được không?”

Tin nhắn gửi đi, anh nhìn chằm chặp vào điện thoại chờ cô trả lời. Mấy phút ngắn ngủi mà cứ ngỡ đã qua cả thế kỷ, chợt anh nghe thấy âm thanh thân thương “Ting ——”, anh vội vã mở tin nhắn ra, bên trong chỉ có một từ “Được”.

Bạch Văn Nguyên ấn điện thoại vào ngực mình, cảm nhận nhịp đập trái tim đang rối loạn, không khỏi bật cười thành tiếng. Khi trông thấy Tiền Vệ quay đầu nhìn anh, anh lại cảm thấy mất kiểm soát trước mặt cấp dưới thì không ổn bèn hắng giọng, mím đôi môi đang cong toét, trưng ra khuôn mặt nghiêm túc để trả lời tin nhắn.

“Thứ sáu tan làm anh sẽ đi Bắc Bộ, sáng thứ bảy chúng ta xuất phát, được không?”

“Anh không cần bôn ba như vậy đâu, thứ sáu tan làm em sẽ về Bình Thành. Sáng sớm thứ bảy em đợi dưới nhà anh, được không?”

“Không thì tối anh qua chung cư của em nhé?”

Vừa gửi tin nhắn đi, Bạch Văn Nguyên bỗng cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch. Nếu anh bị từ chối thì chẳng phải là hết cách sao, thà rằng không hỏi mà cứ đi, không cho cô cơ hội từ chối mình mới đúng.

Thường Tương Tư đọc tin nhắn được voi đòi tiên của Bạch Văn Nguyên thì khẽ cười, người đang ông này trước nay chưa bao giờ cho người ta lối thoát, chỉ biết từng bước ép sát, ép người ta tới mức không thở nổi, cũng không cho người ta thời gian để suy nghĩ. Nếu là một cô gái nhu nhược yếu đuối thì có lẽ đã bị anh quấn thành hoa hải đường, cuối cùng hoàn toàn đánh mất bản thân.

“Không cần.” Thường Tương Tư đáp: “Chung cư lâu không có người ở, em phải về thu dọn nên không có thời gian đón tiếp anh đâu.”

“Anh có thể giúp em quét tước vệ sinh mà.” Tay Bạch Văn Nguyên không nghe anh chỉ huy, tin nhắn vẫn gửi đi như vậy.

Thường Tương Tư thở dài: “Bạch Văn Nguyên, anh quấn chặt quá!”

Khi nhận được tin nhắn cuối cùng, trong lòng Bạch Văn Nguyên như bị nện một đòn rất mạnh làm nội thương rồi dẫn tới tích tụ khí huyết, anh buồn bã quay về chỗ ngồi, tiếp tục xem quá trình thẩm vấn.

Tiền Vệ liếc cấp trên của mình vài cái, bộ dạng thể hiện vui giận ra mặt thế này thật là hiếm thấy.

Thường Tương Tư đặt vé xe khách vào chiều muộn thứ sáu, lúc đến Bình Thành đã là đêm khuya. Cô bắt xe về chung cư, đúng như dự đoán, xe Bạch Văn Nguyên đã ở dưới tầng. Cô bất đắc dĩ qua xem lại thấy Bạch Văn Nguyên chống một tay vào cửa sổ, đầu dựa vào khuỷu tay ngủ thiếp đi. Cô cúi người gõ cửa, ai kia lập tức tỉnh dậy.

“Tương Tư, em trở lại rồi à?” Giọng Bạch Văn Nguyên mơ màng, mở cửa xuống xe hoạt động thân thể: “Anh chờ em lâu lắm rồi.”

“Chẳng phải em đã bảo anh đừng đến ư?”

Bạch Văn Nguyên cười: “Anh đến gặp em, nhân tiện quét tước giúp em, xong xuôi sẽ đi.”

“Anh lên đi!” Thường Tương Tư quay người dẫn anh lên tầng.

Thường Tương Tư mở cửa, sau đó lấy chìa khóa xe trên hòm thư ra, bật đèn, thả hết đồ lên cái bệ trước cửa.

Quả nhiên gần hai tháng không ở, bất cứ chỗ nào lọt vào tầm mắt cũng đầy tro bụi, cô cởi áo khoác, nhìn Bạch Văn Nguyên, hỏi: “Anh biết quét nhà á?”

Hai người sống chung mấy năm, cái ổ chó của Bạch Văn Nguyên ở thành phố B đều do Thường Tương Tư xử lý. Nếu cô mà bận quá không có thời gian dọn thì nó chẳng khác nào bãi rác. Vị đại thiếu gia nhà họ Bạch này có năng lực lại cẩn thận trong công việc, còn với nơi cư trú của mình thì mang sức chịu đưng siêu cao, dù có ra vào bãi rác thì vẫn bình thản, ung dung như thường.

“Biết ——” Bạch Văn Nguyên cũng cởi áo khoác theo, vào phòng vệ sinh tìm giẻ lau và chậu nước, nói: “Cũng đâu phải việc gì khó.”

“Thế à?” Thường Tương Tư cười, cẩn thận lật lớp vải chắn bụi trên đồ gia dụng, vo tròn rồi ném vào máy giặt, sau đó nhìn anh thành thạo vắt khăn lau cửa sổ: “Anh học được ở đâu vậy?”

“Việc này mà cũng phải học ư?” Bạch Văn Nguyên đắc ý: “Anh chỉ cần xem một cái là biết.”

“Được rồi ——”

Thường Tương Tư không khách khí nữa, trực tiếp giao nhiệm vụ cho Bạch Văn Nguyên. Hai người cùng nhau lau đồ dùng, quét rác lau nhà, chỉ chốc lát đã dọn sạch sẽ bóng loáng căn chung cư nhỏ. Thường Tương Tư lấy vỏ chăn gối trong tủ quần áo ra, xem đồng hồ đã gần 12 giờ đêm bèn giục anh về.

“Anh mau về đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy!” Thường Tương Tư rửa tay: “Em cũng phải đi ngủ rồi.”

“Chậc, dùng người ta xong rồi ném đấy hả?” Bạch Văn Nguyên chen vào phòng vệ sinh nhỏ, tay cũng để dưới vòi nước, hai đôi tay nam nữ khác biệt được nước xả vào, bọt nước văng khắp nơi.

Thường Tương Tư duỗi tay đóng vòi nước, nhìn xuống vết nước trên áo hoodie với vẻ chán ghét.

Bạch Văn Nguyên rút tờ giấy lau khô tay: “Làm sao vậy?”

“Áo bị anh làm ướt rồi.”

“Cởi đi!” Bạch Văn Nguyên không để bụng, còn cười hì hì: “Nếu không em đưa chìa khóa chung cư cho anh, hôm nào rảnh anh sẽ tới quét dọn giúp em.”

“Thôi khỏi.” Thường Tương Tư ra khỏi phòng vệ sinh.

Bạch Văn Nguyên bám theo: “Làm như em thế này quá phiền phức, tối nay ngủ lại một đêm, sáng sớm hôm sau còn dậy thu dọn. Sau lại về thẳng Bắc Bộ, đợi đến lần sau vẫn phải về tổng vệ sinh, em ngại chưa đủ phiền hay sao?”

Thường Tương Tư mở cửa, nhìn Bạch Văn Nguyên, ý tứ rất rõ ràng.

Bạch Văn Nguyên nhìn biểu cảm kiên quyết của cô thì giơ tay véo mặt cô một cái: “Gì mà kiên cường vậy?”

“Anh không tôn trọng em.” Thường Tương Tư trả lời: “Em đã bảo không cần tới ——”

“Anh nhớ em mà!” Bạch Văn Nguyên cãi lại: “Tương Tư, hai người yêu nhau đâu kiểm soát nổi bản thân, đây vốn là chuyện thường tình.”

“Bao gồm làm chủ thay em ư?” Thường Tương Tư nghiêng đầu tránh khỏi tay Bạch Văn Nguyên: “Nếu tất cả những điều này có thể nhân danh tình yêu thì anh quả là một kẻ giỏi che đậy sự xâm phạm của mình.”

Bạch Văn Nguyên toét miệng cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Anh không phủ nhận sự lên án của Thường Tương Tư, cúi đầu hôn vài cái vào mặt cô: “Tương Tư, em thật đáng yêu.”

“Anh mau cút đi!” Thường Tương Tư bị chòng ghẹo đến phát bực, cô giơ tay lấy áo khoác của anh rồi ném qua.

Bạch Văn Nguyên vui vẻ nhận lấy: “Rồi rồi rồi, anh đi ngay đây. Vậy sáng sớm mai anh đến đón em nhé? Việc này thì em nên đồng ý chứ nhỉ?”

Thường Tương Tư nhìn xuống đùi anh, anh lập tức hiểu, vỗ chỗ bị thương: “Anh khỏi rồi, chẳng đau tí nào luôn, không tin em ấn mạnh cái thử xem?”

“Ừm!” Thường Tương Tư gật đầu.

Bạch Văn Nguyên kìm lòng không đậu duỗi tay ôm lấy eo Thường Tương Tư, cọ qua cọ lại cổ cô một lúc lâu mới nói: “Tương Tư, đã đến thành phố B rồi, đợi em xong xuôi mọi việc thì cùng anh về nhà gặp ông nội, có được không?”

Hết chương 75


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui