Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Thẩm Tư Thanh dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn vào Mạnh Hàn, lạnh lùng nói, “Tránh ra!”

Mạnh Hàn nghe vậy tức giận giáng cho hắn một đòn, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, “Khốn khiếp!” sau đó liền đẩy hắn sang một bên, lách người chạy vào trong biệt thự, thế nhưng còn chưa bước chân lên bậc cầu thang, liền bị Lan Diệp lại, “Anh là ai vậy? Tại sao lại vào đây?”

Mạnh Hàn siết lấy cổ tay cô ta, gấp gáp hỏi, “Mộc Cầm ở đâu?”

Lan Diệp bị đau kêu lên một tiếng, đầu mày nhíu thành một đường, “Cô ấy bỏ đi rồi, bây giờ chúng tôi đang đi tìm cô ấy!”

Mạnh Hàn sửng sốt, cánh tay đang siết chặt tay Lan Diệp cũng nới lỏng, “Bỏ đi? Từ lúc nào?”

Lan Diệp thoát ra, xoa xoa cổ tay bị hằn đỏ, gật đầu sợ hãi, “Cô ấy vừa mới bỏ đi sáng hôm nay!”

Mạnh Hàn sững sờ, siết nắm đấm lại. Có trời mới biết, suốt mấy tuần nay, anh tìm Tô Mộc Cầm đến phát điên. Vậy mà khi biết đước nơi Mộc Cầm đang bị giam cầm thì cô lại lại một lần nữa biến mất.

Tên khốn Thẩm Tư Thanh, chỉ vì hắn mà cô mới bỏ đi như vậy!

Nếu như cô có xảy ra mệnh hệ gì, anh nhất định sẽ không tha cho hắn!

***

“Anh đang đe dọa tôi sao?” Thẩm Tư Thanh chống cằm ngồi trên ghế da, không liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.

“Thế nào? Tôi không nghĩ đây là một vụ giao dịch tệ đâu... nhưng...” Đối phương có phần lấp lửng.

Thẩm Tư Thanh nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhìn vào đối phương, môi mỏng khẽ dương, “Có phải anh định nói sẽ để tập đoàn Thẩm Thị lên sàn trước hay không?”

Đối phương gật đầu, “Đúng vậy... Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này mượn gió bẻ măng, sàn giao dịch cũng không phải chuyện dễ, nhưng nếu có sự hộ trợ của Thẩm Thị, nhất định chúng tôi có thể leo lên.”

Đối với sự thẳng thắn của đối phương, Thẩm Tư Thanh cảm thấy rất vừa lòng, thế nhưng hắn chỉ nhướn mày, nhàn nhạt nói, “Không còn gì cả... Tôi sẽ không để Thẩm Thị gặp rắc rối...”

Sắc mặt của đối phương lập tức chuyển biến, thế nhưng Thẩm Tư Thanh một chút cũng không quan tâm, đứng dậy, “Hôm nay đến đây thôi, xin phép, tôi còn có việc...”

Sau khi nói xong, Thẩm Tư Thanh chỉ lưu lại cho mọi người ở trong phòng hội nghị một bóng lưng, ngay lúc đó, mọi người phía trong liền bàn tán xôn xao.

Ngay lúc ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Tư Thanh liền nghiêng người hỏi Tịnh Hàm đang đi phía sau, “Thám tử tư đã đến chưa?”

Tịnh Hàm cung kính nói, “Đã đến rồi, anh ta đang đợi tổng giám đốc ở trong phòng chờ!”

“Nói với phòng các cổ đông, hoãn cuộc họp ngày hôm nay lại.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc!”

Sau khi Tịnh Hàm đi, Thẩm Tư Thanh cũng đã bước vào phòng chờ của công ty, vừa vào trong, hắn liền nhìn thấy một người đàn ông, có lẽ còn trẻ, hắn ta đội mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt, bên người có một chiếc cặp thể thao lớn, không biết đang để cái gì bên trong.Tuy bề ngoài khá kì dị, thế nhưng lúc này Thẩm Tư Thanh cũng không còn tâm tình để đánh giá, vừa ngồi xuống, hắn liền nói vào vấn đề chính, “Điều tra đến đâu rồi?”

Người đối diện cúi đầu, lấy trong túi ra một xấp tài liệu mỏng, đưa cho Thẩm Tư Thanh, nghiêm túc nói, “Theo như điều tra, cô Tô sau khi rời biệt thự đã được một người cứu đi, người hiện tại không còn ở Thiên Tân, điều tra sơ bộ cho thấy dấu vết bánh xe để lại của chiếc xe chở cô Tô đi là một chiếc BMW X1 LWB.”

Thẩm Tư Thanh hơi nhíu mày, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó.

Ngừng một lát, thám tử tư lại tiếp tục nói, “Hãng xe này vừa ra cách đây không lâu, trên thế giới chỉ có hơn 30 chiếc, nếu như thu hẹp phạm vị lại, chỉ tính ở Trung Quốc thì chỉ còn lại 8 chiếc xe.”

Thẩm Tư Thanh hỏi, “Nếu thu hẹp lại phạm vị ở Tây Thành thì còn bao nhiêu chiếc?”

Thám tử tư hơi đẩy mũ, bình tĩnh nói, “Còn 5 chiếc!”

“Chủ nhân của những chiếc xe đó là ai?” Thẩm Tư Thanh nhíu mày, tiếp tục hỏi.

Thám tử tư hơi ngập ngừng, “Chuyện này... cái này cần có thêm thời gian điều tra mới có thể biết được, nhưng trước mắt thì manh mối cũng đã rõ, tìm ra người cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi!”

“Cần bao nhiêu lâu?” Thẩm Tư Thanh hỏi.

Thám tử tư trả lời, “Ít nhất 2 ngày là có thể xong!”

“Được, tôi đợi tin tức từ phía các anh!”

Sau khi thám tử tư ra về, Thẩm Tư Thanh ngồi dựa trên ghế sô pha, mắt nhắm nghiền, trông có vẻ mệt mỏi.

Tịnh Hàm sau khi giải quyết xong công việc được giao liền vào trong phòng chờ, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Tịnh Hàm rất hiếm khi nhìn thấy hắn như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Đang định quay đi pha cho hắn tách cafe, Tịnh Hàm bỗng nghe thấy hắn hỏi: “Lúc nãy trong cuộc họp cổ đông cậu có thấy Tùy Vũ Thần ở đó hay không?”

Giọng nói hơi trầm, uể oải và bất lực.

Tịnh Hàm quay lại, lúc này mới nhìn thấy tuy đầu mày của hắn đã dãn ra không ít nhưng nếp nhăn trên trán vẫn hằn sâu.

“Ông ta có đến, nhưng khi nghe chỉ thị của anh thì ông ta cũng đã về ngay.” Tịnh Hàm chần chừ nói, “Tổng giám đốc, nhìn anh rất mệt mỏi, hay là anh vào phòng ngủ một lúc đi, huống hồ hôm qua anh cũng đã thức nguyên đêm rồi! Nếu bây giờ anh còn gắng sức, tôi e sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Gương mặt Thẩm Tư Thanh dần dần thoải mái hơn, nhưng vẫn điềm tĩnh đến dọa người, “Không cần lo cho tôi...”

Tịnh Hàm thở dài, nhẹ giọng nói, “Dù sao thám tử tư cũng đã chắc chắn sẽ tìm được cô Tô, anh cũng đừng lo lắng quá, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Thẩm Tư Thanh nghiêm mặt, bên ngoài mặt không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nơi đáy mắt vẫn luôn là vẻ bình thản, tĩnh lặng trước mọi sóng gió. Một lúc sau hắn mới khẽ nói, “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Tịnh Hàm thở dài, tuy lo lắng cho Thẩm Tư Thanh, thế nhưng là lệnh thì hắn cũng phải tuân theo, cúi đầu chào một tiếng, sau đó Tịnh Hàm liền xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Tư Thanh ngồi đờ đẫn như bức tượng gỗ, tiếng kim đồng hồ vang lên đều đặn, đánh vào lồng ngực hắn, cùng lúc đó trái tim hắn như bị một chiếc đinh rất dài cắm xuyên qua, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Người con gái đó đã rời khỏi thế giới của anh. Đêm hôm qua hắn không muốn trở về biệt thự, bởi vì hắn không muốn chấp chận căn nhà đó đã không còn một chút hơi thở nào của cô, căn nhà quạnh vắng. Cảm giác này đối với hắn mà nói, cực kỳ tồi tệ!

Ánh đèn neon rực sáng, toàn bộ tia sáng đều được bung ra hết, đổ nghiêng lên tấm bình phong cách đó không xa, khiến cho cánh hoa trắng muốt cũng bị nhuộm một màu đỏ nhức mắt.

Thẩm Tư Thanh đi tới trước tấm bình phong, bất giác giơ tay vuốt nhẹ lên cánh hoa, ngón tay anh dường như cũng thấm cả hương hoa. Hắn nhìn mãi nhìn mãi, tựa hồ gặp lại Tô Mộc Cầm nơi ngõ nhỏ năm còn học đại học.

Trên con ngõ dài, cô cứu hắn khỏi đám lưu manh. Chính vì cuộc gặp gỡ bất ngờ đó, đã là sợi chỉ đỏ liên kết hắn và cô, từ đó hắn mới quyết định sẽ không giờ buông tay cô. Hắn không muốn hỏi cô cứu hắn để làm gì, cũng không muốn biết cô tại sao cô lại đồng ý hẹn hò với hắn. Hắn chỉ biết, từ sau khoảnh khắc ấy, hắn sẽ nắm chặt tay cô. Hắn đi tới đâu thì cô cũng phải ở bên cạnh hắn.

Trên sân thượng năm ấy, cô yên lặng ngồi trên ghế, còn hắn thoải mái nằm trên đùi cô. Tuy rằng đang ngủ, nhưng ánh mắt vẫn chốc chốc mở ra nhìn cô. Gió nhẹ thổi qua, vô số những cánh hoa tuyết cầu rơi rụng lả tả. Giữa cảnh hoa rơi, cô đẹp như tiên nữ. Khi cả một bông hoa tuyết cầu rơi vào lòng cô, nụ cười trên môi cô thậm chí còn đẹp hơn cả hoa.

Hắn chưa bao giờ nghĩ nụ cười của một người con gái lại có thể rực rỡ, làm ấm lòng người đến thế.

Thế nhưng, kỷ niệm, khi bóc hết lớp giấy đường ngọt ngào, nếm tới phần đắng chát thì tất cả đều đã không còn ý nghĩa.

Đang chìm trong mạch suy nghĩ, điện thoại bên cạnh bỗng vang lên. Trong không gian u tịch này, tiếng chuông ấy vô cùng đinh tai, nó làm cho hắn giật nảy mình, tay chợt run lên.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, không hiểu sao Thẩm Tư Thanh lại cảm thấy trống rỗng, giống như đang thất vọng, đợi một lúc sau, hắn mới cầm máy, nhận điện thoại, “Có chuyện gì?”

Đâu bên kia hơi ngưng một lát, nhưng giây sau liền lên tiếng bất mãn, “Giọng điệu cái kiểu gì vậy? Anh gọi điện khiến mày khó chịu đến vậy sao?”

“Vào vấn đề chính...” Thẩm Tư Thanh lạnh nhạt ngắt lời.

“Đúng thật là...” Đối phương giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Phải có chuyện thì mới gọi được cho mày hay sao?”

“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy!”

“Khoan... khoan đã...” Đối phương vội vàng nói, “Anh chỉ muốn mời mày ra ngoài hàn huyên tâm sự thôi mà...”

Còn chưa nói hết câu, trong điện thoại liền vang lên tiếng “Đô đô” cắt đứt liên lạc. Đối phương cứng họng, đứng hình, còn Thẩm Tư Thanh chỉ bình tĩnh hạ tay, nhét điện thoại bào túi quần, đi ra khỏi phòng chờ, mọi hành động đều rất lưu loát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui