Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta phải biết cách chấp nhận sự thật, đôi khi sự thật có thực sự phũ phàng, thế nhưng nếu như chúng ta học được cách chấp nhận, thì cuộc sống sau này mới có thể hạnh phúc.

Tô Mộc Cầm dựa trên lồng ngực của Thẩm Tư Thanh, lúc này cô tưởng chừng như mình có thể thoát khỏi tất cả mọi muộn phiền của thế giới xung quanh, chìm đắm trong thế giới riêng của cô và hắn, mùi hương của hắn, hơi thở và cả trái tim đang đập trầm ổn của hắn, nó mang lại cho cô một cảm giác an tâm.

Đang chìm trong cảm giác yên tĩnh, thì đột nhiên điện thoại của Thẩm Tư Thanh reo lên.

Tô Mộc Cầm giật mình ngồi dầy, ai oán nhìn chiếc điện thoại trên bàn.

Thẩm Tư Thanh vốn đang chìm đắm trong thế giới riêng tư của hai người, cũng bị tiếng vang chói tai của điện thoại làm cho nhíu mày.

Hắn lập tức nắm lấy di động, khi nhìn đến tên hiển thị là "Tịnh Hàm", lúc này tâm trạng bực bội mới thu lại một chút, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Hắn bắt máy, câu đầu tiên liền hỏi, "Có kết quả rồi?"

Tô Mộc Cầm nghe vậy, tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng nhìn chằm chằm vào điện thoại của hắn.

Tịnh Hàm ở đầu dây bên kia rất chuyên nghiệp, không bởi vì câu hỏi bất ngờ của Thẩm Tư Thanh làm cho giật mình, lập tức cung kính nói, "Thẩm thiếu, kết quả đã được chuyển đến địa chỉ của anh, có lẽ một lúc nữa sẽ tới nơi."

Thẩm Tư Thanh liếc nhìn cô, hơi dùng lực đem cô ôm vào lòng, sau đó nói, "Được, chuyện này cậu vất vả rồi."

Tịnh Hàm nghe vậy liền cảm thấy có chút tự hào, lập tức nói, "Thẩm thiếu, nếu thấy tôi vất vả, hay là cuối tháng tăng tiền lương cho tôi đi."

Hắn nhướn mày, bình thản nói, "Cậu muốn tăng lương? Vậy được, hôm nay để cậu tăng ca!"

Tịnh Hàm ngẩn người, lập tức kêu lên, "Không được, tôi là không muốn tăng lương nữa, vẫn đừng để tôi tăng ca thì hơn."

Tăng ca?

Đùa tôi hay sao?

Đúng là nhà tư bản, hút tiền còn hơn hút máu người!

Tịnh Hàm thầm cảm thán: Ông chủ của hắn a, quá keo kiệt! Đúng là làm trợ lý cho một người như vậy quả thật không hề dễ dàng!

Một bên ai oán, nhưng một bên lại rơi vào tâm trạng căng thẳng.

Thẩm Tư Thanh nhìn điệu bộ của cô, không khỏi buồn cười, "Đừng lo lắng, kết quả rất nhanh sẽ được chuyển đến đây thôi."

Tô Mộc Cầm cắn môi, trống ngực đập dồn dập, tuy cố gắng áp chế sự căng thẳng trong lòng nhưng không hiểu sao trong giọng nói vẫn còn có một chút run rẩy, "Nhưng không hiểu sao tim em vẫn đập rất nhanh."

Thẩm Tư Thanh lặng lẽ nâng cánh tay lên, ôm cô vào lồng ngực, "Em không cần phải căng thẳng như vậy, em cứ thả lòng mình ra, một lúc nữa, nếu như biết được kết quả, em cũng phải chuẩn bị tinh thần từ trước, không phải sao?"

Cô gật đầu, lời của hắn nói rất đúng, vì thế cho nên cô phảo chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể đối diện với sự thật, cô hít sâu một hơi để bình ổn lại trái tim đang đập dồn dập, khẽ cắn làn môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào của mình.

Đúng lúc cô dần dần bình ổn lại tâm trạng thì bên ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng chuông.

Trái tim của cô lại một lần nữa đánh "thịch" một cái như muốn ngừng đập.

Thẩm Tư Thanh chuyển hướng ra phía bên ngoài cửa, để cô ngồi trên ghế sô pha, "Để anh ra xem."

Nói xong câu đó, Thẩm Tư Thanh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ còn một mình Tô Mộc Cầm ngồi trên ghế, cảm giác căng thẳng một lần nữa lại trỗi dậy, nhưng lần này cô cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh.

Suốt hai mươi bày năm sống cùng với gia đình nhà họ Tô, nếu như bây giờ đúng thật Tùy Vũ Thần là cha ruột của cô, có phải như thế rất nực cười hay không?

Tất cả những nỗi đau mà cô phải chịu, ngày hôm nay sẽ vì một phiếu xét nghiệm DNA mà kết thúc, cho dù có sẵn sàng tâm lý, nhưng tâm lý chung của mỗi người vẫn vì thế mà căng thẳng, không có một cái gì gọi là công bằng trong lúc này, nhưng điều cần biết là cô có biết chấp nhận sự thật hay không!

Đúng lúc đó Thẩm Tư Thanh đi vào, trên tay đúng là kết quả xét nghiệm quan hệ cha con giữa cô và Tùy Vũ Thần. Bao bì màu nâu được khóa lại cẩn thận, từng chữ màu đỏ bay lượn trên giấy khiến tầm mắt cô không thể rời đi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, hít sâu nói, "Có thể để tự em mở được không?"

Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Tư Thanh nhìn cô, sau đó lại nhìn tập tài liệu trong tay, âm trầm nói, "Em có thể tự mở nhưng đừng kích động quá, phải nhớ lúc này em đang mang thai, không được tạo áp lực cho mình, được chứ?"

Tô Mộc Cầm gật đầu, "Em biết rồi!"

Nghe được sự đồng ý của cô, lúc này hắn mới dám đưa tập tài liệu đựng kết quả xét nghiệm DNA cho cô.

Tô Mộc Cầm có thể cảm nhận được bàn tay của mình hơi run rẩy, cô nín thở, chầm chậm mở tập tài liệu ra, bên trong chỉ có duy nhất một tờ giấy chứng thực.

Cô không am hiểu lắm về kết quả này, cho nên rất bình tĩnh đọc từ trên xuống dưới, mà trong lúc chờ đợi cô đọc hết tờ giấy xét nghiệm kia, Thẩm Tư Thanh có cố tình liếc xuống phía dưới xem kết quả, ngay lập tức ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy, thế nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng xem như không có chuyện gì.

Mà Tô Mộc Cầm, sau khi đọc xong, đến khi cô lướt xuống nhìn đến dòng chữ trùng khớp 99,999999998%, xác nhận có quan hệ huyết thống.

Lúc này trong đầu cô mới hoàn toàn trống rỗng, không còn suy nghĩ đến bất kỳ chuyện gì, ánh mắt hoàn toàn dán chặt vào dòng chữ "có quan hệ huyết thống" kia.

Cô càng nhìn càng buồn, không nén nổi hai mắt đỏ hoe.

Tô Mộc Cầm vẫn quay lưng về phía hắn, không nói lời nào, cô không dám để hắn nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này.

Tô Mộc Cầm cảm thấy lồng ngực trống rỗng, bao nhiêu sự nhiệt tình cũng không thể lấp đầy nỗi trống trải trong đó.

Cô chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy. Trái tim như bị móc khỏi lồng ngực, dây thần kinh đứt đoạn, đau đến mức cô đánh mất mọi cảm giác.

Hóa ra cảm giác nhận lại người thân lại như vậy, có một chút không thể tin nổi, có một chút bi thương và còn một chút cảm giác xúc động mơ hồ.

Thẩm Tư Thanh nhìn vào bóng lưng run rẩu của cô, cũng biết được cô đã biết được thân phận thật sự của mình rồi, ngay lúc này hắn muốn an ủi cô, bàn tay nắm lấy vai cô, một tay vòng qua người cô, kéo cô ôm vào lồng ngực rắn chắc của mình.

Hắn thì thầm bên tai cô, "Đừng khóc, có anh đây rồi, đừng bận tâm điều gì cả!"

Tô Mộc Cầm cố gắng nuốt nước mắt vào trong khiến cho khóe mắt cay xè, cô nức nở nói, "Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng em vẫn không thể chấp nhận sự thật này nhanh như vậy được. Ông ta là ba em! Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng từ trước đến này gia đình của em vẫn rất hạnh phúc, nhưng tại sao ông ta lại là ba em?"

Thẩm Tư Thanh thở dài, lập tức trầm mặc, không thể nói gì ngay lúc này, chỉ có thể siệt chặt vòng tay ôm cô vào lồng ngực, muốn cho cô cảm giác an toàn nhất ngay lúc này.

Tuy nhìn vẻ ngoài của cô yếu đuối như vậy, nhưng thật ra nội tâm cô lại rất mạnh mẽ, đối mắt với loại chuyện như vậy mà cô vẫn còn sót lại một chút bình tĩnh, tính cách kiên cường đó lại càng khiến cho hắn cảm thấy đau lòng.

Đợi cho đến khi cô bình ổn lại tâm tình thì thời gian đã trôi đến mười giờ trưa, lúc này hắn mới hơi nới lỏng người ra đem nhân vật nhỏ trong lồng ngực ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng bên tai cô, ôn nhu nói, "Nếu đã như vậy, em có muốn đi gặp ông ấy hay không?"

Nghe được câu nói của hắn, lúc đầu Tô Mộc Cầm liền cụp mắt, không nói gì, phải đợi một lúc sau cô mới hơi nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó mới nhẹ giọng nói, "Có thể đi gặp một chút cũng được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui