Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Quán cà phê ‘Vườn hoa không trung’ nằm ở tầng cao nhất tầng 35 của khu cao ốc Trung Tín, buổi chiều, bên trong cơ bản không có mấy người, âm nhạc du dương nhẹ nhàng phiêu đãng trong phòng.

Học sinh trong top 10 cùng với mấy cán bộ trong hội học sinh, trong đó còn có loại vừa là học sinh trong top 10 lại vừa là người trong hội học sinh như Lục Hiên, Sở Vũ, cho nên tổng cộng cũng chỉ có 13 người, ngồi xung quanh một bàn lớn cạnh cửa sổ, cầm bài thi của mình thảo luận phân tích, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Ở giữa bàn đặt mấy đĩa hoa quả cùng cà phê, nhưng hầu như không ai động đến.

Trước kia loại thảo luận buồn chán này Mục Xán đều không có hứng thú quá lớn. Cậu không thích cảnh một đám người vây cùng một chỗ sôi nổi nói chuyện phiếm, cảnh đó tưởng tượng chính là giống như mấy người lãnh đạo bàn luận với nhau thôi, nhưng lúc này đây, cậu cũng rất chăm chú.

Lục Hiên trợ giúp cậu ở phương diện học tập là không thể nghi ngờ, nhưng trong đó vẫn có sự khác biệt rõ ràng, dù sao thì Lục Hiên người này theo Mục Xán mà nói chính là trời sinh hiểu biết, không thể so được theo lẽ thường, muốn bắt chước độ khó rất cao. Mà phương pháp học tập của người khác sẽ không giống như Lục Hiên ngựa thần lướt gió tung mây như thế, tương đối thích hợp với trao đổi giao lưu học tập.

Nhất là Sở Vũ, Mục Xán sau khi xem bài thi của hắn, cảm thấy Sở Vũ khẳng định là một người cực kỳ nghiêm cẩn chăm chỉ, cùng với Lục Hiên hoàn toàn là hai loại tính cách khác nhau.

Mặc dù hai người đều rất mạnh, nhưng Sở Vũ rõ ràng là càng có khuynh hướng thành thục thế tục hơn, điểm này từ thân phận đảng viên dự bị của hắn cũng có thể thấy được một hai điều.

Sau một phen đối chiếu, Mục Xán rốt cuộc thấy được chỗ sai lầm của mình. Cậu mất phần lớn thời gian thông qua hơn mười bài thi đối chiếu, cũng vừa xem đã thấy ngay. Môn ngữ văn của cậu lần này bị trừ nhiều hơn, là một nhân tố lớn làm tổng thành tích của cậu bị lùi xuống.

Có liên quan tới vấn đề viết văn này, Sở Vũ nói sâu đến tất cả mọi người đều đồng ý, đó chính là hắn cho rằng viết văn trong kỳ thi giữa kỳ thực chất là một loại khuôn mẫu dàn bài, dàn bài xây dựng xong rồi, lại điền nội dung tiếp vào liền rất dễ dàng đạt được điểm cao. Quan trong nhất chính là dàn bài nhất định phải chọn chuẩn, giống như các loại khái niệm viết văn mới hiện nay tuyệt đối không thể xem, cho dù xem, cũng tuyệt đối không được bắt chước theo, bởi vì những bài văn này đều không phải văn để thi, mà bọn đối mặt chính là kì thi viết văn, độc giả của bọn họ không phải là bạn cùng lứa tuổi, mà là thầy cô chấm bài thi có sự khác biệt rất lớn.

Bài văn của Mục Xán chính là đi theo xu hướng quá mới kia.


Mặt khác, về tiếng Anh, Mục Xán phát hiện mọi người trong top 10 ở đây hầu như đều từ tiểu học bắt đầu học tiếng anh, cũng khó trách cậu lại là người yếu nhất. Nếu không phải Lục Hiên bình thường lấy cách thức dạy học kiểu Mĩ dạy cậu tiếng Anh, thành tích tiếng Anh của cậu có lẽ sẽ còn kém nữa.

Còn có một chút vấn đề là về việc ghi chép bài trên lớp. Cậu phát hiện học sinh đứng đầu ban khoa học tự nhiên đều là lên lớp không ghi chép gì —— thậm chí không nghe giảng, mọi người nhất trí cho rằng ghi chép bài là một chuyện vô cùng lãng phí thời gian. Bởi vì tốc độ tay của bản thân vĩnh viễn không theo kịp tốc độ vận chuyển của não bộ, hơn nữa sau khi ghi xong, sẽ thiếu hụt rất nhiều, thà rằng không ghi. Xác thực phương pháp “Ôn cũ mà hiểu mới” cũng không phải dựa vào việc ghi chép mà hoàn thành.

Không thể không nói đây là một hội giao lưu thảo luận học tập vô cùng thành công, mỗi người đều cảm giác “Nghe vua nói một câu, thắng mười năm đọc sách”. Bất tri bất giác, thời gian đã sẩm tối, nhân viên quán cà phê qua gõ cửa, hỏi có thể đưa bữa tối vào hay chưa.

Lục Hiên từ trong bài thi ngẩng đầu lên, cười gật đầu: “Phiền ngươi rồi.”

Người trong hội học sinh kinh ngạc mà nhìn Lục Hiên, trong dự toán trước đó, cũng không có chuẩn bị cùng dùng bữa tối.

Lục Hiên tựa hồ hiểu rõ nghi vấn của mọi người, cười nói: “Bữa cơm này ta mời, mọi người không nên khách khí.”

Sau ngày hôm đó, mặc dù không hẳn là tất cả mọi người đều tăng thêm tình hữu nghị, nhưng ít ra hai người Sở Vũ và Lục Hiên đã trở thành bạn tốt, cái mà họ gọi là người thông minh luyến tiếc lẫn nhau, đại để là như vậy đi.

Ở hội diễn văn nghệ nguyên đán, hai người còn hợp tác chủ trì, trở thành danh xưng “Cộng tác hoàng kim” của cao nhất. Hơn nữa Sở Vũ chính là người bạn thứ nhất Lục Hiên mời về nhà làm khách sau khi lên Cao trung, cũng bởi vì vậy, Sở Vũ đã biết chuyện Lục Hiên cùng Mục Xán “ở chung”.

Sau đó, ở trong lớp, Sở Vũ liền chủ động cùng Mục Xán chào hỏi, khi tan học, thỉnh thoảng cũng xoay người cùng Mục Xán nói chút chuyện gì đó.

...


...

Đêm trước kỳ thi cuối kỳ, khi Lục Hiên đang cùng người nào đó ăn cơm chiều, vừa thay Mục Xán bóc vỏ tôm, vừa vui vẻ mà nói cho cậu một tin tức tốt: “Tiểu Xán, hết học kỳ này nhà trường muốn tổ chức một lần cắm trại mùa đông, tuyển người trong top 20 của từng khối đi Bắc Kinh tiến hành giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Ha ha, phải cố lên!”

“Miễn phí?”

“Đương nhiên.”

“Là thời gian sau tết?”

“Ha ha, thế nào, phải đi một tuần, mấy hôm trước tết liền trở về.”

“Nga.”

“Sao rồi, nhìn bộ dáng ngươi có vẻ không hào hứng lắm?”

Mục Xán lắc đầu, nói: “Không có. Không phải trong top 20 của khối mới có tư cách đi sao, ta lại không nhất định thi được như vậy.”


Lục Hiên dùng chiếc đũa nhẹ gõ một cái vào đầu cậu, cười mắng:“Tiểu Xán sao lại không tự tin như vậy, gia sư tại nhà là ta đây chẳng phải quá thất bại sao?”

Mục Xán trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói nữa.

Khi công bố thành tích, Mục Xán không phụ mong đợi của Lục Hiên, trải qua nửa học kỳ chăm chú học tập, cậu thi được đứng thứ 15 trong khối, so với kỳ thi giữa kỳ ròng rã tiến lên mười lăm tên, tiến bộ không nhỏ.

Lúc này sau kỳ thi, trong lớp cuối cùng có năm tên bị đá ra khỏi lớp thực nghiệm, chuyển vào mấy lớp mũi nhọn trong ban phổ thông.

Không đủ điều kiện bị đào thải, lớp thực nghiệm Nhất Trung chính là tàn khốc như thế. Cũng may chuyện này cùng Mục Xán không quan hệ.

Cậu hiện tại hài lòng nhất chính là kỳ nghỉ có thể đi thủ đô khuây khỏa. Ngược lại không phải cậu thật sự yêu thích thủ đô, cậu vui vẻ nguyên nhân lớn nhất chính là, trong kỳ nghỉ đông cậu có thể không phải ở trong cái nhà kia một tuần.

Sau khi trở về, khi cậu cùng lão ba và nữ nhân kia nói chuyện, Mục lão ba lập tức kiêu ngạo mà nói cho tất cả thân thích, ngay cả Mục Dung cũng đắc ý nói cho tất cả bạn học của nàng. Nhìn bộ dáng bọn họ hưng phấn, Mục Xán bỗng nhiên có cảm giác muốn cười nhạo.

Cậu không biết bọn họ vui vẻ chính là cậu một thành viên trong gia đình vì cái nhà này mang đến vinh quang, hay chỉ là hắn vì cậu mà cao hứng? Cậu thực sự không biết.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, bọn họ ngồi trên chuyến tàu cao tốc đi Bắc Kinh.

Nhà trường vì tiết kiệm chi phí, đặt đều là vé ngồi. Mặc dù nơi đây cũng không tính là phía nam, nhưng cách Bắc Kinh cũng khá xa, phải ngồi tàu hỏa hơn mười giờ, cũng có nghĩa là bọn họ phải ngồi trên tàu hỏa nhỏ hẹp hơn mười giờ, mà đại bộ phận thời gian là buổi tối, đây là chuyện vô cùng mệt người, chỉ là phần lớn học sinh đều chưa từng xa nhà chưa ý thức được điểm này, vừa lên xe từng người đều phấn khởi giống như khỉ con vừa xuống núi.

Nhóm người bọn họ chiếm hơn nửa toa tàu, trong thời gian ngắn ở đây ngược lại vô cùng náo nhiệt, đánh bài với đánh bài, ca hát với ca hát, chơi cờ với chơi cờ.

Lục Hiên, Mục Xán, Sở Vũ ba người ngồi một hàng, ngồi ở đối diện bọn họ là Hà Phong Duệ lớp 1 thực nghiệm, còn hai người còn lại là cao nhất con em cán bộ có chút danh tiếng Ngô Tuấn Kiệt và Dư Tư Vĩ, hai người này so với “Thái tử gia” lúc mới nhập học kia thì thua kém hơn chút, nhưng là được cái gia sản thâm hậu.


Sau khi được Sở Vũ giới thiệu một phen,đường đi buồn chán khiến bọn họ cũng gia nhập vào lực lượng đánh bài.

Bởi vì chỉ có vị trí cạnh cửa sổ mới có cái bàn nho nhỏ, cho nên lúc chia bài người ngồi ở ngoài rất bất tiện, nhưng may mà người không nhiều lắm, cũng không cảm thấy khó chịu.

Lục Hiên lại tiếp tục chiến tích chơi bài ở nhà bà ngoại của Mục Xán kỳ nghỉ hè lần nọ, mà Sở Vũ cũng không chịu thua hắn, dẫn tới người khác đều nhao nhao cảm thán, học tập dẫn đầu vậy mà ngay cả chơi bài cũng tốt như vậy.

Sau khi tới 8 giờ tối, hăng hái của mọi người dần dần hạ xuống, đã ngồi hơn 4 tiếng trên tàu rồi, mệt mỏi bắt đầu lan ra, mặc dù vẫn đang tiếp tục đánh bài nói chuyện, nhưng rõ ràng không hề có cỗ nhiệt khí dào dạt như lúc mới lên xe.

Trên đường lục tục lại có rất nhiều hành khách mua vé đi lên, nhồi vào chỗ trống trong toa xe, khiến tất cả mọi người rất khó chịu, mỗi lần nhân viên phục vụ trên tàu đẩy xe đồ ăn đi qua đều là một lần tàn phá thần kinh mọi người.

Tám giờ rưỡi, lại có thêm một nhóm người lên tàu, trong đó có một người phụ nữ ôm tiểu hài tử phải dựa vào chỗ bên cạnh dãy Lục Hiên bọn họ ngồi.

Trên chuyến tàu đường dài nhường chỗ ngồi là một chuyện rất ít có thể xảy ra, nhưng Lục Hiên đem cái chuyện không có khả năng xảy ra này biến thành có thể. Hắn đứng lên, mời người phụ nữ tay ôm con nhỏ kia ngồi vào chỗ của mình.

Người nọ luôn miệng nói cảm ơn, người đàn ông đi cùng nàng có lẽ là chồng của nàng cũng hướng Lục Hiên nói một tiếng cảm ơn.

Người bên cạnh đều dùng ánh mắt kính phục nhìn Lục Hiên, hiện tại là 8 rưỡi tối, tới nơi cũng còn gần mười mấy giờ nữa!

Sở Vũ hướng phía trong rụt người vào, ra hiệu Mục Xán cũng lui một chút,muốn Lục Hiên cùng ngồi lại, chịu khó chen một chút, Lục Hiên lắc đầu từ chối.

Sở Vũ cười nói một câu: “Ngươi cứ cậy mạnh đi, đợi tí nữa ngươi sẽ biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận