Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Sự xuất hiện của Lục Hiên giống như một trận gió quấy loạn nước ao, Mục Xán cảm thấy bản thân vài ngày nay đều lơ đãng đến lợi hại. Đây là một hiện tượng rất đáng sợ, cậu là một bác sĩ, một bác sĩ phẫu thuật được giao phó hi vọng của người khác, sao lại có thể thất thần? Thầy hướng dẫn thấy cậu có điểm bất thường, hỏi lại không ra được nguyên do, liền khẳng khái mà cho cậu vài ngày nghỉ.

Thực ra cũng không tính là kỳ nghỉ, nhiều nhất chỉ tính là tạm nghỉ đi. Mục Xán một năm 365 ngày, ít nhất có 360 ngày là đang học tập hoặc làm việc, cậu là một người mười phần cuồng học tập và cuồng làm việc, đã một thời gian dài, có rất ít khi nghỉ ngơi.

Buổi tối mấy ngày nay cậu ngủ không tốt, chứng mất ngủ vốn đã dần tốt lên nay lại có dấu hiệu tái phát. Cậu là một bác sĩ, lại không thể tự chữa bệnh cho mình. Các bác sĩ trước nay đều có một sự bi ai như thế.

Lần nữa nhìn thấy Lục Hiên là ở nhà Diệp Đông.

Ngày đó Mục Xán đang nghỉ không có việc gì làm, vì vậy liền nhớ tới lão sư dương cầm lúc nào cũng an tĩnh nhìn cậu luyện đàn. Nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người có thể nói là vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm vô cùng vững chắc. Mỗi lần trong lòng có điều tích tụ, Mục Xán vẫn là nguyện ý đi tìm hắn.

Trên người hắn có một loại năng lực khiến người ta an tâm.

Nhấn chuông cửa, ra mở cửa lại không phải Diệp Đông, mà là Lâm Hiên.

“Hắc, Mục Xán, ngươi cũng tới! Thật khéo! Là tới tìm Diệp lão sư học đàn? Có điều hắn hiện tại đang bận a.” Lâm Hiên đứng ở cửa đổi giày.

“Ngươi phải đi rồi?” Thấy Lâm Hiên ở đó đi giày, Mục Xán không khỏi hỏi.

Lâm Hiên trả lời: ”Đúng vậy, trong công ty còn chút việc phải xử lý, ta đi trước. Được rồi, vị bên trong kia là đại lão bản của ta, cũng là đại lão bản của Dung Dung, cũng học cùng trường với Diệp lão sư, tuổi trẻ đầy hứa hẹn a, lợi hại lắm! Lâm Hiên ta rất ít khi bội phục một người, hắn tuyệt đối là một người trong số đó, ngươi nhận thức một chút! Ta không ở lại nữa, hôm nào lại cùng đi ăn cơm.” Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài.

“Nga.” Mục Xán thay giày đi vào trong, vừa nãy nhìn thấy Lâm Hiên xuất hiện trong nhà Diệp Đông cậu đã hơi bất ngờ, nhưng mà càng ngoài ý muốn chính là một màn phát sinh ngoài ban công phòng khách ——- rèm cửa màu trắng theo gió mà động, dưới rèm cửa Lục Hiên và Diệp Đông ngồi trên chiếu, trên bàn trà ở giữa hai người đặt một ấm trà cùng một bàn cờ vây. Rất rõ ràng, hai người đang chơi cờ, hơn nữa xem ra hẳn là đã chơi được một lúc.

Mục Xán như thế nào cũng thật không ngờ được lại gặp Lục Hiên ở nhà Diệp Đông, rốt cuộc đã sững sờ tại chỗ một lúc. Có điều ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý, Diệp Đông là nhà kinh tế học nổi tiếng như thế, luôn sẽ có nhân sĩ thương giới tới thăm hỏi, này không tính là chuyện gì ngạc nhiên.


Thấy Mục Xán tiến vào, hai người đồng thời ngẩng đầu, Diệp Đông hình như có chút bất ngờ vì sự xuất hiện của cậu: “Tiểu Xán? Ngươi hôm nay sao lại tới, không phải đi làm?” Ngược lại Lục Hiên đối với sự xuất hiện của cậu không hề biểu hiện một tia kinh ngạc, trên mặt mang theo tiếu ý nhàn nhạt trước sau như một, thong dong mà nhìn cậu.

Lục Hiên giấu diếm thanh sắc như thế quả thực là muốn làm Mục Xán hoài nghi người đã điên cuồng hôn cậu trong xe tối hôm đó là ảo giác của cậu.

“Vừa mới dời mấy cuộc phẫu thuật, lão bản (cách xưng hô mà những người học lên tiến sĩ lén dùng để gọi thầy hướng dẫn của họ) cho ta mấy ngày nghỉ, liền đến thăm ngươi.” Mục Xán tránh ánh mắt của Lục Hiên, vừa nói, vừa đem hoa quả mua tới đặt ở trên bàn kính trước sô pha.

Ánh mắt Diệp Đông lơ đãng mà đảo qua Mục Xán đang có phần mất tự nhiên, lại đảo qua Lục Hiên tác phong tự nhiên, lén lút cười cười, nói với Mục Xán: “Muốn xem chúng ta chơi cờ hay tính luyện đàn?”

Mục Xán nói: ”Ta luyện đàn đi.” Thực ra hôm nay cậu chỉ muốn đến uống trà, cũng không có dự định luyện đàn, nhưng sau khi thấy Lục Hiên lại nhất thời thay đổi chủ ý, chỉ vì cậu còn không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt Lục Hiên.

”Ai, đừng vội đi.” Diệp Đông gọi Mục Xán đang chuẩn bị đi tới chỗ đàn piano, chỉa chỉa Lục Hiên nói, ”Ta trước tiên tới giới thiệu cho các ngươi đã, đây là tổng tài Lục Hiên mới thống trị thiên hạ,” lại hướng Lục Hiên chỉa chỉa Mục Xán, “Đây là học trò đàn dương cầm của ta Mục Xán.”

Lục Hiên ôn hòa mà cười: “Ta cùng tiểu Xán là đồng học trung học.”

“Nga? trên đời lại có chuyện tình trùng hợp như vậy?” Diệp Đông cũng cười, lại hỏi Mục Xán, ”Tiểu Xán, thật là như thế?”

Mục Xán đem ánh mắt đều để trên mặt đất, buồn bực thanh tiếng đáp lại một câu ”Ân.”

Diệp Đông liền không nói cái gì nữa, chỉ một mực cười.

Lục Hiên nói với Mục Xán: “Diệp lão sư lại là dương cầm sư có tiếng gần xa a, từ xưa tới nay danh sư xuất cao đồ, nói vậy cầm nghệ của tiểu Xán hẳn là cũng không tệ, đàn một khúc cho ta nghe đi.”


Mục Xán đứng đó nghe mỗi một câu của Lục Hiên nói ra đều làm cậu càng cảm thấy quẫn bách, phòng khách mọi khi thoạt nhìn rộng rãi lúc này lại nhỏ hẹp khiến người ta bứt rứt khó chịu. Cậu hận không thể lập tức bay đến chỗ đàn piano, lúc đánh đàn cậu có thể không phải chịu đựng loại chào hỏi không thể không tiến hành này, lập tức đối với lời của Lục Hiên tự nhiên không chút dị nghị.

Tiếng đàn dương cầm rất nhanh vang lên, Diệp Đông cùng Lục Hiên tạm thời dừng ván cờ, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lẳng lặng mà nghe.

Đàn xong một khúc, hai tay Mục Xán vẫn đề hờ trên phím đàn đen trắng, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên. Cậu biết Lục Hiên nhất định đang nhìn cậu, cậu không cách nào tưởng tượng ra ánh mắt của hắn, trong ngực càng ngày càng phiền muộn, vì thế đành phải tiếp tục đánh đàn, quả thực giống như đang mộng du.

Cuối cùng cậu hình như đã không còn gì có thể đàn, yên lặng không nói gì mà ngồi mấy phút, đột nhiên hít vào một hơi, đứng lên cáo từ, Diệp Đông không giữ lại.

Cậu đi rồi hai người tiếp tục chơi cờ.

Diệp Đông thỉnh thoảng xem xét Lục Hiên, vẻ mặt Lục Hiên không hề có bất luận gợn sóng gì, một vẻ thâm tàng bất lộ. Một lát sau, hai người đã chơi cờ xong, bắt đầu tính điểm, rốt cuộc không ngờ là Diệp Đông thua nửa mục.

“Quả nhiên là giang sơn đại hữu có tài nhân xuất.” Diệp Đông dọn bàn cờ cao giọng nở nụ cười, hắn thật lâu cũng không có cười như thế.

Lục Hiên cũng cười: “Được Diệp lão sư nương tay, bằng không ta phải thua thảm.”

“Ha ha, ngươi khiêm tốn rồi.” Diệp Đông nhìn Lục Hiên, nhưng ánh mắt lại rất xa, phảng phất như đang xuyên thấu qua hắn nhìn một người khác.

Lục Hiên có chút nghi hoặc, nhưng không cắt ngang hắn.

Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Đông đột nhiên phục hồi lại tinh thần, xin lỗi mà hướng Lục Hiên cười cười, day day ấn đường, nói: “Hai ngày nay mệt mỏi, lúc nào cũng bất giác lại thất thần, chê cười rồi.”


Lục Hiên thức thời mà đứng dậy cáo biệt, Diệp Đông cười tiễn đến cửa.

Lục Hiên còn không biết đãi ngộ như vậy là rất ít, có điều dù hắn có biết, chỉ sợ cũng không đoán ra được nguyên nhân trong đó. (L: maybe do cha ẻm, chắc là có gian tình gì đấy vs lão Diệp …chậc….)

...

...

Trên đường về Lục Hiên lái xe rất chậm.

Đi viếng thăm Diệp Đông là trong lộ trình, gặp phải Mục Xán lại là chuyện ngoài kế hoạch, có điều hắn cũng không ngạc nhiên. Mấy năm nay, bởi vì hiểu lầm, cũng có lẽ là bởi vì bị thương đến tự tôn, hắn cũng không tận lực nghe ngóng tin tức của Mục Xán, nhưng Sở Vũ lại vẫn cứ vô tình mà hướng hắn tiết lộ thông tin.

Cho nên hắn biết Mục Xán rất sớm đã trở thành học trò của Diệp Đông, cũng biết thành tích của Mục Xán ở viện y học rất tốt.

Năm thứ nhất xa nhau, hắn đã từ bỏ thuốc lá.

Hắn chung quy vẫn cho rằng hắn cũng có thể từ bỏ sự tưởng niệm đối với cậu như từ bỏ thuốc lá, thế nhưng lúc này đây, hắn đã thất bại.

Vô luận làm như thế nào, vô luận phóng túng buông thả như thế nào, người kia, thủy chung vẫn chen vào giữa bản thân và người khác, khiến cho hắn không cách nào có được một bước tiến mới.

Cứ lúc đêm khuya không người, mới phát hiện nỗi nhớ về cậu căn bản không khống chế được, có vài lần hắn gần như nhịn không được muốn bay về nước, nhưng mỗi một lần hắn đều khắc chế lại.

Hắn luôn luôn là một người có tính tự chủ rất mạnh.

Nhưng theo thời gian, hắn càng ngày càng hoài nghi bản thân, càng ngày càng không dám khẳng định tính tự chủ của chính mình.


Kỳ thực ngày đó phát hiện ra chân tướng chỉ là một mồi lửa mà thôi, nguyện vọng cấp bách muốn nhìn thấy Mục Xán sớm đã mọc rễ đâm chồi trong đầu.

Nhưng sự tình cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, ngày đó bỏ đi, hắn thiếu chút nữa không thành công. (L: ý là ngày mà Hiên Hiên phát hiện bị mẹ lừa mà bỏ đi tìm Mục Xán, chắc là bị Lục cha ngăn cản hay gì đấy…)

Phụ thân Lục Lăng Phong quản lý vương quốc thương nghiệp khổng lồ, rất ít để ý tới sự tình trong nhà. Lúc bọn họ còn rất nhỏ, hắn còn thỉnh thoảng sẽ cùng bọn họ chơi đùa một chút, nhưng từ sau khi lên tiểu học, những ngày như thế đã hầu như không còn nữa. Tỷ đệ hai người mặc dù sống ở Mĩ, một tháng cũng không thấy hắn được mấy lần. Cho nên khi đó Lục Lăng Phong đột nhiên không hề có dấu hiệu mà bỏ mặc công ty bọn họ, Lục Hiên thực sự vô cùng kinh ngạc.

Hắn không nghĩ rằng phụ thân đang bận rộn trong cuộc chiến thương mại lại sẽ bỏ mặc công việc cho thủ hạ mà vượt qua nửa nước Mĩ đến nhìn hắn.

Ý đồ đến của Lục Lăng Phong tự nhiên là không cần nói cũng biết. Nhưng ngoài dự liệu của Lục Hiên chính là, hắn đối với thân phận đồng tính luyến ái của Lục Hiên rốt cuộc cũng không bài xích giống như Lục mẫu, thậm chí Lục Hiên còn mơ hồ cảm thấy hắn căn bản là coi như không.

Hắn chỉ nói cho Lục Hiên, là người thừa kế vương quốc thương nghiệp sau này của bọn họ, hắn nhất định phải hi sinh cảm giác bốc đồng.

Trên thực tế, Lục Hiên gần như là không hề bốc đồng. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn mẫu mực trong mắt mọi người xung quanh.

Thế nhưng lúc này đây, Lục Hiên quyết tâm mà tùy hứng, cho nên Lục Lăng Phong đã định trước phải thất vọng.

Lục Hiên đã hạ quyết tâm, ai cũng không thể thay đổi hắn, cho dù người kia là phụ thân hắn từ nhỏ đã sùng bái.

Lục Hiên thực ra rất giống cha hắn, nhất là sau khi hắn tự mình có xí nghiệp, cái loại khí thế vô hình phát tán ra quả thực giống y hệt Lục Lăng Phong. Rất hiển nhiên, cá tính hai người cũng rất giống, đều là người tự tin đến không chịu thua bất cứ ai.

Nhưng mà Lục Hiên cuối cùng vẫn là liều lĩnh mà về nước, Lục Lăng Phong cũng không thể làm gì được hắn.

Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới khi đó, Lục Hiên luôn thấp thoáng lo lắng, đơn giản để hắn đi như vậy, tuyệt không phải phong cách làm việc của phụ thân hắn.

Đèn xanh sáng lên, Lục Hiên từ trong mạch suy nghĩ xa xôi phục hồi lại tinh thần, hơi cười yếu ớt, vô luận thế nào, binh tới tướng chặn, nước tới đất che.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận