Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Sáng sớm vào đông, mặt trời mọc lên, tuyết bắt đầu có dấu hiệu tan ra.

Lục Hiên đem Mục Xán đưa đến bệnh viện, sau đó quay xe, đi về phía Bắc đại. Trong khoảng thời gian này mặt ngoài thì sóng yên biển lặng, thực tế sóng ngầm lại cuộn trào mãnh liệt. Lấy cá tính của Lục Lăng Phong, Lục Hiên vốn không hy vọng xa vời hắn sẽ thỏa hiệp nhượng bộ, hắn đã làm tốt chuẩn bị trường kỳ kháng chiến. Nhưng ngay mấy ngày hôm trước, kỳ tích đã xuất hiện.

Nhân vật chính của kỳ tích là Diệp Đông.

Lục Hiên không hề trải qua quá trình của sự việc, nhưng thấy được kết quả cuối cùng.

Diệp Đông nhẹ nhàng tới, lại nhẹ nhàng đi, phất một ống tay áo, đám mây tự nhiên không tan đi, nhưng lại mang đi sự yên ổn của gia đình này.

Lục mẫu lại một lần nữa nhập viện, hơn nữa lần này tựa hồ bệnh cũng không nhẹ. Bởi vì từ sau khi nhập viện, đối mặt với con trai Lục Hiên làm bạn ở bên, nàng cuối cùng lộ ra vẻ ỷ lại và hiền lành hiếm thấy, phảng phất như đã thay đổi thành một người khác, thoáng cái trở nên vô cùng lưu luyến con. Nàng trước giờ khống chế mọi thứ xung quanh, đã quen ra lệnh, đột nhiên tỏ ra yếu thế như vậy khiến cho Lục Hiên có chút trở tay không kịp.

Mặc dù nàng cái gì cũng không nói, nhưng Lục Hiên vẫn biết nàng đã thỏa hiệp rồi. Tuy rằng nàng vẫn như cũ không thay đổi sự khinh thường cùng căm ghét đối với Mục Xán, nhưng đã bắt đầu lựa chọn đem những tâm tư không như ý nguyện này che giấu đi. Nàng trở nên quan tâm con trai của mình hơn bất cứ thời khắc nào trước đây, giống như con trai là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng.

Lục Hiên mẫn cảm lập tức đã biết trong nhà nhất định là đã xảy ra đại sự, nếu không mẫu thân luôn cường hãn tuyệt sẽ không như thế. Mà mang đến tất cả những thay đổi này, chính là Diệp Đông, cho nên hắn quyết định lần nữa đến nhà viếng thăm Diệp Đông.

Vừa vào cửa, phát hiện trong phòng khách đã ngồi vài người, Diệp Đông ngồi ở một đầu sô pha, thản nhiên mà uống trà. Trong những người đó có một người càng khiến cho Lục Hiên vô cùng ngạc nhiên ———dĩ nhiên là đại quan tòa Sở Vũ, thấy thế nào, cũng không giống như là người có thể có quan hệ với Diệp Đông! Sao lại gặp được ở chỗ này?

Hai người rất nhanh trao đổi một ánh mắt thăm dò, Lục Hiên thu hồi ánh mắt, nói với Diệp Đông: “Ta….có phải đã tới không đúng lúc?”

Diệp Đông không nói chuyện, đám người kia cũng không ai bảo ai mà đứng lên, cáo từ, trước khi rời đi, một người trung niên nhiều tuổi nhất trong đó quay đầu lại ý vị thâm trường mà nhìn Diệp Đông một cái, biểu tình của Diệp Đông vẫn trước sau không hề thay đổi.

Sở Vũ vỗ vỗ vai Lục Hiên, không nói câu nào liền đi.

Người đã đi, trong phòng khách lại an tĩnh lại —— không đúng, cũng không thể nói như vậy, bởi vì mặc dù người vừa nãy chưa đi, trong phòng khách vẫn rất an tĩnh, hơn nữa còn người ngồi ở trong an tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu. Quả thực phải nói là: người giải tán đi, bầu không khí thoáng cái trở nên dễ chịu.

Diệp Đông chỉ chỉ sô pha mời hắn ngồi xuống, lại thay một ấm trà mới rót một chén cho hắn.

Chào hỏi vài câu, sau đó Diệp Đông hỏi: “Tới chơi một ván?”

Lục Hiên hôm nay chính là mang theo một bụng thắc mắc mà tới, nào còn có tâm tư chơi cờ, lắc đầu, từ chối đề nghị, sau một lúc lâu, giống như vô tình hỏi: “Diệp lão sư, ngài cùng cha ta……rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Rốt cuộc là tới hỏi.” Diệp Đông liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười, đặt chén trà xuống, mắt nhìn ngoài cửa sổ, lộ ra một vẻ mặt hồi tưởng, sau một lúc lâu mới chậm rì rì mà nói, “Ngươi lớn lên thật giống cha ngươi, nhất là lúc kéo đàn violin, mấy năm trước ở Nhĩ Hải lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã cảm thấy như vậy.”

Lục Hiên lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe, không nói câu nào.

Diệp Đông lại đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi hắn: “Nghe nói mẹ ngươi vào viện? Có khỏe không?”

Lục Hiên đáp: “Khá tốt, chỉ là tim có chút vấn đề.”

Diệp Đông áy náy cười: “Lúc trước luôn hận nàng, hiện tại nghĩ lại, nàng cũng là một người đáng thương.”

“Ngài cùng mẹ ta trước đây có ân oán?”

Diệp Đông lắc đầu than thở: “Cùng nàng ngược lại cũng không có bao nhiêu ân oán, với ông bà nội ngươi ngược lại ân oán càng nhiều hơn một chút. Ha ha, ngươi ngẫm lại Tiểu Xán hiện tại đã bị đối xử như thế nào đại khái cũng có thể đoán ra tình hình của ta lúc đó.”

Lục Hiên không lên tiếng, thật lâu mới nói: “Thì ra là một hồi chuyện tình như thế.” Thảo nào nhiều năm như vậy cha đều đợi ở Mĩ rất ít khi trở về, thì ra quan hệ của hắn cùng lão gia bất hòa do nguyên cớ như vậy.

“Chuyện tình hồi đó rồi tới sau này, rất nhiều thứ.Ngươi có cái gì muốn hỏi?” Diệp Đông cười nhìn Lục Hiên, trong ánh mắt hoàn toàn không có tia gợn sóng, khiến người khác nghĩ không ra suy nghĩ chân chính của hắn trong ngực.

Lục Hiên trầm mặc chốc lát, khẽ thở dài, nói: “Quan hệ cha ta cùng ông bà nội vẫn luôn không tốt, dẫn tới tiểu bối chúng ta cùng lão gia thân thích cũng không thân, trước đây ta không biết nguyên nhân, hôm nay mới hiểu.” Ngụ ý đã vô cùng rõ ràng rồi.

Vẻ mặt Diệp Đông rốt cuộc lộ ra một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, hắn cười: “Thì tính sao, hắn chung quy vẫn thỏa hiệp.”

Dừng một chút lại phảng phất như đang độc thoại, “Phụ thân ngươi người này từ khi còn trẻ đã là một người nghiêm túc, lúc nào cũng một vẻ đứng đắn, dùng lễ nghi đạo đức trói buộc bản thân. Hắn mặc dù ở cùng ta thời gian cũng không ngắn, nhưng cho tới nay cũng không nói ba chữ kia, giống như chỉ là nghĩ nói thôi, hắn cũng không. Phụ thân ngươi hắn đối với bản thân đòi hỏi nghiêm khắc khiến người tức giận, giả như không có ta, hắn nhất định sẽ không thừa nhận tính hướng bản thân khác người bình thường. Có điều nói đến cuối, hắn vẫn khắc chế đi, hắn cho tới giờ vẫn là một người ẩn nhẫn.”

“Cha ta hắn….”

“Kết cục cùng hắn tách ra ta đã sớm đoán được, ngay từ lúc đầu đã biết hắn sẽ không làm trái dòng chảy vốn có của xã hội, sẽ không để cho gia đình khó xử, sẽ không buộc bản thân với những chuyện bất nghĩa. Hắn thấy rất rõ, nghĩ cũng rất thông suốt, điểm này, hắn trước giờ đều mạnh hơn ta.” Diệp Đông nhìn về phía Lục Hiên, “Chỉ mong ngươi không nên giống như cha ngươi, vì áp lực của xã hội mà nhập vào cuộc hôn nhân hành xác, ta thủy chung cho rằng đây là vô đạo đức.”

Lục Hiên thốt ra: “Ta sẽ không, ta sẽ không buông Tiểu Xán ra, cũng sẽ không thỏa hiệp. Vết xe đổ kia đã là một tấm gương rồi.”

Chậm lại, lại nói, “Ta nghĩ ta có lẽ có thể hiểu rõ lo lắng của mẫu thân rồi, nàng hiện tại rất yếu đuối……Diệp lão sư, ta muốn biết ý nghĩ hiện tại của ngài là cái gì?”

Diệp Đông nhướng mi: “Hiện tại?” Bỗng nhiên lại châm biếm mà cười, “hiện tại còn có thể có cái ý nghĩ gì? Nửa đời người đều đã qua đi, có phải mẹ ngươi còn đang lo lắng chúng ta sẽ trở lại như lúc trước có phải hay không? Phụ thân ngươi sao có thể làm thế? Trách nhiệm và thể diện đối với hắn mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Lục Hiên không nói, hắn yên lặng ngồi. Lúc này Diệp Đông nâng chén trà lên bắt đầu uống trà, đây là ý tứ muốn đuổi khách, Lục Hiên liền đứng lên, cung kính mà cúi người một cái, vì sự giúp đỡ của hắn, cùng vì sự rút lui của hắn.

Mặc dù trong ngực hiểu rõ yêu là vô tội, nhưng dù sao một vị khác chính là mẹ mình, giống như Diệp Đông nói, nửa đời người đều đã qua, sai lầm đã phát sinh, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi.

Hắn chỉ nguyện hắn sẽ không dẫm lên vết xe đổ.

Đi công ty sắp xếp một số công chuyện, buổi chiều hắn lại đi bệnh viện hỏi thăm mẹ, mẹ hắn đột nhiên yêu cầu chuyển tới bệnh viện Bắc đại, Lục Hiên lưỡng lự chốc lát, đồng ý.

Từ phòng bệnh đi ra, vừa vặn gặp được cha trong hành lang.

“Cha, đến thăm mẹ sao? Nàng vừa mới ngủ……”

“Nga, ngủ thì không ầm ĩ nàng nữa.”

Hai cha con sóng vai đi một lúc, Lục Hiên đột nhiên nói: “Cha, hôm nay ta đi viếng thăm Diệp lão sư.”

Lục phụ trầm mặc chốc lát, mới hỏi: “Hắn có khỏe không?”

“Rất tốt.”

“Ân…..qua được là tốt rồi.”

Tựa hồ là không có lời nào để nói.

Lục Hiên nhìn sườn mặt kiên nghị của cha mình, trong ngực hiểu rõ nhận định của Diệp Đông là chính xác, cha hắn, không phải là một người dễ dàng thay đổi.

Có lẽ trong lòng hắn chưa từng quên Diệp Đông, nhưng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không buông bỏ tất cả để đến với Diệp Đông. Cây thánh giá trên lưng, từ một khắc khi hắn lựa chọn kia, đã không thể gỡ xuống được nữa.

Lúc nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, Lục phụ bảo hắn cùng đi ăn cơm, Lục Hiên suy nghĩ một chút, nói: “Được, chờ ta đón Tiểu Xán rồi sẽ đi tìm ngài.”

Lục phụ bình tĩnh nhìn hắn chốc lát, không biết có phải là bởi vì bí mật năm xưa của hắn đã bị tiểu bối phát hiện mà khiến hắn không còn lý do để tiếp tục cứng rắn nữa hay không, nói tóm lại là đã đồng ý rồi.

Thấy hắn đi ra xe, Lục Hiên đột nhiên lại gọi hắn lại,“Cha, có lẽ hỏi ngài như vậy rất không lễ phép…..nhưng ta thực sự rất muốn biết.”

“?”

“Nhiều năm như vậy, ngài cảm thấy hạnh phúc sao?”

Lục phụ cau mày nhìn hắn, khó chịu nói: “Nếu đã biết không lễ phép, sao còn hỏi?”

Nói xong liền đi.

Lục Hiên ở phía sau lưng hắn hô: “Cha, trong lòng ngài biết rõ, ta không muốn giẫm lên vết xe đổ của ngài.”

Lục phụ kéo cửa xe ra ngồi xuống, trước sau không nói một câu. Nhưng Lục Hiên biết rõ, hắn đã cách thành công rất gần.

...

...

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Hiên lái xe chạy đến bệnh viện Bắc đại, hôm nay hắn đã nghe đủ chuyện tình yêu của người khác, buồn khổ không chịu được, hiện tại hắn thầm muốn nhìn thấy Mục Xán, thầm muốn ôm lấy cậu không buông. Hắn mặc kệ đường sau này có bao nhiêu khó khăn, nói chúng là không muốn buông ra. Nếu như phải xuống địa ngục, cũng để cho bọn họ dắt tay nhau cùng đi, như thế ít nhất cũng không cô đơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui