Reng, reng, reng..
Một bàn tay nhỏ với ra tắt chuông báo thức. Đó là chiếc đồng hồ bé màu đỏ. Dường như đồ vật này đánh thức mọi người hiệu quả hơn là tiếng chuông ở điện thoại. Linh Đan khẽ dụi mắt. Cô nhổm dậy nhìn lên giường, Thiên Hương đã đi học từ lâu. Cô lại tiếp tục nằm xuống. Hôm nay tiệm tạp hóa sẽ đóng cửa, nên trong bữa tối hôm qua cô đã xin phép bà ngoại đến thăm tiệm bánh. Từ ngày bà quyết định mở tiệm, cô vẫn chưa ngó qua lần nào. Ánh nắng chiếu qua khe rèm cửa khiến cô dần dần tỉnh giấc hẳn. Linh Đan quyết tâm ngồi dậy. Cô có nhiều kế hoạch để làm trong ngày, nên không thể ngủ nướng thêm lúc nào nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô nhẹ nhàng bước xuống tầng một. Có tiếng lách cách trong phòng bếp. Ông ngoại chắc chắn đã đi làm, vậy bà đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
- Là bánh mì kiểu Pháp.
Linh Đan reo lên. Đây cũng là món ở năm 2024 bà thường làm cho cô ăn. Bánh được nhúng vào trứng chiên cùng bơ, sau đó rưới một lớp mật ong trên cùng, ăn cùng với một cốc sữa ấm. Mùi bơ thơm phức khiến bụng cô kêu từng tiếng ọc ọc. Cách bà căn giờ để chiên bánh mì hơi xém xém một chút, hương vị béo ngậy kết hợp cùng sự ngọt mát của mật ong như ôm trọn lấy Linh Đan mỗi khi căn vào một miếng bánh. Trước kia bà còn cắt thêm vài lát dâu tây đặt phía trên, vì cô rất thích ăn dâu. Còn Linh Chi thì thay vì mật ong, cô thích ăn cùng sữa đặc hơn. Đã từng có lần hai chị em tranh cãi về việc mật ong hay sữa đặc ngon hơn.
- Con dậy rồi à.
Người phụ nữ dịu dàng đặt cốc sữa cạnh đĩa bánh, tiện tay kéo ghế để cô ngồi xuống. Ở với bà ngoại luôn là tuyệt nhất. Những món bánh bà làm đều mang cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Dường như trong chúng đều mang các xảm xúc riêng của bà. Khi bà buồn bà sẽ làm bánh gừng, ngọt lịm thơm thơm mùi gừng. Khi bà tức giận thì món bánh táo sẽ xuất hiện nhiều hơn, mang chút vị chua chua thanh thanh. Đặc biệt khi bà đang vui, bánh mì kiểu Pháp luôn là sự lựa chọn của bà. Đôi khi sẽ có cả tart trứng nữa.
Một đĩa bánh khác được đẩy đến trước mặt Linh Đan. Bánh tart trứng! Cô cười khúc khích. Chà, hôm nay bà ngoại đang rất dồi dào năng lượng đấy.
- Ăn đi rồi cô cháu mình cùng đến tiệm bánh. Hôm nay cô sẽ lập menu, cho con thử mấy loại bánh mới nhé. - Bà kéo ghế đối diện ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô nhóc trước mặt.
Linh Đan bỗng cảm thấy giá như ngày nào cũng bình yên như lúc này thì thật tốt biết bao.
Nhưng có những câu chuyện không nói trước được điều gì, cũng có những sự kiện bất ngờ xảy ra khiến mọi cảm xúc khi bắt đầu ngày mới cũng bị xáo trộn.
Bữa sáng kết thúc trong tiếng cười nói của hai người. Bà ngoại chuẩn bị đồ để ra tiệm bánh, còn Linh Đan nhanh chóng dọn dẹp và xếp đồ vào chiếc balo của mình. Bỗng cô nhìn thấy hộp cơm trưa quen thuộc của mẹ.
- Cô ơi hình như Thiên Hương để quên cơm trưa.
- Ôi trời con bé hậu đậu này..
- Để con mang đến cho bạn ý vậy.
- Ừ nhờ con nhé, xong việc thì ghé qua với cô nha.
Linh Đan cười tít mắt tạm biệt bà rồi chậm rãi bước ra khỏi nhà. Hôm nay gió se se nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời. Thời tiết dạo này khá đẹp. Mai là cuối tuần nên cô muốn rủ mẹ đi đâu đó, cả bố nữa, và cả Gia Khôi, nhưng là để cô không trở thành kì đà cản mũi của hai người kia thôi. Đi picnic cũng vui, mà đi cắm trại qua đêm cũng được. Hình như bố mẹ hay đi tắm sông, dù cô không biết bơi nhưng nếu họ thích cô vẫn có thể đồng ý. Vậy thì sẽ mang theo bánh của bà đi, và cô sẽ trổ tài nấu nướng của mình. Linh Đan khá tự tin trong khoản bếp núc, nhất là món sườn xào chua ngọt. Đây là món mà cô học lỏm được từ bà ngoại. Nói đi nói lại thì bà đúng là người phụ nữ đảm đang, không chỉ món ngọt, món mặn mà việc nhà bà cũng có thể hoàn thành được xuất sắc.
Mải suy nghĩ cô đã đến trường từ lúc nào không biết. Bây giờ xuất hiện thêm một vấn đề. Cô không biết lớp của mẹ ở đâu. Hôm nọ cô may mắn gặp được bà khi tan học. Nếu bây giờ gặp được bố, biết đâu lại có thể tìm được. Nhưng lớp ở đây học theo môn, nếu hôm nay bố học môn khác, thì chưa chắc cô tìm được ông. Bây giờ Linh Đan mới nhận ra thông tin cô có được về bố mẹ quá ít. Rốt cuộc thì từ lúc xuyên không đến đây việc nhiều nhất cô làm là chơi. Đột nhiên cô nhìn đến sân bóng hôm nọ, cô liền nhảy ra ý tưởng.
Linh Đan chạy một mạch đến sân bóng, hiện tại vẫn đang có nhiều người tập. Cô đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng cũng tìm thấy hình bóng quen thuộc. Quả nhiên cậu ấy ở đây! Cô muốn tiến tới gọi, nhưng có ai đó chạy sượt qua vai khiến cô loạng choạng suýt ngã. Sau khi đứng vững lại, cô sốc lại tinh thần rồi tiếp tục tìm kiếm. Hình bóng ấy đã biến mất. Linh Đan ngơ ngác quay đầu tìm. Bỗng một bàn tay vỗ cái bốp vào lưng khiến cô giật mình.
- Em làm gì ở đây vậy?
Gia Khôi khó hiểu nhìn cô gái đang ngẩn ngơ. Ban nãy khi thằng bạn cùng đội bóng nói rằng có bạn gái đến tìm, cậu còn không tin. Nhưng ma xui quỷ khiến gì khiến cậu nghĩ đó là cô, mà chính là cô thật. Cũng may là cậu ra đây.
- Á. - Linh Đan mừng rỡ reo lên - Cậu có biết Bình An đang ở đâu không?
Cậu con trai lập tức nhíu mày. Cậu nhìn cô một lượt. Cầm hộp cơm, ánh mắt tìm kiếm vội vàng, lẽ nào là đưa cơm trưa? Cậu bực bội quay đi.
- Em tìm cậu ta làm gì? Đưa cơm trưa? Cậu ta ngoài cô bạn tóc xù kia thì không nhận đồ của cô gái khác đâu.
- Chà điều đó là tốt. Nhưng mà hộp cơm này là của Thiên Hương, tớ nghĩ Bình An biết cậu ấy đang ở đâu, tớ không tìm được..
Gương mặt Gia Khôi lập tức giãn ra, cậu nhoẻn miệng cười.
- Vậy là em tìm cô bạn tóc xù đó à?
- Ừ tại cậu ấy quên hộp cơm ở nhà nên..
- Để tôi đưa em đi. - Gia Khôi không cần nghe hết câu, cậu vui vẻ cầm tay Linh Đan kéo đi.
Đi qua sân bóng, hai người rẽ vào một tòa nhà nhìn khá cũ. Lớp của Bình An trên tầng bảy, hôm nay học môn chuyên ngành nên đây là lớp cố định. Vốn dĩ hai người là bạn cùng lớp nhưng vì sắp tới tiếp tục có một trận bóng khác nên cậu xin phép được ra tập cùng các bạn. Cậu dự định sẽ mời Linh Đan đến xem, nếu cô muốn thì cậu cũng có thể đưa Bình An vào đội bóng vì cậu là đội trưởng mà. Khả năng của người bạn mọt sách này không tồi, vấn đề là cậu ta không đam mê thôi, nhưng nếu bảo cô bạn tóc xù kia sẽ đi xem thì biết đâu cậu ta sẽ đổi ý. Từ tầng một lên tầng bảy cậu thường đi thang bộ, một phần vì thang máy đợi lâu, phần còn lại vì cậu thích vận động hơn. Đi thang bộ cũng là một cách để khởi động một ngày thật khỏe mạnh. Nhưng khi cầm bàn tay mềm mại này cậu lại sợ cô sẽ thấy mệt nếu phải đi bộ nhiều như vậy. Gương mặt cậu bỗng thấy nóng bừng. Bây giờ cậu mới thực sự nhận ra rằng từ nãy đến giờ tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, giống như một đôi vậy.
Không chỉ Gia Khôi mà Linh Đan cũng thấy ngại ngùng. Cô muốn vùng tay ra nhưng có ai đó trong trái tim cô lại nói rằng để vậy thêm một chút nữa thôi. Cô thấy rất buồn bực. Rõ ràng thứ tình cảm này là không nên, nhưng không hiểu sao nó vẫn nhen nhóm lớn lên từng ngày.
Mười phút đã trôi qua nhưng vẫn còn khoảng chừng năm sáu người nữa mới đến lượt họ vào thang máy. Linh Đan liếc đồng hồ, rồi lại nhìn hàng người dài. Cô quyết định kéo Gia Khôi đi thang bộ. Sắp đến giờ ăn trưa và cô không muốn để mẹ phải chờ lâu. Hơn nữa nếu là Bình An mang hộp cơm đến, chắc chắn họ sẽ ngồi ăn cùng nhau. Vậy thì tình cảm lại càng thêm khăng khít. Nhưng thang bộ không dễ dàng như cô nghĩ. Hiện tại mới đến tầng bốn, nhưng cô cảm giác đã leo được chục tầng vậy. Đúng là thể dục và cô không bao giờ có được tiếng nói chung.
- Thể lực của em yếu thật đấy.
Gia Khôi nhịn cười vuốt vuốt lưng cho cô gái nhỏ. Bắt đầu từ tầng một lên tầng hai cô vẫn còn sung sức, nhưng từ tầng ba cô chậm dần rồi cuối cùng dừng hẳn. Trong khi cậu vẫn cảm thấy thoải mái, thì cô lại rất chật vật. Giá như thang máy ít người hơn thì cô không cần mệt mỏi như vậy.
- Cố lên ba tầng nữa thôi.
Cậu cúi xuống nói nhỏ. Gương mặt cô như vừa nghe tin sét đánh khiến cậu không thể nhịn cười, bật ra những tiếng khúc khích. Linh Đan bực bội nhìn cười bên cạnh rồi cố gắng đứng thẳng dậy đi tiếp.
Khó khăn lắm mới lên được tầng bảy, cô hạnh phúc thở phào nhẹ nhõm. Gia Khôi vừa đi vừa giới thiệu cho cô. Nơi cậu và Bình An đến trong buổi gặp mặt khoa, nơi họ đăng kí câu lạc bộ, và thậm chí nhà vệ sinh cậu cũng chỉ khiến cô thực sự nghi ngờ cậu có phải hết chuyện để nói không. Thực ra Gia Khôi chỉ muốn cô hiểu cậu hơn, nhưng nơi cậu từng đi, đã làm gì ở đấy, cậu muốn cô biết hết mọi thứ về cậu. Cuối cùng cũng đến lớp Bình An đang học. Vẫn đang trong tiết nên gọi người ra hơi khó. Trong lúc Linh Đan đang không biết phải làm sao thì Gia Khôi kéo cô về phía sau rồi đứng chắn trước mặt.
- Thưa thầy, em muốn xin phép cho bạn Bình An ra tập bóng một lúc ạ.
Không cần nhìn cũng biết Bình An đang thấy vô lí hết sức. Cậu lập tức đứng lên định từ chối thì đột nhiên Linh Đan ló mặt ra. Trong đầu cậu bỗng nhiên có suy nghĩ nếu cô gái này ở đây, vậy chắc cô ấy cũng vậy. Cậu liền nhìn thầy với ánh mắt kiên định. Cuối cùng thì cậu đã thành công ra khỏi lớp. Việc đầu tiên cậu làm là nhìn xung quanh, rồi liếc Linh Đan đầy mong chờ.
- Cậu có biết lớp Thiên Hương ở đâu không, cậu ấy để quên hộp cơm trưa.
Linh Đan vui vẻ giơ hộp cơm lên rồi trực tiếp đẩy vào lòng Bình An.
- Cậu giúp tớ đưa bạn ấy nhé.
Sau đó cô lùi lại, tiện thể kéo Gia Khôi lùi cùng mình.
Đương nhiên là Bình An không từ chối. Cậu cũng không thể để cô ấy phải đói, hơn nữa đây là cơ hội gặp nhau hiếm có.
Linh Đan chăm chú nhìn gương mặt của bố, rồi hài lòng định rời đi. Bỗng hình ảnh ông bà nội ngày hôm qua hiện lên trong đầu khiến cô đứng sững lại. Gia Khôi cúi xuống nhìn khó hiểu.
- Sao vậy? - Cậu khẽ thì thầm
Linh Đan bất ngờ hướng đến Bình An hỏi:
- Cậu.. có đang gặp chuyện gì không?
Gia Khôi liếc cậu bạn của mình.
- Chuyện gì là chuyện gì? - Bình An nghiêng đầu không rõ ý của cô là gì
- Kiểu.. mà thôi. Sắp đến giờ ăn trưa rồi, cậu mau đưa cho Thiên Hương đi.
Cô không biết mở lời như thế nào, mà hỏi bây giờ cũng đường đột. Có gì cô sẽ viện cớ sang nhà ông bà nội học rồi tìm hiểu sau vậy.
Ba người cùng nhau xuống tầng một. Hai cậu con trai nói chuyện về trận bóng, học hành, không có gì đặc sắc nên Linh Đan chậm rãi đi đằng sau. Tình cảm của hai người cũng khăng khít đấy chứ. Nếu không phải cô đang ghép bố cùng mẹ thì cặp đôi này cũng không quá tệ. Mà nãy giờ đi không biết có bao nhiêu cô gái ngoái đầu nhìn hai người rồi. Quả nhiên trai đẹp thời nào cũng luôn thu hút mọi ánh nhìn.
Xuống đến nơi Bình An rẽ sang một tòa khác, hẳn đó là nơi Thiên Hương đang học. Còn Gia Khôi ngỏ lời đưa Linh Đan đến tiệm bánh. Cô liếc đội bóng đang nhìn theo đội trưởng một cách bất lực, rồi lại liếc cậu con gái đang hào hứng đi bên cạnh. Chắc cậu ta cũng muốn thử menu của bà lắm. Vì tinh thần này cô sẽ năn nỉ bà giảm giá chiếc bánh đầu tiên cho cậu ta khi cửa hàng khai trương.
Từ trường đến tiệm bánh không quá xa. Điều này cũng thuận tiện cho sinh viên sau khi tan học có thể ghé qua ăn bữa nhẹ. Linh Đan rất thích điều này. Ở độ tuổi này thì hay là cà quán xá, nào là bánh chuối, bánh rán, xúc xích.. Các món ăn vặt thường bày bán trước cổng trường. Còn gì tuyệt hơn sau thời gian vất vả học tập, bỏ công sức vận động thể lực lẫn trí tuệ, được ngồi buôn dưa lê bán câu chuyện với nhóm bạn và nhâm nhi những món ăn ngon mà không cần đi đâu xa. Tiệm bánh gần như đã hoàn thành. Bà ngoại thiết kế theo kiểu bàn ghế nhựa ở vỉa hè, trong nhà cũng có nhưng ít hơn, chủ yếu để tạo cảm giác gần gũi quen thuộc như các quán ăn vặt lề đường. Bà sắm cả tủ trưng bày bánh, nhưng hiện tại nó vẫn đang trống trơn. Vừa vào cửa Linh Đan đã ngửi thấy mùi bánh thơm phức. Tiếng ọt ọt ở bụng Gia Khôi khiến cô cười không ngớt. Chàng trai lại rất ngại ngùng về điều này.
- Con đến rồi à?
Bà ngoại rạng rỡ bước ra. Phía bên trong chắc là khu làm bánh. Bà đeo một cái tạp dề màu trắng, đầu trùm mũ gọn gàng, trông rất ra dáng thợ bánh ngọt. Bà nhìn sang Gia Khôi, ánh mắt hiện lên những suy nghĩ kì lạ một cách lộ liễu.
- Đây là bạn của Bình An, hôm trước đi xem rạp chiếu bóng có cả cậu ấy đó cô. - Linh Đan vội nói
Nhưng Gia Khôi lại không có vẻ gì luống cuống, cậu rất tận hưởng sự đánh giá hiểu lầm từ người phụ nữ trung niên này.
- Dạ, con chào cô.
- Ừ, thằng bé ngoan quá. - Bà ngoại cười cười rồi quay sang nháy mắt với cô nhóc bên cạnh.
- Con cảm ơn ạ.
Gia Khôi toe toét cười. Khi cả hai người đều đang cười nói vui vẻ, thì Linh Đan lại bối rối đến mức không biết nói gì. Gương mặt cô dần đỏ ửng.
Sau đó bà ngoại cũng không cố gắng đùa thêm nữa, bà đưa hai thanh niên vào khu làm bánh. Trên bàn đã bày sẵn những loại bánh hấp dẫn. Tart trứng, bánh mì kiểu Pháp, bánh táo, thậm chí cả bánh gato loại nhỏ cũng có, thêm cả trái cây được bà cắt gọn gàng để bên cạnh. Những món ăn này như đang tỏa sáng lấp lánh trước mắt hai bạn trẻ vậy. Sau đó là chuyên mục thử món được mong đợi. Không khí đầm ấm khiến cái se se của mùa thu dường như không còn tồn tại.
* * *
- Vậy mai gặp nha.
Gia Khôi lưu luyến nói. Gần như hôm nay cậu dành thời gian ở tiệm bánh cùng Linh Đan, thử hết bánh này sang bánh khác, cuối cùng menu đã hoàn thành. Lần đầu tiên có người khiến cậu ưu tiên hơn cả bóng đá đến vậy. Nhưng cậu lại thấy rất vui lòng với điều này, thậm chí là hạnh phúc. Họ ở bên nhau cho đến năm giờ chiều, rồi cuối cùng người phụ nữ đó đã gợi ý cậu đưa cô về nhà. Đây là lần đầu cậu đến phòng trọ của cô, khá gần với nhà cô bạn tóc xù kia. Mối quan hệ của họ chắc cũng khăng khít lắm, cô lo lắng và để ý người ta vậy cơ mà. Bỗng dưng cậu có tham vọng muốn được thân thiết với cô như vậy.
- Lát tớ sẽ bảo Bình An và Thiên Hương rồi có gì Bình Anh sẽ gọi điện báo cậu giờ giấc sau.
Linh Đan đang rất vui vẻ. Trong thời gian ăn bánh cô đã lên kế hoạch đi picnic. Nhóm bạn bốn người này có vẻ rất thuận tiện để cô tạo cơ hội hẹn hò cho bố mẹ. Tuy nhiên cô cũng đã xin phép bà ngoại và nhận được lời đồng ý. Hơn nữa trong thời gian picnic cũng có thể học nhóm, dù đây chỉ là lí do bao biện cho việc đi chơi.
Sau khi tạm biệt, Linh Đan nhanh chóng phi lên phòng thay đồ và chuẩn bị sang nhà ông bà ngoại. Gia Khôi cũng muốn tham quan phòng cô nhưng điều này đâu dễ đến vậy, nhất là cậu ta lại còn là người con trai khiến cô rung động.. Hơn nữa căn phòng còn đang bừa bộn. Cô chán nản nhìn một lượt. Ở một mình khiến cô bê tha bản thân quá mức. Nếu như có mẹ hay Linh Chi ở đây chắc chắn cô phải nghe một bài ca dài ơi là dài. Bây giờ cũng không biết mọi người đang làm gì. Chắc chắn họ đang rất lo lắng. Cô chậm rãi ngồi xuống giường, tay lấy mẩu giấy quen thuộc từ balo ra. Dù sao thì hy vọng cô có thể trở về..
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên. Linh Đan vội nhét mẩu giấy lại chỗ cũ rồi ra mở cửa.
- Ủa?
Trước mặt cô là Thiên Hương, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ khiến cô không nghĩ rằng đây chính là mẹ phiên bản 18 tuổi đầy năng động hoạt bát ngày thường.
- Tớ ghé qua tiệm bánh thì mẹ bảo cậu về trọ rồi, nên tớ qua đây..
- Vừa vặn luôn tớ cũng vừa mới về đến nơi. Sao thế?
Linh Đan kéo tay mẹ vào phòng, tranh thủ gạt những đồ dùng vướng chỗ để bà ngồi xuống.
- Ý là.. tớ có chuyện muốn tâm sự. Không phải chuyện của tớ, là chuyện của một người bạn. Nhưng tớ không biết làm sao để bạn ấy đỡ hơn..
Thiên Hương nhìn xung quanh rồi buồn bã ngồi xuống. Hai tay đan vào nhau rồi lại buông ra, gương mặt đầy vẻ khó xử.
- Bạn nào vậy?
Đáp lại Linh Đan là sự im lặng. Có lẽ mẹ cũng không muốn tiết lộ nhiều.
- Cậu cứ kể qua đi xem nào?
Linh Đan với tay lấy túi bánh vừa mang từ tiệm bánh về. Ban nãy bà ngoại nhét vào tay cô, là bốn chiếc bánh tart trứng. Cô bày biện ra trước mắt rồi tiện tay lấy hai hộp sữa trong tủ lạnh ra. Thiên Hương nhận lấy một hộp nhưng chưa uống vội, tay mân mê ống hút rồi chậm rãi nói:
- Tức là nhà cậu ấy đang có chuyện. Ừm.. mẹ cậu ấy có thai 5 tháng rồi, bố cậu ấy cũng rất yêu thương vợ. Nhưng hôm nọ họ đi khám thai thì phát sinh một số vấn đề..
Tay Linh Đan đang cắm ống hút vào hộp sữa bỗng dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn mẹ, trong đầu chứa hàng ngàn câu hỏi nhưng không dám nói ra. Có vẻ cô biết "người bạn" Thiên Hương là ai. Linh Đan liền đặt hộp sữa xuống, co chân lại ôm lấy mình chăm chú nghe.
Vốn dĩ hôm qua chưa phải lịch khám thai định kỳ của bà nội. Nhưng dạo gần đây bà không cảm giác được đứa bé trong bụng cựa quậy nữa. Có lẽ là do giác quan thứ sáu khiến bà lo lắng, nên ông nội đã nghỉ làm một hôm để đưa bà đi khám. Kết quả cho ra là tim thai đã ngừng đập, hay nói cách khác bà đã sảy thai. Điều này khiến bà suy sụp rất nhiều. Sau khi khám xong bà khóc đến nỗi ngất đi. Ông nội cũng gắng gượng rất nhiều vì ông biết nếu ông cũng gục ngã thì bà không dựa được vào ai. Đến tối khi Bình An về, ba người đã nói chuyện với nhau. Bình An đến tận hôm nay vẫn không tin được mình sẽ không còn em gái nữa. Sáng nay bà nội luôn trong phòng đóng chặt cửa, thậm chí bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay bà cũng không ăn. Dù Bình An và ông nội khuyên nhủ như thế nào bà vẫn tự giam mình trên giường. Bà cảm thấy do bà chăm sóc cái thai không tốt khiến bé quyết định không đồng hành cùng bà nữa. Bình An nói mẹ của cậu ấy có thể đang mắc trầm cảm sau khi sảy thai. Hiện tại cậu ấy rất lo lắng, thậm chí hôm nay bố của cậu cũng nghỉ làm để ở nhà chăm vợ.
Sau khi Thiên Hương kể xong, cả căn phòng rơi vào im lặng. Linh Đan đăm chiêu nhìn chằm chằm hộp sữa trước mặt. Có lẽ cô đã hiểu tại sao bà nội trước kia và sau này khác nhau đến vậy. Một đứa trẻ mất cha mẹ được gọi là mồ côi, nhưng khi cha mẹ mất con thì không có cái tên nào cả, vì nỗi đau này lớn đến mức không thể gọi ra được. Nhất là khi gắn bó với nhau 5 tháng trời, thủ thỉ và hy vọng vào tương lai khiến cú sốc này tác động mạnh mẽ với bà hơn bao giờ hết. Ánh mắt ngọt ngào của bà nội khi nhìn chiếc bụng nhô lên của mình như xuất hiện trước mặt Linh Đan. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau của bà. Hàng ngày ông nội đi làm, bố thì đi học, từ sáng đến chiều tối bà chỉ có đứa trẻ trong bụng bầu bạn, dường như bà rất mong đợi bé đến. Cô khẽ thở dài. Cô cũng chỉ là đứa trẻ 18 tuổi, để đưa ra lời an ủi cho vấn đề này đối với cô thực sự rất khó. Tâm trạng của mẹ cô hiểu hơn ai hết. Sau khi mối quan hệ của mẹ và bố đã có bước tiến triển lớn, mà hiện tại bố đang có tâm sự như vậy thì mẹ cũng khó để không để ý. Chắc chắn mẹ sẽ muốn động viên và giúp bố, nhưng bà cũng không biết làm như thế nào. Giống như Linh Đan, Thiên Hương hiện tại cũng là cô bé 18 tuổi được bao bọc từ nhỏ chưa thực sự hiểu chuyện đời.
Linh Đan nhẹ nhàng vỗ vai cô gái tóc xù đang vò tay đến nỗi đỏ ửng:
- Cậu không cần nói gì đâu, chỉ cần lắng nghe và cùng cậu ấy trải qua giai đoạn này là được.
- Nhưng cậu ấy khá buồn, bây giờ muốn nhờ cậu ấy gia sư cũng khó nữa..
- Đúng rồi! - Linh Đan bỗng reo lên - Bây giờ mẹ Bình An chắc chắn rất cô đơn. Hay chúng ta đưa cô ý đi dạo đi? Picnic chẳng hạn?
Nếu như được giải tỏa tâm trạng, hòa mình với thiên nhiên, biết đâu bà nội sẽ thấy khá hơn. Nỗi đau này thay vì chịu đựng một mình, thì cố gắng quên nó đi vậy.
- Được không nhỉ? - Thiên Hương dè dặt hỏi.
- Bình An về chưa? Bây giờ qua nhà cậu ấy hỏi luôn.
- Có sợ tọc mạch quá không vậy?
- Đi thôi, đi thôi!
Linh Đan nhanh chóng thu dọn bốn chiếc bánh tart trứng để vào tủ lạnh, nhét hai hộp sữa vào balo rồi kéo tay Thiên Hương đứng dậy.
Sau khi khóa cửa phòng, hai cô gái lập tức di chuyển đến nhà của Bình An. Căn nhà vẫn giống hôm qua, mang một bầu không khí ảm đạm và buồn bã. Bỗng cửa nhà được mở ra. Là ông nội. Chỉ mới không gặp vài hôm mà đôi mắt ông hằn những tia máu đỏ, quầng thâm mắt cũng rõ ràng hơn. Chắc chắn cú sốc hôm qua cũng khiến ông không thể yên giấc. Nhìn thấy hai đứa trẻ, ông có ngạc nhiên một chút. Nhưng sau khi nói rõ tình hình, gương mặt ông đã giãn ra. Ánh mắt liếc lên tầng hai rồi khẽ thở dài. Cuối cùng ông cũng đồng ý để hai người vào. Bình An từ trong bếp đi ra có chút sững sờ. Chà, đây là một hình ảnh mới của bố. Linh Đan nhìn người con trai từ đầu đến chân. Có vẻ cậu vừa đi học về, chưa kịp thay quần áo. Tạp dề kẻ nâu được cậu đeo lên người có chút vụng về, một tay vẫn cầm đôi đũa, một tay cầm cái bát ô tô to. Thiên Hương lập tức đi đến tỏ ý giúp đỡ. Ánh mắt cậu trai nhìn cô gái nhỏ bé tóc xù có chút xúc động. Nếu Linh Đan không nhầm thì hình như trong mắt cậu còn rưng rưng nước mắt.
Bỗng cô nghe thấy tiếng thở dài sau lưng. Ông nội từ tốn đi về phía cầu thang, toan bước lên rồi lại đứng nguyên tại chỗ. Có vẻ ông còn băn khoăn.
- Để nấu cơm xong rồi con lên gọi mẹ xuống.
Giọng nói trầm chứa đầy nỗi buồn của Bình An vang lên. Người đàn ông trung niên ấy tiếp tục thở dài, rồi lặng lẽ bước ra khỏi cửa.
- Bố đi mua ít sữa nhé.
Linh Đan nhìn theo bóng lưng ông nội. Cô đoán ông muốn đi dạo một lúc, tìm nơi không có ai để bộc lộ tâm trạng đang cố chịu đựng của mình.
- Linh Đan ơi, vào đây! - Thiên Hương gọi to.
Cô gái đứng ngoài vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Làm cách nào để bà nội ra khỏi phòng? Nếu như ép bà đi ra, tình hình có thể diễn ra xấu hơn. Nhưng để bà tự đi ra thì rất khó, nhưng không phải không có cách. Trong dòng kí ức của cô đột nhiên xuất hiện chi tiết vào ngày sinh nhật 15 của Linh Chi, chị ấy đã tự tay nấu một mâm cơm gia đình đơn giản, mời ông bà hai bên cùng đến ăn. Khi đó nhìn bà nội rất hạnh phúc, vẻ nghiêm khắc thường ngày dường như cũng dịu đi. Có lẽ khi con người được quây quần bên những người thân yêu, dù ăn những món ăn không quá cầu kì phức tạp, cũng đủ khiến họ cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Nếu như thành công giúp bà vượt qua nỗi đau này, cuộc hôn nhân của bố mẹ cũng có thể êm ái hơn.
Linh Đan liền hào hứng vào bếp. Hôm nay cô sẽ trổ tài làm món tủ của mình: Sườn xào chua ngọt. Nhìn Bình An và Thiên Hương đang giành nhau nấu ăn, cô nhận ra mình đành trở thành bếp trưởng, phân công công việc. Đầu tiên là tách hai người họ ra. Bố sẽ là người dọn bát đũa và bày trí bàn ăn thật đẹp, để tạo cảm giác ấm cung nhưng vẫn lãng mạn. Còn mẹ dù hậu đậu, nhưng sự tích cực của bà khiến người khác cảm thấy thật lạc quan và yêu đời. Vì vậy Thiên Hương sẽ phụ trách phát biểu những câu từ thật cảm động. Còn bữa cơm hôm nay sẽ do Linh Đan hoàn toàn phụ trách. Cô vẫn còn nhớ những món bà nội thích ăn. Rau muống luộc, nước canh sấu mát dịu, trứng rán thịt băm và cuối cùng là sườn xào chua ngọt. Tất cả những nguyên liệu này trùng hợp là nhà Bình An đều có.
Chẳng mấy chốc một mâm cơm nghi ngút đã được bày ra. Ba đứa trẻ nhìn nhau cười hài lòng. Bình An định lên lầu gọi nhưng Linh Đan vội ngăn lại. Cô liếc sang Thiên Hương suy nghĩ một lúc. Rồi nắm tay cả hai người cùng đi lên. Đứng trước cửa phòng bà nội, tim Linh Đan đập thình thịch. Cô không biết làm như thế này có được không, nhưng dù sao cũng nên thử. Sau khi cô ra hiệu, cả ba hít một hơi rồi đồng thanh:
- Bọn con mời mẹ ra ăn cơm ạ!
Sự im lặng kéo dài.
- Mẹ ơi, ăn cơm thôi. - Bình An dịu dàng đặt tay lên cửa nói
- Cô ơi, cơm xong rồi ạ. - Thiên Hương cố gắng vui vẻ nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy
- Cô ơi, mâm cơm hôm nay là con nấu hết ạ. - Linh Đan nắm tay Thiên Hương, mỉm cười nói to
Đáp lại họ vẫn là sự im lặng. Ngay khi ba người nghĩ rằng đã thất bại, cánh cửa đột nhiên mở ra. Bà nội xuất hiện với mái tóc mỏng được buộc nhẹ vắt sang một bên, ánh mắt mệt mỏi và đỏ hoe. Trái tim Linh Đan chợt thắt lại. Thì ra nỗi đau này vẫn luôn gặm nhấm lấy bà, thì ra bà đã luôn cố gắng chịu đựng một mình.
Bình An nhẹ nhàng cầm tay người phụ nữ gầy gò rồi, cậu khẽ cười:
- Mẹ ơi, đi ăn nào.
Linh Đan thấy bà nội nắm lại tay bố, nắm rất chặt. Giống như đang muốn nói: Con cũng đừng bỏ mẹ mà đi. Cô liền huých Thiên Hương rồi hất đầu về phía họ. Cô gái tóc xù lúng túng nhưng vẫn nắm lấy tay còn lại của người phụ nữ đó.
- Cô ơi.
Bà nội giật mình nhìn sang. Bà chăm chú nhìn cô bé bên cạnh. Nước mắt bà rơi xuống thành hai hàng dài. Bà bỗng ôm chầm lấy Thiên Hương rồi khóc òa lên như một đứa trẻ. Tiếng bước chân vội vàng từ tầng dưới truyền lên, sau đó là ông nội sững sờ nhìn hai người. Linh Đan khẽ thở dài. Cô biết bà đang lầm tưởng Thiên Hương là đứa con gái đã mất. Mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng nức nở của bà nội vẫn vang lên từng đợt.
Sau cơn khóc bà nội vẫn nắm chặt tay Thiên Hương không buông. Ngay cả lúc ăn cơm họ cũng ngồi cạnh nhau. Thiên Hương rất cố gắng để tỏ ra bản thân đã trưởng thành, muốn chăm sóc người khác. Cô liên tục gắp đồ ăn cho bà nội. Còn bà thì không thể rời mắt khỏi cô. Nhưng sắc thái của bà đã tốt hơn rất nhiều. Khi ăn miếng sườn đầu tiên, bà còn khẽ mỉm cười. Điều này cũng giúp ông nội và Bình An thở phào nhẹ nhõm hơn. Không khí trong nhà cũng bớt ảm đạm, thay vào đó là sự ấm áp lạ thường.
Bữa cơm kết thúc, ông nội và Bình An phụ trách dọn dẹp và rửa bát. Ba cô cháu liền ra phòng khách ngồi tâm sự. Suốt thời gian đó, Thiên Hương và bà vẫn luôn nắm tay nhau. Có một lúc Thiên Hương nói rằng:
- Cô ơi, con là Thiên Hương.
- Cô biết.
Lúc ở tầng hai, bà thực sự nghĩ rằng đây là đứa con gái trong bụng mình. Nhưng sau khi đến phòng bếp, bà nhận ra sự thật rằng mình đã sảy thai, và người mình đang nắm tay là cô bé đồng trang lứa với Bình An. Nhưng bà vẫn không thể buông tay cô ra được. Dường như giữa họ đã có một mối liên kết nào đấy. Bà đối với cô nảy sinh một tình thương, giống như bà thực sự coi cô như con gái của mình vậy.
Hình ảnh này vào mắt Linh Đan khiến cô thấy rất hạnh phúc. Có thể cô vừa cải thiện được mối quan hệ của hai người và biết đâu tương lai đã thay đổi một phần nào đó.
Đến khoảng tám giờ thì hai cô gái phải về. Khoảng thời gian nói chuyện với nhau khiến Thiên Hương quý bà nội hơn, khi tạm biệt họ còn lưu luyến không rời. Mãi đến khi bà ngoại sang và ngạc nhiên với tình cảm khăng khít của hai cô cháu, họ mới tách nhau ra. Linh Đan cũng tranh thủ nói về kế hoạch picnic của mình, tất nhiên là bà nội không đồng ý đi, nhưng bà đã ngỏ lời muốn có một buổi dạo phố cùng ông nội. Điều này khiến cô cũng yên tâm hơn. Nhưng nổi bật nhất với cô là biểu cảm của Bình An. Cậu cảm động vì Thiên Hương đã giúp mẹ cậu cảm thấy tốt hơn, nhưng đồng thời lại thấy buồn bã vì từ đầu đến cuối cô chưa nói với cậu câu nào.
Cuối cùng khi quay về trọ, Linh Đan nhìn lên bầu trời. Hôm nay có nhiều ngôi sao hơn, và cô tin rằng sau cơn mưa mặt trời lại xuất hiện. Dường như một khúc mắc trong lòng cô đã được giải quyết. Nhưng không hiểu sao tâm trạng cô vẫn còn chơi vơi. Cô xuyên không khi đang đau đầu suy nghĩ về mối quan hệ của mẹ và bà nội, nhưng hiện nay hai người họ đã thân thiết một cách bất ngờ. Vậy có phải cô sẽ sắp trở về, giống như trong phim khi nhân vật chính hoàn thành ước nguyện của mình sẽ quay về hiện tại? Đột nhiên hình bóng cậu thiếu niên cao gầy đầy nhiệt huyết đang luyện tập đá bóng hiện lên trước mắt cô. Trái tim cô bỗng chốc nặng trĩu. Đêm nay có vẻ sẽ khó ngủ rồi..