Một nhân viên nữ ăn mặc rất hợp thời vội vã đi tới.
“Mau tránh ra, đừng cản đường!”
Cô thức thời nép vào góc tường.
Kế đến, một người đàn ông trung niên đang ôm một đống quần áo chạy tới, tò mò liếc mắt nhìn cô một cái, chợt nhíu mày.
“Tại sao có người có thể ăn mặc như vậy được?” Ông ta ghét bỏ nói lảm nhảm, lắc đầu quay đi.
Gò má cô lặng lẽ nóng lên.
Cô đi tới đi lui hai lần trên hành lang dài, không xác định đâu là phòng họp, đang mờ mịt thì xoay người một cái, bất ngờ va chạm vào một người nào đó, bình cà phê trong nháy mắt nghiêng lệch, chất lỏng nóng bỏng chuẩn xác hất vào người đối phương.
Hỏng bét!
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng của đối phương bị dính vết cà phê rất khó coi, tiếp đó chất lỏng thuận thế chảy xuống, đến rất gần bộ vị quan trọng của người đàn ông.
May mà phản ứng của đối phương tương đối nhanh nhẹn, đúng lúc tránh qua, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
“Cô làm cái gì?” Lạnh lùng lên tiếng.
“Vâng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Chu Vi Đồng cảm thấy xấu hổ muốn chui vào cái hang để trốn, thế nhưng sẽ chết không được tử tế khi thiếu chút nữa làm phỏng bộ vị quan trọng của người ta.
“Anh có bị làm sao không? Tôi thật sự không cố ý……..” Cô liên tục nói xin lỗi, trực giác muốn đưa tay giúp người đàn ông lau vết cà phê trên người.
“Không được chạm vào tôi!” Anh giận giữ quát, tránh cánh tay của cô giống như tránh loại virus trăm năm nào đó.
Cô ngượng ngùng lui về phía sau.
Anh cau mày, lấy khăn tay lau chất lỏng dính trên quần áo, ánh mắt sắc bén không nhanh không chậm liếc về phía cô.
“Là cô!”
Ah! Anh ta biết cô sao?
Chu Vi Đồng không biết làm thế nào, chỉnh lại mắt kính, sau khi nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, tâm tư thoáng chốc tụt xuống.
“Làm sao…..Lại là anh?”
Lần đầu gặp mặt, cô vô cớ làm đau cằm của anh.
Lần thứ hai gặp mặt, cô còn tệ hại hơn, hắt cả bình cà phê vào người anh.
Chu Vi Đồng, muốn anh không nhớ kỹ cô gái này cũng khó, huống chi cô lớn lên còn có khuôn mặt rất giốngngười nào đó, quả thật anh càng nhìn………
Càng tức giận!
Cô dựa vào cái gì mà lớn lên giống ‘cô ấy’? Trên đời này không nên có bất kỳ cô gái nào giống như ‘cô ấy’!
“Tôi………Đến để đưa bản thảo!” Cô ngập ngừng giải thích.
“Sau đó có người nhờ tôi giúp một tay pha cà phê, còn có photo những tài liệu này, sau đó nói muốn dùng để họp……..Tôi photo xong rồi, cà phê cũng pha xong, hiện tại không có việc gì nữa, tôi có thể đi được chưa?”
Sau khi đợi anh thay quần áo sạch sẽ, cô lo lắng nói với anh lời xin lỗi, vội vã rời đi.
Anh không cho cô ‘bỏ trốn’.
“Ở lại!”
“Hả? Tại sao?”. Cô hoảng sợ.
“Đây là mệnh lệnh!”. Anh không nhịn được thanh minh, ý bảo cô tạm thời ngồi ở góc phòng họp, liền bắt đầu chủ trì cuộc họp.
Anh, Nghiêm Sâm, phó tổng giám đốc của tập đoàn Liên Ân, chịu trách nhiệm phụ trách quản lý kinh doanh thời kỳ đầu, nói một cách khác, tập đoàn mới thu mua lại công ty là anh toàn quyền chấn chỉnh, đến lúc đi vào nề nếp.
Ba tháng trước, Liên Ân nhập I-Fashion vào, anh liền đứng đầu đội ngũ, quyết đoán tiến hành cắt giảm nhân sự, tiếp theo chủ đạo xuất bản tạp chí theo một hướng đi mới.
Kỳ tạp chí sắp phát hành, tượng trưng cho khởi đầu mới của I-Fashion, sự thành công hay thất bại sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh sau này của công ty, cực kỳ quan trọng.
Mà Nghiêm Sâm chỉ cho phép luôn luôn thành công, không được thất bại, trong mắt khôngtha cho sai lầm dù nhỏ như hạt cát, nhân viên của Liên Ân dâng tặng biệt hiệu ‘Diêm La Lãnh Huyết’ cho anh, cũng không phải ca ngợi anh thủ đoạn sáng suốt, sách lượt quyết đoán, mà là thái độ làm việc của anh cầu kỳ và máy móc, xử xự với người ngoài trở mặt vô tình.
Vừa mới bắt đầu đã triển khai cuộc họp khẩn cấp, anh không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào chủ đề.
“Vì sao bìa ngoài lại có chuyện, định xử lý như thế nào?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Tổng biên bất chấp khó khăn trả lời.
“Bởi vì nhiếp ảnh gia đã đi nước ngoài, người mẫu cũng có những công việc khác, ngày hôm nay e là quá muộn để làm lại…….”. Mắt thấy vẻ mặt Nghiêm Sâm đột nhiên lạnh nhạt, nhịp tim Tổng biên đập dồn dập, liều chết nuốt nước miếng.
“Nếu như Phó tổng không kiên trì quyết định bộ quần áo đã nói, trước mắt chúng ta có thể dùng quần áo của đơn vị khác chụp một số bìa ngoài khác sao?”. Ông ta đưa ngón tay chỉ về phía bảng trắng, phía trên dán nhiều ảnh chụp A4 khổ lớn nhỏ.
“Chúng tôi chọn vài tấm để thay thế ảnh bìa ngoài, xin Phó tổng xem qua, mấy tấm ảnh kia tương đối có ok hay không?”
Nghiêm Sâm không thèm nhìn một cái.
“Tôi đã nói rồi, trang phục của người mẫu trên bìa ngoài này nhất định phải là âu phục kiểu đó, đây chính là thương hiệu của nhà thiết kế.”
“Nhưng………..Đã không còn thời gian!”. Mồ hôi Tổng biên rơi như mưa, lại chỉ tay về phía ảnh chụp trên tấm bảng.
“Bằng không chúng ta vẫn lấy ảnh chụp theo như lúc đầu nhóm đã chọn? Xem như Phó tổng cảm thấy ảnh chụp tổ đã chọn không hoàn mỹ cho lắm, ít nhất cũng có một tấm ảnh tương đối có thể sử dụng được?”
Nghiêm Sâm không lên tiếng, đứng dậy, bước tới trước tấm bảng trắng, dùng ánh mắt sắc bén như radar, bắn càn quét bên trong phòng.
Bầu không khí như ngưng lại, một đám biên tập viên có thâm niên đứng ngồi không yên.
Mà anh giống như dùng sự hốt hoảng của cấp dưới làm thú vui, lại ác ý cho cấp dưới thống khổ muôn phần trong chốc lát, mới lạnh lùng cất tiếng nói.
“Tấm này, ánh mắt quá sắc bén, không đủ dịu dàng. Tấm này, đôi môi cười quá hở, không có phong cách. Gương mặt này gò má quá tròn, tấm này lỗ tai không lộ ra ngoài. Tấm này tệ nhất, cùng ảnh bìa kết hợp với kiểu chữ không ăn khớp, tất cả trắng bệch cứng nhắc như con ma!”.
Anh chỉ trích dữ dội, xé từng tấm ảnh chụp trên bảng trắng, môi mỏng nhếch lên độ cong lạnh lùng.
“Tôi nói rồi, I-Fashion phải là tạp chí thời trang quan trọng nhất của Châu Á, các anh chị thế nhưng lại muốn độc giả tiếp thu bìa ngoài loại hai này sao?”
Cũng đâu có………Loại hai lắm, nói không chừng độc giả vốn chẳng phân biệt được, không tốt sao?
Mọi người lén lút phản bác trong lòng, không ai có can đảm dám nói ra.
Cuối cùng, vẫn là Tổng biên lĩnh lấy án tử.
“E hèm, vậy bằng không dùng tấm ảnh này được không? Mặc dù ánh mắt hơi sắc bén, nhưng nụ cười rất hấp dẫn, phù hợp với ý định ngọt ngào ban đầu!”
Nghiêm Sâm hung hăng lườm anh một cái, đáp: “Bị tôi bác bỏ vứt đi như rác, anh còn muốn thu về sao?”
Nói ảnh này là đồ bỏ đi? Cũng quá là khoa trương! Dầu gì cũng là nhiếp ảnh gia người ta nghiêm túc làm việc mới có thành quả nha!
Tổng biên âm thầm kêu rên: “Phó tổng Nghiêm…………!”
“Xin hỏi……Tôi có thể nói một câu không?”. Chu Vi Đồng luôn đứng ngoài quan sát hơi sợ hãi giơ tay.
Một vài ánh mắt phản đối đồng thời bắn về phía cô.
“Cô là ai thế?”
Cô thiếu chút nữa mất đi dũng khí để lên tiếng, lặng lẽ hít thật sâu.
“Tôi là…….Biên tập mỹ thuật bên Nhà xuất bản Xuân Phong!”
“Nhà xuất bản Xuân Phong?”. Mọi người cùng biểu lộ vẻ mặt chưa nghe nói qua.
“À, cũng là Nhà xuất bản thuộc tập đoàn này!”. Cô nhẹ giọng giải thích.
“Chúng tôi đang đặc biệt xuất bản bộ sách tâm hồn chăm chỉ.”
“Tâm hồn chăm chỉ?” Có người cười lạnh.
Chu Vi Đồng bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ của anh, loại biểu hiện này cô thấy rất nhiều, nói không hề gì cũng không quan trọng, cô chỉ muốn giúp những người này giải quyết phiền toái ….....Mặc dù đây là chuyện không liên quan đến cô.
“Tôi nghĩ, nếu như mọi người chỉ không hài lòng với vẻ mặt của người mẫu ở bìa ngoài, thì có thể chỉnh đốn lại.” Cô nói lên quan điểm cá nhân.
“Ví dụ, với ánh mắt thì chọn A, cánh mũi có thể chọn B, môi thì chọn C, như vậy sẽ không chỉ có cảm giác của một nụ cười, cũng có ánh mắt của phụ nữ.”
“Có ý tứ gì?” Mọi người không hiểu.
“Ý của tôi là…………”. Cô đứng dậy, đi về phía một biên tập lâu năm nào đó đang sử dụng máy tính để điều chỉnh hình, xin cô đưa ra các tấm ảnh, lưu loát cắt dán vài tấm ảnh với nhau.
“Giống như chỉnh sửa lại tấm ảnh vậy, nhiều chỗ không được tự nhiên ta dùng phần mềm xử lý một chút, điều chỉnh lại độ sáng tối……..Mọi người nhìn thử xem, như vậy có khá hơn một chút hay không?”
“………..” Không ai nói gì.
Cô có chút lúng túng, bắt đầu cảm thấy mình đã quá tự phụ rồi sao.
“Không được sao? Ta có thể thử xem các sự kết hợp khác…….”
“Tôi cảm thấy không tệ!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Là Nghiêm Sâm.
Mọi người quay đầu lại nhìn anh, thế nhưng anh lại chỉ nhìn Chu Vi Đồng, ánh mắt thâm thúy mơ hồ không ổn định, như ngôi sao lóe lên.
“Các người thấy như thế nào?”
Phó tổng nói là được, bọn họ còn dám bắt bẻ nữa hay sao.
Mọi người vội vàng gật đầu tán thành.
“Có vẻ như rất khả thi! Cô gái trẻ này, mời thử lại một chút, nếu như tấm ảnh này dùng ánh mắt của D?”
“Được, để tôi thử nhìn một chút….!”
Nửa giờ sau, mọi việc đã hoàn thành.
Một hồi nguy cơ về bìa ngoài cứ ‘hữu kinh vô hiểm’ mà hóa giải, các biên tập viên như được ân xá, vội vội vàng vàng trở về vị trí làm việc, giao thành quả cho tổ in ấn.
Bên trong phòng họp chỉ còn lại Nghiêm Sâm cùng Chu Vi Đồng, anh luôn luôn nhìn chằm chằm vào cô, dùng loại ánh mắt thâm trầm nghiền ngẫm, triệt để quét qua cô một lần, thỉnh thoảng anh lại nhíu lông mày, hình như rất không chịu được cách ăn mặc của cô.
Đúng vậy nha, so với những người trong tòa soạn ăn mặc như người mẫu trên sàn catwalk này, còn cô quả thật rất…………Mộc mạc, chính xác mà nói, cô ăn vận giống như Obasan, nhất là đôi giày đế bằng bẩn thỉu trên chân kia.
Anh nhất định cảm thấy cô thực không biết thưởng thức chăng?
Chu Vi Đồng xấu hổ suy nghĩ, tâm tư khó có thể kiểm soát được.
“Cô làm rất khá!” Như thể sau cả ngàn năm anh mới tốt bụng ca ngợi, tư thái kêu căng giống như Đế Vương thời cổ đại.
Cô có nên tạ chủ long ân hay không?
Chu Vi Đồng cố gắng kìm nén châm biếm, lịch sự nở nụ cười.
“Không có việc gì, tôi rất vui vì có thể giúp đỡ!”
Anh trầm ngâm không nói, đôi con ngươi khóa chặt cô lóe lên ánh sáng bất định.
Cô nhạy cảm ngửi được mùi giông tố không tầm thường sắp đến, mặc dù ngoài mặt anh ta rất tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại như biển sâu âm u, có lẽ đang cất giữ núi lửa đang hoạt động.
Cô dần cảm thấy hốt hoảng, đang lúc không biết làm sao thì anh bỗng nhiên phất tay, ra lệnh tiễn khách.
“Cô có thể đi rồi!”
Sao? Cứ như vậy? Chu Vi Đồng bối rối. Anh đặc biệt giữ cô ở lại, không phải cùng cô tính sổ hay sao? Cô còn tưởng rằng núi lửa đang chuẩn bị bộc phát đấy chứ.
“Vậy áo sơ mi…………..tôi có thể gửi chi phí giặt ủi!”
“Không cần!”
Anh từ chối biểu thị áy náy của cô, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng chính là muốn cô mau chóng rời đi, đừng ở chỗ này cản trở công việc.
Chu Vi Đồng dĩ nhiên không ngu đến mức tiếp tục ở lại cho mất mặt, nhanh như tia chớp xoay người rời đi.
Nghiêm Sâm dõi mắt nhìn bóng lưng bỏ chạy như con thỏ, rất lâu sau đó, anh đột nhiên phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng, vung quả đấm, giận dữ đập vào bức tường.
Sau đó vang lên từng tiếng buồn bực, hậm hực tuyên bố.
Cô nhất định không phải là “cô ấy”!
Không biết anh tự nói với bản thân bao nhiêu lần, ngọn lửa tức giận trong lòng ngực chậm rãi tiêu tan, bỗng nhiên biến thành lành lạnh hư vô.
Anh khôi phục lại vẻ mặt hờ hững, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Thường Hi, là tôi…..Cậu hẳn là biết nhà xuất bản Xuân Phong chứ? Có một biên tập viên tên Chu Vi Đồng……..Tôi muốn cô ấy, mau điều cô ấy tới bên cạnh tôi!”