“Bà nội, bà nội ơi!”
Thiệu Dao nhảy nhót phía ngoài chiếc cổng sắt khắc hoa văn, cái nắng gay gắt ngày tháng bảy rọi xuyên qua lớp lá dày đặc, tựa như lớp đường ngọt lấp lánh vương trên gò má lấm tấm nốt tàn nhang của cô.
Cô kéo mũ lưỡi trai xuống, lắc lắc đầu như chú cún nhỏ, mái tóc xoăn ngắn ngắn lay động như hoà cùng động tác của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gen di truyền nhà cô quá trội nên từ ông nội tới ba, rồi giờ tới cô đều có mái tóc xoăn tự nhiên.
“Anh xem con gái anh kìa, năm sau là lên đại học rồi mà vẫn hệt như trẻ con ấy.” Đường Uyển vừa khoá cửa xe vừa cười nói với chồng.
“Như trẻ con thì có sao đâu?” Thiệu Sam Sam vừa cười tươi, kéo chiếc vali dán đầy hình dán màu đen ánh bạc của con gái xuống, đi về phía khu biệt thự liền kề của mẹ ông ấy.
Chuông gió làm từ vỏ sò treo trên cửa gỗ vang lên những tiếng “leng keng” vui tai, một bà cụ đầu tóc bạc phơ chậm rãi đi xuống từ bậc cầu thang lát gạch đỏ, đoạn mỉm cười hiền hoà: “Tới rồi đó hả? Cháu gọi to tới mức nhà ở cuối dãy phố cũng nghe thấy rõ mồn một đó.”
Quả nhiên, cửa sổ tầng hai của căn nhà chếch phía đối diện bỗng bật mở, một người phụ nữ trung tuổi xuất hiện, giọng sang sảng: “Tiểu Dao tới nhà bà nội nghỉ hè đó à?”
Thiệu Dao quay đầu, vẫy tay đáp: “Vâng, cháu về ở hai tháng ạ!”
“Vậy nếu hai tháng này cháu rảnh thì kèm Hùng Tử nhà thím học bài được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được ạ, không thành vấn đề!”
Kỷ Ái mở cổng sắt, ngẩng đầu chào hỏi hàng xóm: “Ăn cơm chưa?”
Thím Dương lắc đầu đáp: “Chưa ạ, Hùng Tử với ba nó ra đập nước câu cá rồi!”
“Ừ.”
Thiệu Dao vào nhà, sau đó nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cánh tay bà, còn sáp tới, đưa mũi ngửi mùi.
Tạp dề của bà cụ thơm nức mũi, Thiệu Dao nói với vẻ hớn hở: “Là món cánh gà kho tộ!”
Kỷ Ái vỗ cánh tay cháu gái, cười đáp: “Đúng rồi, tối qua con bảo muốn ăn còn gì?”
Thiệu Dao nghiêng đầu, dựa lên vai bà nội, làm nũng: “Hihi, bà nội tuyệt nhất quả đất!”
Vì là biệt thự liền kề nên phòng ốc đều nằm sát cạnh nhau, hai mảnh vườn nhỏ được ngăn cách bằng lan can sắt màu đen ánh vàng trồng cùng dàn dây leo trinh đằng ba mũi.
Thiệu Dao nhìn căn biệt thự bên cạnh qua những mũi lan can nhọn hoắt bằng sắt.
Căn biệt thự này đã bị bỏ trống mười mấy năm, thế mà giờ lại có người của công ty vận chuyển đang xếp thùng to thùng nhỏ vào trong nhà.
Thiệu Dao tò mò hỏi: “Bà ơi, nhà bên cạnh bán rồi ạ? Hay cho thuê vậy bà?”
Kỷ Ái lắc đầu: “Bà không biết nữa, từ sau tiết Thanh Minh thì bắt đầu được sửa sang lại, hai hôm nay thì bắt đầu chuyển đồ.”
Thiệu Dao đáp “vâng”.
Hồi trước Thiệu Dao nghe kể khi ba học đại học, ông bà nội bán căn nhà cũ trong thành phố đi và chuyển về sống ở khu Xuân Huy Viên này.
Hàng xóm ở cách vách ngày xưa là một gia đình ba người, sau đó họ di dân sang nước ngoài, căn biệt thự cũng đổi chủ, nhưng lại để trống rất nhiều năm. Cũng chưa từng thấy bóng dáng ai tới đó, chỉ có trinh đằng ba mũi lặng lẽ sinh trưởng.
Thiệu Dao lớn lên ở nhà bà nội, ba mẹ làm việc ở nội thành, không có thời gian chăm sóc cô. Mãi tới khi cô lên cấp hai, cần hộ khẩu thành phố để đi học ở trường điểm, nên cô chuyển hộ khẩu, cũng dọn khỏi nhà bà nội.
Nhưng kỳ nghỉ dài nào cô cũng về đây ở, chơi đùa với những cô cậu bé cùng lớn lên từ nhỏ.
Hồi bé không biết gì, hồi trước đám trẻ con bọn họ còn cứ nói đùa, bảo không biết có phải căn nhà sát vách có ma không mà chẳng ai vào ở.
Sau khi mọi người vào nhà, Đường Uyển chủ động hỏi: “Mẹ, con vào bếp giúp mẹ một tay nhé ạ?”
“Thôi không cần đâu, các con nghỉ ngơi, rửa mặt, rửa tay chân đi, cơm nước xong ngay rồi đây.” Kỷ Ái xua tay, đoạn đi vào bếp, nhưng như chợt nhớ ra gì đó, bà cụ khựng lại, quay đầu hỏi: “Con trai, hay con thắp nén hương cho ba con trước đã nhé?”
Thiệu Sam Sam gật đầu: “Vâng, con cũng đang định đi đây ạ.”
Sau đó ông ấy hất cằm ra hiệu với Thiệu Dao: “Tiểu Dao, đi thắp nén hương cho ông nội.”
Thiệu Dao bắt chước y hệt: “Vâng, con cũng đang định đi đây ạ!”
Đường Uyển đứng cạnh bụm miệng cười.
Thiệu Dao cùng ba đi về phía ban thờ.
Ông nội Thiệu Dao - Thiệu Tân Hải mất vì bị bệnh năm cô lên lớp tám, nụ cười trên khung ảnh của ông nội vẫn như xưa, hương nhang mờ ảo thoang thoảng bay.
Thiệu Dao vẫn còn nhớ, hồi cô học tiểu học, chỉ cần ông nội tới đón cô tan học, chẳng cần làm nũng xin xỏ, lần nào ông nội cũng mua kem cho cô.
Ông nội và cô mỗi người cầm một cây kem, vừa đi vừa ăn, cùng nhau về nhà trong ánh chiều tà. Về tới trước cổng, ông và cô còn giúp nhau kiểm tra xem trên miệng có để lại dấu vết gì không để khỏi bị bà mắng.
Thiệu Dao cũng còn nhớ rõ hình ảnh sắc mặt ông tái nhợt, tay nắm chặt tay bà nội khi nằm trong phòng bệnh.
Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy bà nội lúc nào cũng dịu dàng mà kiên cường của mình bật khóc.
Bà khóc nhưng không phát ra âm thanh nào, nước mặt cứ thế lăn dài trên má, rơi xuống mu bàn tay đan chặt của ông bà.
Bấy giờ, ba đã không chịu nổi nữa, hai mắt đỏ bừng, chạy khỏi phòng bệnh, Thiệu Dao cũng bị mẹ lôi ra ngoài.
Trước khi cửa phòng bệnh khép lại, Thiệu Dao nghe thấy tiếng nói yếu ớt của ông nội.
“Bà phải sống thật tốt nhé, muốn làm gì thì cứ thỏa sức làm, đừng để bản thân phải nuối tiếc điều chi.”
Hình như lúc đó ông nội đã nói như vậy.
Hai ba con thắp hương xong, cơm nước cũng đã xong xuôi, Kỷ Ái gọi họ rửa tay vào ăn cơm.
Ngoài món cánh gà kho tộ Thiệu Dao muốn ăn, bà nội còn nấu vài món tủ nữa.
Thịt bò xào cải xoăn, tôm rang, cá ngần đúc trứng, sườn xào cay, canh gà ác hầm nhân sâm, phong phú tới mức Thiệu Dao kêu lên thành tiếng, nhảy cẫng lên, hô to: “Bà nội vạn tuế!”