Sắp xếp đơn giản hành lý của hai ông cháu xong, Lê Viễn nhìn đồng hồ, thấy đã là 9 giờ tối.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng tầm 10 phút, Lê Viễn đứng lên, đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa: “Ông nội ơi?”
Bên trong nhanh chóng truyền ra câu: “Ông không sao, đang mặc quần áo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vâng, ông nhớ cẩn thận.”
Mặc dù nhân loại hiện tại đã bước vào ‘thời đại trăm tuổi’, nhưng với độ tuổi 77 của ông nội cũng được xem như một ông cụ già.
Hơn nữa, hai năm trước ông nội từng lên cơn nhồi máu não một lần.
Tuy cấp cứu kịp, nhưng sau khi tỉnh lại chân cẳng của ông cụ trở nên chậm chạp hơn.
Trong mấy năm qua, ông cụ đã tích cực tham gia hồi phục, Lê Viễn từng hỏi ông có muốn sử dụng máy móc hỗ trợ hay cơ bắp tái tạo để phụ trợ không, chỉ là ông nội đều từ chối.
Từ đôi chân không thể cử động đến việc đi lại chậm chạp bằng nạng, ông cụ đã từng bước đi được đến ngày hôm nay. Không cần cầm gậy thì ông lão cũng có thể đi được một đoạn ngắn.
Có điều, vẫn nhìn ra được chân trái ông cụ còn chưa linh hoạt lắm, hơn nữa không thể đi lại lâu được mà cần dừng lại nghỉ ngơi nhiều hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông nội cũng có lòng tự tôn khó hiểu là không muốn để người khác tắm cho mình. Lê Viễn tôn trọng ông, nhưng anh yêu cầu ông không được khóa cửa lại, để khi ông cụ đang tắm cảm thấy chóng mặt hay sốt thì Lê Viễn mới có thể lập tức chạy vào giúp đỡ.
Anh vẫn còn đứng trước cửa phòng tắm, nửa phút sau, ông cụ kéo cửa phòng tắm ra, chống gậy chậm rãi bước ra ngoài: “Hửm? Sao con còn đứng đây?”
“Không có, con chỉ vừa mới bước tới.” Lê Viễn lười biếng trả lời, sải chân anh không dài mà vẫn luôn chậm rãi đi theo bên cạnh ông nội.
“Đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”
“Xong rồi ạ, còn một vài thứ vụn vặt con sẽ sắp xếp lại vào sáng mai.”
Giọng điệu của ông cụ có hơi mỏi mệt, Lê Viễn cho rằng hôm nay ông đã quá mệt mỏi.
Anh cầm theo một túi thuốc, rót một cốc nước ấm đặt trên tủ đầu giường: “Ông uống thuốc xong thì hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lê Ngạn vừa tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường nói: “Trong bữa cơm, con bận rộn nói chuyện điện thoại với ba con nên ông vẫn chưa hỏi chuyện của con nhiều. Chiều nay sau khi đi dạo cùng cô bé nhà bên, con cảm thấy thế nào?”
“Dạ? Cảm thấy hả?” Lê Viễn cũng ngồi trên giường mình, chắp tay nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ: “Không cảm thấy gì hết, cơ sở vật chất bình thường thôi. Mô hình máy bay không người lái hơi cũ, bể bơi vừa được cải tạo, tiếng ve nhân tạo không ổn định lắm, quản lý nhà đất là AI. À, con còn nghe nói loại android quản lý và dọn phòng hình người đã được đặt trước, sẽ bắt đầu tiến hành điều chỉnh vào năm sau…”
Ông cụ vừa cầm ly nước vừa trừng mắt nhìn đứa cháu mình: “Hầy! Ai hỏi con mấy chuyện ở Xuân Huy Viên làm gì?”
“Chậc, thằng ngốc…” Ông cụ uống thuốc xong mới chậm rãi nói: “Ý ông là cô gái nhỏ nhà bên kia kìa.”
Lê Viễn ngạc nhiên, rồi bất đắc dĩ nhếch môi cười: “Con còn có thể cảm thấy gì nữa chứ? Cùng lắm chỉ là đi cùng nhau một đoạn đường thôi.”
“Chẳng lẽ con không có ấn tượng đầu tiên?”
“Ấn tượng đầu tiên? Chà, chắc là ‘cao’ đấy. Lúc đi trên đường, hàng xóm đều gọi em ấy là ‘cô bé cao ráo’.”
Bản thân Lê Viễn cũng chẳng lùn, trong những năm qua, rất nhiều cô gái khi nói chuyện với anh đều phải ngẩng đầu rất cao, vậy mà cô gái kia lại không cần ngẩng, anh cũng không cần phải cúi đầu phối hợp.
Trò chuyện với cô ấy đúng là rất thoải mái, Lê Viễn thầm nghĩ.
Lê Ngạn cụp mắt xuống, cười khẽ: “Con bé quả thực rất cao, cũng không biết là giống ai.”
Lê Viễn mỉm cười.
“Ông nội.”
“Hử?”
“Có phải ông…”
Lê Viễn cứ cảm thấy trong lời ông nội có ẩn ý gì đó, anh đang cân nhắc dò hỏi như thế nào, nhưng ông cụ đã nhấc chăn lên nói muốn đi ngủ.
Lê Viễn cũng không tiếp tục truy hỏi.
Ngay cả khi ông nội có quen biết với gia đình bên cạnh thì việc này cũng chẳng quan trọng lắm với anh.
Sau khi tắt đèn trong phòng cho ông nội, Lê Viễn đóng cửa gỗ lại và đi tới phòng sách.
Đầu máy điều khiển cùng tai nghe của anh đã được chuyển đến biệt thự vào sáng nay… Ngôi nhà này được anh thiết kế nguyên căn cho ông nội anh, ông cụ trêu rằng đây là thế mạnh của anh, để anh tùy ý làm, nên anh đã lắp đặt thêm một căn phòng thuộc phong cách riêng của mình ở tầng ba.
Bấy giờ Lê Viễn vẫn còn đeo kính râm.
Đây là màn hình gắn trên đầu di động mà ‘New Century’ đang chuẩn bị sản xuất hàng loạt tiếp theo, mặc dù chức năng tạm thời chưa hoàn thiện nhưng vẫn có tính linh động và nhanh chóng, chỉ cần có mạng là người dùng có thể truy cập trực tiếp vào ‘New Century’.
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn bận rộn chuyển nhà, hộp thư đến đã nhét đầy tin mới, Lê Viễn định sắp xếp tin nhắn lại trước khi đi ngủ.
Căn phòng nằm ở tầng trên của khách sạn, bên ngoài cửa sổ sát đất ở phòng sách là ánh đèn tạo nên phần lớn đô thị phồn hoa nhộn nhịp.
Từng đốm màu đỏ loang lổ nhuộm đỏ màn đêm, ở tầm nhìn bình thường, không chỉ có sương mù và ô nhiễm ánh sáng, còn có hộp đèn quảng cáo cùng máy bay tuần tra không người lái giữa không trung, tất cả đều che kín ‘vòng eo thon’ cách đó không xa.
Tòa nhà thương mại gần đó đang phát quảng cáo ánh sáng 3 chiều thực tế ảo khổng lồ, bên này là rồng vàng cuộn tròn bám vào tòa cao ốc rồi bay vút lên, bên kia là một người đẹp mặc sườn xám đỏ đang múa quạt.
Ngoài ra còn quảng cáo của các người nổi tiếng khác.
Những người thật sự nổi tiếng và nổi tiếng ảo đều theo một bên, trong mười người hết bảy người đang quảng bá bán vé cho buổi biểu diễn của mình ở ‘New Century’, ba người còn lại thì làm đại diện cho trang thiết bị hoặc giải trí trong ‘New Century’.
Những ‘người khổng lồ’ với thân hình cao lớn, trên mặt mang theo nụ cười công nghiệp, bọn họ được tạo thành từ vô số ánh sáng nhưng trong mắt lại chẳng có chút ánh sáng nào, không nhìn tới đám kiến bò trên mặt đất.
Từ góc nhìn của Lê Viễn, nó trông giống như một đám yêu ma đang nhảy múa trên bầu trời đêm.
Anh cầm chiếc điều khiển từ xa màu xám bạc trên bàn, ấn vài cái, mặt kính thủy tinh lập tức mờ đục, tự động hiển thị cảnh tượng phù hợp với thời gian hiện tại.
Đây là điều khiển cảnh cụ thể được khách sạn định chế đặc biệt, mặt kính hiển thị khung cảnh ban đêm không bị các bảng quảng cáo to lớn cùng hộp đèn bay che khuất.
Tòa cao ốc vẫn lộng lẫy ánh đèn, nhưng khiến người ta bớt khó chịu hơn vì tầm nhìn đã thông thoáng.
Có thể nhìn thấy rõ đường cong thướt tha của tòa tháp cao, với mặt trăng trắng treo trên đỉnh tháp, các ngôi sao tỏa sáng kéo dài đến tận phía chân trời, thỉnh thoảng có vài ngôi sao băng bay xẹt qua…
Lê Viễn bỗng cười giễu, thứ này quá giả tạo.
Anh bỗng nhớ tới, những lời cô gái kia nói lúc chạng vạng.
Cô nói nơi đây đều là ảo ảnh giả dối, còn anh nói, anh cũng biết tất cả đều là ảo ảnh.
Lê Viễn đành tắt màn hình cửa kính, chỉ giữ lại trạng thái mờ đục không trong suốt.
Anh đeo kính lên và khởi động, ngay sau đó trước mặt anh hiện lên giao diện đăng nhập của ‘New Century’.
“Imhotep, chào mừng về nhà.”