“Cái gì? Anh ấy là ‘người xây dựng giấc mơ’ á?!”
Dương Sở Hùng kích động nhảy dựng, suýt chút nữa đã làm lật ngã ghế ngồi ăn.
Sau một đêm, Thiệu Dao đã tiêu hóa xong chuyện này, từ từ mở bài kiểm tra trong máy tính bảng của mình lên, cất giọng đều đều: “Ừm, chính anh ấy nói vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quào, khó tin thật… Thế cậu có hỏi xin ID của anh ấy ở ‘New Century’ không?”
“Tất nhiên là không, cậu muốn xin thì tự đi mà xin!” Thiệu Dao dùng bút gõ lên đầu Dương Sở Hùng, hung dữ đáp: “Cậu có làm bài tập không hả? Không học hành tử tế là tôi mách mẹ cậu đấy.”
“Làm đây làm đây.”
Dương Sở Hùng cũng mở máy tính bảng của mình lên, nhưng trong miệng vẫn không ngớt lời về Lê Viễn.
Kỷ Ái bưng trà lên cho bọn trẻ vô tình nghe được vài lời tụi nhỏ đang nói, bèn tò mò hỏi: “Có phải các con đang nói đến cậu nhóc mới chuyển đến ở nhà bên cạnh không?”
Dương Sở Hùng liên tục gật đầu: “Dạ đúng rồi bà, hóa ra anh ấy là ‘người xây dựng giấc mơ’.”
“Ồ… Là nhà thiết kế tạo ra những căn phòng nhỏ cho người dùng ở ‘New Century’ đấy hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy ạ!”
“Thế thì chắc thằng bé giỏi lắm nhỉ?” Kỳ Ái đặt hai ly trà vỏ quýt ướp lạnh lên bàn.
“Chắc chắn rồi bà!”
Dương Sở Hùng kể về chiếc kính của Lê Viễn cho bà lão nghe, cuối cùng nói: “Hôm nào gặp lại hàng xóm mới, con sẽ hỏi xem ID của anh ấy là gì.”
Thiệu Dao trợn mắt liếc nhìn Dương Sở Hùng một cái: “Biết để làm chi? Cậu định đặt anh ấy làm một ‘phòng thực tế ảo’ à?”
“Không phải tôi, là bố tôi muốn đặt hàng.”
Dương Sở Hùng uống hai ngụm trà vỏ quýt, giơ ngón cái tán thưởng với bà cụ rồi nói tiếp: “Năm sau là tới kỷ niệm 20 năm ngày cưới của ba mẹ tôi, trước đây ba từng hứa với mẹ là cứ mỗi mười năm sau khi kết hôn đều sẽ quay lại nhà hàng nơi ông cầu hôn dùng bữa và chụp ảnh làm kỷ niệm.”
“Nhưng nhà hàng kia đã đóng cửa trong thời kỳ ‘phát sốt’, cho nên ba mới nhờ tôi tìm giúp một ‘người xây dựng giấc mơ’ đáng tin cậy một chút, ông muốn tái hiện lại khung cảnh cầu hôn khi ấy.”
Thiệu Dao thoáng ngạc nhiên, chớp mắt: “Chà, đây là một khoảng đầu tư lớn đấy chú ơi, làm ‘phòng thực tế ảo’ không hề rẻ đâu.”
“Tiết kiệm hơn chi phí thuê nhà hàng dựng bối cảnh hiện trường, hơn nữa ‘phòng thực tế ảo’ có thể lưu trữ vĩnh viễn, hai người bọn họ có thể vào phòng ký ức bất cứ khi nào họ muốn.”
Thiệu Dao bĩu môi: “Cách đây hay ngày mới đưa tin về một người đàn ông trung niên nghiện ‘phòng thực tế ảo’, không ngừng vay tiền để đặt trước, đã không trả được tiền mà còn tiêu sạch thẻ tín dụng của mình nữa. ‘New Century’ buộc phải cấm tài khoản của ông ta, vậy mà ông ta lại giận chó đánh mèo thù ghét xã hội, chạy ra đường đâm chém người vô tội vạ!”
Cô gái càng nói càng kích động, Dương Sở Hùng gãi ót, lẩm bẩm: “Mọi thứ đều có hai mặt mà, hơn nữa đấy chỉ là trường hợp cá biệt rất hiếm gặp, chẳng phải còn rất nhiều người đặt phòng nhỏ vẫn có một cuộc sống tốt đẹp đấy thôi…”
Thiệu Dao còn định đưa ra thêm vài ví dụ về hậu quả xấu do ‘phòng thực tế ảo’ gây ra gần đây, bỗng phát hiện bà mình đứng bên cạnh bàn, vẻ mặt như đang suy tư.
Cô hỏi: “Bà ơi, bà sao thế ạ?”
Kỷ Ái cười nói: “Không có gì đâu, bà chỉ muốn hỏi xem trưa nay Hùng Tử có ăn cơm bên đây luôn không? Hôm nay bà nấu củ cải hầm thịt bò.”
Hai mắt Dương Sở Hùng sáng trưng, gật đầu như giã tỏi: “Con muốn ăn! Đương nhiên là muốn ăn! Trưa nay nhà con không có ai ở nhà cả!”
Kỷ Ái mỉm cười: “Được, vậy bà đi nấu thêm cơm, các con mau học bài đi. Còn trà vỏ quýt, chốc nữa bà lại mang lên thêm cho các con.”
Dương Sở Hùng cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóc: “Cảm ơn bà nội!”
Cuối cùng hai đứa trẻ mới bắt đầu nâng bút làm đề thi.
Năm ngoái, Dương Sở Hùng bận rộn huấn luyện với thi đấu nên chương trình học bị tụt hẳn lại, nhưng cậu ấy vẫn đuổi kịp một ít vào học kỳ trước.
Chẳng qua ở trước mặt Thiệu Dao, cậu ấy tựa như biến thành cá vàng với trí nhớ chỉ tồn tại bảy giây, cái gì cũng không biết, thỉnh thoảng còn đẩy máy tính bảng tới trước mặt Thiệu Dao.
Thiệu Dao không nghĩ nhiều, nghiêm túc giảng đề cho Dương Sở Hùng.
Ánh nắng tràn vào từ khung cửa kính sát đất đến sàn nhà trong phòng ăn, hạ cánh trên đầu mi của cô gái trẻ, khi mí mắt khẽ run lên, dường như có một lớp bụi lấp lánh rơi xuống.
Dương Sở Hùng nhìn mà thất thần, lúc bị gõ lên trán một cái mới tỉnh táo lại.
“Này! Tự nhiên cậu ngẩn người vậy?” Thiệu Dao xoay bút, tức giận nói: “Nãy giờ tôi giảng là công cốc hết đúng không?”
Dương Sở Hùng không trả lời cô mà nhảy thẳng sang một chủ đề khác: “Tháng sau bọn tôi có đợt huấn luyện bơi lội và nhảy cầu ngay tại căn cứ, cậu muốn đến không?”
“Cạch!”
Chiếc bút vốn đang xoay tròn trên đầu ngón tay cô lập tức bay khỏi quỹ đạo, rớt xuống bàn, lăn về phía mép bàn.
Dương Sở Hùng kịp thời chặn cây bút sắp rớt xuống, ánh mắt nghiêm túc, bổ sung thêm: “Kiều Nhụy cũng sẽ đến, tôi nghe huấn luyện viên cao đẳng nói, chính Kiều Nhụy đã chủ động yêu cầu trở lại đội để tập huấn.”
Thiệu Dao cau mày, lấy lại cây bút, rũ mi tiếp tục làm đề.
Cô trầm giọng đáp lại: “Không đi.”
Mặc dù Dương Sở Hùng cũng đoán được Thiệu Dao sẽ trả lời như thế, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cô: “Tại sao lại không đi?”
Thiệu Dao thậm chí còn không thèm ngẩng đầu: “Các cậu tập huấn, người ngoài như tôi đến làm gì?”
“Cái gì mà “người ngoài” chứ?” Giọng điệu Dương Sở Hùng có vẻ bối rối: “Cậu cũng là cựu thành viên đội nhảy cầu mà!”
“Đúng vậy, là ‘cựu’, cho nên bây giờ không còn nữa.”
“... Vậy hiện tại cậu hoàn toàn không liên lạc gì với Kiều Nhụy nữa à?”
“Có mà, thỉnh thoảng tôi đăng bài trên vòng bạn bè, cậu ấy đều thả tim cho tôi.”
Dương Sở Hùng trợn mắt, nói thẳng: “Rốt cuộc hai người làm sao thế?! Dù gì cũng từng tham gia nhiều cuộc thi với nhau như vậy, giành được bao nhiêu huy chương mà giờ lại chỉ còn là “bạn bè tương tác” thôi ư?”