Nếu giờ là mùa đông thì Thiệu Dao còn được thưởng thức thêm món thịt cừu hầm chao nữa.
Mùa đông năm nào bà nội cũng nấu món thịt cừu hầm chao, ba và cô mỗi người ít nhất phải ăn hai bát cơm.
Nồi canh vẫn còn nóng hổi được đặt lên bàn, thịt nạc thịt mỡ cừu thấm đượm mùi thơm của chao, không hoi không cứng nhưng lại rất dai ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Dao thích ăn măng khô nhất quả đất, vì nó ngấm đượm vị canh, vừa mềm dai ngon lành, đưa đũa vào trong còn có bất ngờ lớn hơn.
Bà nội sẽ chọn mấy củ năng nhỏ, lột vỏ rồi hầm cùng canh, gắp lên không cho vào miệng luôn được vì sẽ bị bỏng lưỡi, để vào bát nguội chút rồi ăn, thanh ngọt vừa miệng vô cùng.
Kỷ Ái gắp đồ ăn cho Thiệu Dao, nói với vẻ đau lòng: “Ăn tốt phết mà sao chỉ cao lên chứ không có thêm tí thịt nào thế này?”
Mấy năm nay, Thiệu Dao cao vọt lên như lúa mì vào mùa, chiều cao năm nào cũng tăng, năm nay còn gần đạt mức một mét tám, đồng phục trường cũng mỗi năm thay một bộ mới. Nhưng cân nặng lại cứ như dậm chân tại chỗ, mua đồng phục cỡ lớn, quần thì vừa chiều dài nhưng áo lại rộng thùng thình.
Mà sức ăn của Thiệu Dao cũng chẳng ít hơn đám con trai bao nhiêu, nhưng mãi chẳng béo lên nổi.
Các bạn học lúc nào cũng ước ao vừa cao vừa gầy được như cô, còn khen cô có thân hình “người mẫu”. Nhưng chỉ có Thiệu Dao biết, cô cực kỳ ngưỡng mộ những bạn nữ có thân hình nhỏ nhắn, tóc dài tung bay, trông mấy bạn ấy như kẹo bông gòn ngọt ngào vậy còn cô thì khô đét, trông chẳng khác gì cái sào hết!
Thiệu Dao có mấy bạn nữ cùng khối dậy thì thành công hết biết, lần nào Thiệu Dao thấy bọn họ thì ánh mắt cũng hệt như đám đàn ông thối tha, cứ nhìn chằm chằm đường cong thon thả của người ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rồi lại cúi đầu nhìn mình, phẳng lì như sân bay.
Thiệu Dao thầm thở dài, đưa đũa gắp cái cánh gà thứ ba.
“Kính coong.” Chuông cửa bỗng vang lên.
Thiệu Dao ngẩng đầu nhìn camera giám sát: “A, bà nội ơi, ông nội của Hùng Tử tới ạ.”
Kỷ Ái buông đũa: “Mấy đứa ăn đi, mẹ đi xem thế nào.”
Bà nội quay về rất nhanh, tay còn cầm túi bóng trong suốt, trong túi đựng nước và một chú cá màu đen không to cũng không nhỏ đang bơi, còn há miệng thổi bong bóng.
Kỷ Ái mang cá vào bếp: “Ông nội Hùng Tử bảo câu được hai con cá nên chia cho chúng ta một con.”
Đường Uyển quay đầu, thấy mẹ chồng đi vào bếp, nhanh nhảu nói khẽ với chồng: “Anh nói coi, ông cụ nhà bên cạnh cứ hai ba bữa lại tặng mẹ mình đồ này quà kia, có khi nào muốn có mối tình tuổi xế chiều với mẹ không?”
Thiệu Sam Sam và một miếng cơm, lúng búng đáp nhỏ: “Chắc không đâu…”
Thiệu Dao gắp cái cánh gà thứ tư, không dám nói với ba mẹ rằng ngoài ông nội của Hùng Tử ra thì ông nội Minh Tử ở con phố cạnh nhà cũng thường xuyên tặng đồ cho bà.
Vợ chồng Thiệu Sam Sam ăn xong cơm trưa thì phải về thành phố, Thiệu Dao tiễn ba mẹ xong thì vác hành lý lên phòng mình ở tầng ba.
Đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên, bà dọn phòng cho cô rất sạch sẽ, trong phòng có giường và bàn ghế, là căn phòng cô vẫn luôn quen thuộc.
Trên tủ đầu giường là chiếc máy tính bảng điều khiển đồ điện tử trong nhà đời cũ. Ga giường và gối mang hương thơm sạch của nắng hòa quyện với mùi bột giặt. Thiệu Dao đi tới cạnh bàn học, bất giác đưa mắt nhìn lên giá sách treo tường phía trên bàn.
Giá sách ba tầng, hai tầng trên là gấu bông cô không mang đi lúc dọn nhà và những vật lưu niệm cô mua khi đi du lịch được xếp gọn ghẽ.
Tầng cuối cùng là cúp và huy chương, vàng, bạc, đồng đủ cả, đều được lau dọn sạch bong kin kít.
Thiệu Dao đưa mắt nhìn dòng chữ khắc nổi trên chiếc cúp một lát rồi mới đứng lên thu dọn hành lý.
Hành lý cô mang tới cũng không nhiều, thu dọn cũng rất nhanh, mà điện thoại cứ báo có tin nhắn mới, tiếng “ting ting” vang lên liên hồi.
Thiệu Dao đang treo quần áo vào tủ, gọi và đặt lệnh cho AI trong điện thoại, AI nhanh chóng trình chiếu những tin nhắn chưa đọc lên tường trắng, đồng thời còn hỏi cô có cần tự động phát tin nhắn không.
Dương Sở Hùng đang hỏi mọi người chiều tối có ai muốn đi bơi không, những người khác đều đồng ý.
Thiệu Dao trả lời “OK”, sau đó lấy bộ đồ bơi phong cách phục cổ mới mua từ trong vali ra.
Thu dọn đồ đạc xong, cô hơi khác, lúc xuống nhà lấy coca uống thì thấy bà nội đã thiếp đi trên ghế bập bênh trong phòng khách.
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh ghế bập bênh, kéo chiếc thăm chăn mỏng lên đắp cho bà rồi mới lên tầng.
Tầng ba ngoài phòng của cô thì còn có một phòng sách nhỏ và ban công ngoài trời.
Trong phòng sách có vài chiếc giá đựng sách lớn, trên giá sách là sách hồi trước của ông bà nội và ba mẹ. Trong thời đại “không giấy hoá” này thì sách giấy đã gần như trở thành “đồ cổ”.
Ngoài kệ sách ra, bên trong còn có vài chiếc tủ đựng đồ chật ních những đĩa CD, trên tường treo một chiếc máy cát xét cổ.
Từ khi còn rất nhỏ, Thiệu Dao đã nghe ông nội kể rằng những thứ này đều do bà nội sưu tầm.
Ca sĩ thời nay dù già trẻ lớn bé gì thì gần như không phát hành bài hát qua đĩa CD nữa, trên thị trường phần lớn đều là những album số liệu điện tử.
Những ngôi sao nổi tiếng đỉnh chóp còn ra mắt những MV không gian ba chiều, các fans có thể mua về rồi bật máy chiếu không gian lên thưởng thức để cùng ca hát nhảy múa với idol nhà mình.
Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, nhưng cũng ngày càng không thực tế. Thiệu Dao thích những thứ bà nội sưu tầm này hơn, cô thường ở trong phòng sách cả nửa ngày trời, vừa đọc những tiểu thuyết từ ngày xưa, vừa nghe những bài ca hoài cổ thuở xưa.
Cô lấy máy cát xét xuống, lấy một chiếc album từ trong tủ đựng đĩa CD, bỏ vào trong máy, cắm dây tai nghe, đeo vào tai.
Máy cát xét “xẹt xẹt”, bắt đầu chạy, tiếng nhạc vang lên bên tai, Thiệu Dao vừa điều chỉnh âm lượng, vừa kéo cửa hông, đi ra ban công ngoài trời.
Khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh vào buổi trưa, không có tiếng người, cũng chẳng có tiêngs xe, nên tiếng ve kêu khắp nơi bỗng trở nên ồn ào thấy rõ. Tai nghe đời cũ không có chức năng chống ồn, Thiệu Dao chỉ đành chỉnh âm lượng lớn hơn. Chiếc máy này cũ lắm rồi, tai nghe đầu cắm 3.5mm hơi không nhạy, cô chỉnh mãi mới thấy tiếng nhạc rõ ràng hơn.
Tuy ánh nắng chói chang, nhưng so với vài năm như bị “sốt” ngày trước thì cũng coi như khá thoải mái, mọi người cũng chưa tới mức “ra nắng” là “ngoẻo”.
Cơn gió ngày hè nóng hầm hập, như thổi bay lọn tóc xoăn bên tai Thiệu Dao.
Cô khẽ cất tiếng ngân nga theo bài hát trong CD.
“Nếu có ngày được chụp ảnh cùng người, dù tóc trên đầu đã thưa cũng vẫn đẹp xinh, dù người có béo phì hay lông mày đã chẳng còn mấy, mọi vẻ bề ngoài đã chẳng quan trọng nữa…”
Thiệu Dao chưa hát xong đã ngửi thấy mùi thuốc lá len lỏi cùng cơn gió hè, cô khựng lại.
Ban công ngoài trời cũng liền kề với căn biệt thự bên cạnh, giữa hai ban công được ngăn cách bởi một bức tường thấp khoảng hai mét.
Cô mím chặt môi, đi về phía lan can, nhoài người lên trước, trộm ngó vào trong.
Rồi chợt va phải một đôi mắt sâu thẳm.