Là một chàng trai.
Trông có vẻ không lớn hơn Thiệu Dao là mấy, người đó đang chống khuỷu tay lên lan can, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, bấy giờ cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.
Đầu óc Thiệu Dao bỗng chốc “chết máy”, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người sống sờ sờ trong “căn nhà ma”, hé miệng chực nói mà chẳng thốt ra nổi lời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ánh mắt lại nhìn xung quanh cực nhanh.
Chàng trai có làn da trắng, tóc màu nâu, sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài, mặc chiếc áo phông trắng thuần, cổ áo sạch sẽ thẳng thớm.
Tại sao Thiệu Dao lại chú ý tới cả cổ áo hả?
Bởi vì chỗ đó móc một chiếc kính râm, mắt kính màu xanh đậm bán trong suốt, vẻ ngoài hình bán nguyệt khiến chiếc kính này rất dễ nhận biết. Thiệu Dao liếc một cái đã nhận ra đây là chiếc kính thông minh do “New Century” mới cho ra mắt dạo trước, vừa lên sóng đã dấy lên những cơn “sốt sình sịch” từ dân mạng.
Chiếc kính này vô giá, bởi nó là sản phẩm chưa được bày bán! Hiện giờ chỉ có một phần rất nhỏ những người dùng được “New Century” chọn mặt gửi vàng mới được sử dụng và trải nghiệm trước thôi. Tất nhiên, người dùng được chọn cùng phải phản hồi những cảm nhận cũng như ý kiến đóng góp, sửa đổi cho công ty New Century trong quá trình sử dụng sản phẩm.
Thiệu Dao mãi chẳng nói gì, chàng trai cất lời trước: “Có phải anh quấy rầy em nghe nhạc không? Em cứ hát tiếp đi.”
Giọng nói mang chút khẩu âm, kiểu người nước ngoài nói abc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chữ nào cũng như phát ra từ họng, sau đó được khoang miệng nhào nặn thật mềm mại.
“À không, không phải. Em chỉ chưa quen lắm với việc nhà sát vách có người sống thôi.” Thiệu Dao bấm nút tạm dừng máy cát xét, chớp mắt hỏi: “Anh là hàng xóm mới chuyển tới hả?”
Cậu thiếu niên áo trắng dụi đầu lọc lên lan can sắt màu đen tạo thành đốm hoa lửa: “Coi như vậy, đây là nhà grandpa của anh, ông nội bỗng dưng muốn chuyển qua đây ở, ba anh bảo anh qua ở cùng ông.”
Ồ? Abc thật kìa, cứ phải chèn thêm tiếng Anh vào câu tiếng Trung mới chịu.
Thiệu Dao thầm lẩm bẩm, cảm thấy hàng xóm mới chắc không dễ tính cho lắm, nhưng cô vốn là “Đại ca” của khu này nên vẫn rất chủ động giới thiệu bản thân: “Em tên Thiệu Dao, Dao trong Viễn Dao*, anh thì sao?”
*Viễn dao: xa xôi, xa xăm
Đối phương nhướng mày, lát sau mới trả lời: “Anh tên “Frank”.”
“Chắc anh không phải người Dương Thành nhỉ?”
“Ừ, anh chuyển từ Melbourne về đây.”
“Ồ…” Thiệu Dao dài giọng.
Cuộc đối thoại lần đầu gặp gỡ của họ rất ngắn ngủi, bởi Frank nghe thấy ông nội gọi anh vào trong nhà.
Anh gật đầu tỏ ý tạm biệt với Thiệu Dao, lúc anh xoay người rời đi, Thiệu Dao mới phát hiện đôi mắt của anh mang màu xanh nhạt.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt gần như trở nên trong suốt, hệt như làn nước trong vắt nhìn thấy rõ cả đáy ở bể bơi, còn dập dềnh gợn sóng.
Cảm giác mát lạnh sảng khoái hệt như làn sóng gợn lên khi nhảy xuống bể bơi từ trên cao.
Thiệu Dao chưa từng ngờ mình sẽ vì một đôi mắt của chàng trai nào đó mà liên tưởng tới những thứ xa vời tới vậy.
Tới khi Thiệu Dao hoàn hồn, ban công ngoài trời chỉ còn lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi thuốc bị mặt trời hun tới mức khô khốc, tựa như chỉ cần dùng hai ngón tay niết một cái là sẽ nhóm được một hai đốm lửa trong không trung vậy.
Cổ họng cô tự nhiên hơi ngứa.
Thiệu Dao ngửa đầu uống coca, hít mũi nghĩ thầm: “Mùi thuốc lá giấy nồng quá đi mất.”
Lúc Thiệu Dao xuống nhà, bà nội đã ngủ dậy, đang gọt hoa quả trong bếp.
“Bà ơi, sao bà ngủ có một lát thế ạ?” Thiệu Dao đi tới sau lưng bà, vươn ngón tay thon dài trắng ngần, nhón một miếng xoài, nhét vào miệng: “Woa, ngọt quá!”
Thật ra xoài hơi chua, nhưng cũng bởi vì vị chua thoáng qua này mà thịt xoài càng trở nên thơm ngọt hơn.
Phần lớn hoa quả bày bán trên thị trường hiện giờ đều được trồng nhân tạo. Hiện giờ trong cabin nuôi trồng có thể điều chỉnh khí hậu, nhiệt độ và cả chất đất. Bởi vậy, những hoa quả được trồng trong đó bất kể về ngoại hình hay mùi vị đều thuộc hàng đỉnh chóp. Còn những loại quả có vị không ngon hay hình dáng xấu xí đều bị loại bỏ ngay từ lúc thu hoạch.
Nhưng những thứ quả không hoàn hảo, to nhỏ không đều, hương vị cũng không chỉ có mỗi vị ngọt ấy mới là sản phẩm từ thiên nhiên. Chúng không bị trí tuệ nhân tạo và số liệu ảnh hưởng, không bị kích chín, không sản xuất với số lượng lớn, chỉ lớn lên nhờ chất dinh dưỡng từ đất mẹ.
Ngày nay, người dân thường hay nói một câu, rằng những cây ăn quả lớn lên khỏe mạnh bình an trong môi trường ấy mới là “quà tặng trời ban”.
“Già cả rồi, không ngủ nhiều được nữa.” Kỷ Ái cười, nếp nhăn trên khoé mắt trông dịu dàng vô cùng: “Bà nghĩ con vẫn đang ngủ nên không lên tầng gọi con dậy. Trong tủ lạnh có cả dâu tây đó, cũng được mua ở chợ rau củ thiên nhiên, con muốn ăn thì lấy ra, rửa sạch là ăn được.”
“Vâng!”
Thiệu Dao chạy ùa về phía tủ lạnh như chú chim nhỏ, mở tủ lấy dâu tây: “À bà ơi, vừa nãy con gặp hàng xóm mới chuyển vào ở nhà sát vách đó ạ.”
“Hả? Gặp ở đâu đó?”
“Ban công ngoài trời ạ”
Thiệu Dao kể lại chuyện vừa xong cho bà nội, nói chàng trai kia có khẩu âm rất kỳ lạ, có khả năng là con lai.
“Chắc điều kiện kinh tế nhà anh ấy tốt lắm, còn có tiền hút thuốc lá giấy nữa ạ… Lâu lắm rồi con chẳng thấy ai hút thuốc lá giấy hết, vừa đắt vừa khó mua… Anh ấy còn bảo mới chuyển từ Melbourne, Úc về, giờ đang ở nhà bên cạnh cùng với ông nội.”
Thiệu Dao cầm dâu tây mới rửa xong, ném vào miệng nhai, vị chua của dâu khiến cô nhăn gương mặt nhỏ nhắn lại, nom như quả ô mai mơ nên đã bỏ lỡ khoảnh khắc bà nội hơi run cầu vai.
Kỷ Ái cúi đầu lau bàn tay ướt sũng, hỏi: “Tiểu Dao… con bảo thằng bé… chuyển về từ nước ngoài hả?”
Thiệu Dao vẫn đang nhai dâu tây, giọng lúng búng: “Vâng ạ, ở Melbourne.”
“Thằng bé tên gì thế?”
“Frank ạ, anh ấy chỉ nói tên tiếng Anh, con không biết tên tiếng Trung là gì.” Thiệu Dao nhón một quả dâu tây, đưa tới bên miệng bà nội: “Sao vậy bà nội?”
“Không có gì, bà hỏi vậy thôi. Nếu đã là hàng xóm thì sau này phải sống hoà thuận đó nhé.”
Kỷ Ái ăn dâu, “shhhh” một tiếng: “Ôi trời, chua tới mức răng giả của bà sắp rụng rồi đây.”
Thiệu Dao cười giòn giã: “Bà làm gì có răng giả ạ!”
Chiều tối, mặt trời dần xuống núi, Thiệu Dao chuẩn bị ra ngoài đi bơi. Kỷ Ái dặn cô phải chống nắng thật kỹ, còn pha cho cô một cốc trà trần bì, bảo cô bơi xong thì uống cùng các bạn, có thể tránh trúng nắng.
Thiệu Dao đi dép tông, một tay cầm mũ và kính bơi, tay còn lại xách cốc giữ nhiệt cỡ lớn.