Trước nay Thiệu Dao luôn thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, cô chỉ mặc một chiếc áo chống nắng mỏng ngoài bộ đồ bơi, để lộ đôi chân thon dài miên man, ánh tà dương màu vỏ quýt quấn lấy chân cô như chẳng nỡ rời xa.
Cô đi tới nhà Dương Sở Hùng phía đối diện, chẳng thèm nhấn chuông cửa mà ngẩng đầu gân cổ gào lên: “Hùng Tử, đi thôi!”
Tiếng gào to đáp lại trong nhà nhanh chóng vang lên: “Tôi đang đi nặng! Đợi tôi tí nhá!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Dao phì cười, mắng đùa “người lười lắm chất thải”.
Nào ngờ vừa xoay người, Thiệu Dao bắt gặp hàng xóm mới, Frank gì đó đang ngồi trong vườn nhỏ cùng một ông cụ, hai người họ đều im lặng nhìn cô chăm chút.
Uỳnh…
Hai má Thiệu Dao nóng phừng phừng như bốc cháy, cô cứng ngắc dơ tay lên, chào hỏi: “Hi… hello…”
“Hi, lại gặp nhau rồi.” Chàng trai mỉm cười vẫy tay, sau đó quay sang giới thiệu với ông cụ: “Ông ơi, đây là hàng xóm ở nhà sát vách với chúng ta ạ.”
Ông cụ mỉm cười với Thiệu Dao: “Chào con.”
Thiệu Dao nhanh chóng đi vào trong nhà họ, đồng thời quan sát vị “grandpa” trông có vẻ còn rất trẻ phía trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông cụ không nhuộm đen tóc, mái tóc bạc được chải gọn gàng, trên khoé mắt và miệng đều có nếp nhăn, nhưng ánh mắt ông lại sâu thẳm, quắc thước.
Ông mặc một chiếc sơ mi trắng cùng với quần âu màu xám, không thắt cà vạt, móc cặp kính trước ngực.
Còn trong tay ông cầm cây gậy, câu gậy gỗ óc chó ánh lên những tia sáng trong ánh chiều tà.
“Con chào ông ạ, con tên Thiệu Dao, Dao trong Viễn Dao.”
Thiệu Dao giới thiệu bản thân trước, lúc này mới nhớ ra mình ăn mặc tuềnh toàng, bèn nhanh chóng đưa tay kéo thẳng áo chống nắng, che phần phía dưới đồ bơi đi.
Chiếc áo chống nắng này cô mua từ năm ngoái, tới năm nay ngắn hơn rất nhiều rồi.
“Ồ? Con tên Tiểu Dao hả?” Gương mặt ông cụ hiền từ, khẽ cười: “Vậy tên con với tên thằng cháu ông rất giống nhau đó.”
Thiệu Dao chớp mắt: “Thật ạ? Con chỉ biết anh ấy tên Frank.”
Ông cụ cầm gậy chạm vào ống đồng cháu trai, đáp: “Thằng bé tên Lê Viễn.”
Lê Viễn cũng không tránh né, ông nội không dùng sức nên chẳng đau chút nào.
Anh giới thiệu bản thân một lần nữa: “Ừ, anh tên Lê Viễn, Lê trong Lê Minh*, Viễn trong Viễn Dao.”
*Lê Minh: ánh bình minh
Thiệu Dao đứng ở cửa, nhìn về phía anh.
Lúc ở ban công ngoài trời cô thất thần nên không chú ý, giờ mới phát hiện anh chàng này cao cực kỳ, ít nhất phải cao hơn cô gần một cái đầu. Có thể so chiều cao với tên “đô con” Dương Sở Hùng luôn rồi, nhưng anh gầy hơn Dương Sở Hùng một chút.
“Tiểu Dao, từ ngày mai, hai ông cháu ông sẽ dọn về đây ở. Sau này mong con quan tâm nhiều hơn nhé.” Ông cụ vỗ vai cháu trai: “Lê Viễn lớn lên ở Úc, không có bạn bè gì trong nước, nếu được thì hi vọng con có thể làm bạn với thằng bé.”
“Kìa, ông nội!” Lê Viễn hơi không hài lòng, trợn mắt.
Thái độ không quá thân thiện của chàng trai cũng khiến Thiệu Dao trợn trắng mắt trong lòng, nhưng ngoài mặt cô không tỏ vẻ gì, còn trả lời bằng vẻ rất ngoan ngoãn lễ phép: “Ông cứ yên tâm ạ, hàng xóm ở cả khu phố này đều dễ tính hết biết, ông cứ bấm chuông cửa nhà chúng con bất cứ lúc nào cần giúp đỡ ạ!”
Lê Viễn quan sát cô gái trước mặt một lượt, hỏi: “Em đi bơi hả?”
“Đúng thế.”
Thiệu Dao đưa tay ra sau lưng, kéo áo chống nắng xuống trong vô thức.
Lê Viễn nhướng mày: “Ở đây có bể bơi ư?”
Thiệu Dao - “thổ địa” nơi này cất mời một cách rất chân thành: “Đương nhiên là có rồi, anh có muốn đi cùng chúng em không? Mấy đứa xung quanh đây đi hết đó anh.”
Lê Viễn thở dài, nhún vai đáp: “Được thôi, dù sao anh cũng không có việc gì làm, đi cùng mấy đưa thăm thú khung cảnh xung quanh cũng được.”
Nom cái vẻ không bằng lòng kia kìa!
Thiệu Dao mỉm cười thân thiện, trong lòng thầm mắng, nếu đã không muốn đi thì đừng có mà đi!
“Tiểu Dao, tôi xong rồi, đi thôi!”
Dương Sở Hùng chạy từ trong nhà ra, cậu ấy cũng thuộc dạng chẳng để tâm tới hình tượng lắm, vừa chạy vừa kéo quần lướt ván.
Nhưng nhác thấy chàng trai đứng cạnh Thiệu Dao thì chuông cảnh báo lập tức vang lên inh ỏi, nhíu mày hỏi: “Anh ta là ai?”
Thiệu Dao chỉ căn nhà phía sau: “Hàng xóm mới chuyển tới, tôi đưa anh ấy đi làm quen với đường ra bể bơi. Anh ấy tên Lê Viễn. Lê Viễn, đây là Dương Sở Hùng.”
“Đi thôi nào, các bạn khác tới nơi hết rồi.” Đoạn, Thiệu Dao tạm biệt Lê Ngạn: “Con chào ông ạ.”
Dương Sở Hùng cũng gật đầu với ông, cất đôi chân dài đuổi theo Thiệu Dao, nói nhỏ bên tai cô: “Hoá ra họ là người dọn vào nhà ma sống đó à?”
“Suỵt, đừng có nói linh tinh.” Thiệu Dao nghiến răng nghiến lợi đáp.
Cô trộm quay đầu nhìn, ánh mắt liếc về phía Lê Viễn vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.
Ánh nắng trời chiều vẫn gắt như lửa, kéo dài bóng anh trên mặt đất, dài tới mức sắp chạm tới gót chân cô, thế là cô bước nhanh thêm hai bước.
Lê Ngạn cầm gậy, nhìn theo bóng mấy đứa trẻ dần xa, mãi tới khi sắp khuất dạng mới thôi.
Đoạn, ông quay đầu nhìn sang phía nhà hàng xóm.
Căn nhà nhỏ mang phong cách Tây Âu được ánh tà dương bao bọc, nom ấm áp vô cùng. Trên mái nhà trước cổng treo một chiếc chuông gió làm từ vỏ sò, cơn gió lúc chiều tối hiu hiu thổi, chuông gió kêu leng keng, tiếng lá cây xào xạc.
Gợi theo rất nhiều ký ức và quá khứ xưa cũ.
Ông chỉnh lại mái tóc, cài lại nút áo vừa cởi ra, cất kính lão vào trong túi áo sơ mi trước ngực.
Tiếp đó là cây gậy trong tay. Nghĩ một lát, ông bỏ gậy xuống, chậm rãi lê chiếc chân trái không được tiện lắm của mình tiến về phía trước.
Lê Ngạn vừa mới bấm xong chuông cửa, họng đã trào lên vị chua xót.
Ông hơi không dám nhìn về phía camera trước chuông cửa, xa cách nhiều năm, chẳng biết bà ấy có bằng lòng gặp lại ông không.
Kính coong…
Chuông cửa reo một lúc lâu mới có người đáp lại.
Người bên trong cầm ống nghe, nhưng chẳng nói lời nào.
Nhịp tim Lê Ngạn đập liên hồi, ông có thể cảm nhận rõ huyết áp mình đang tăng vọt.
Còn tiếp tục như này, có khi ông lại đột quỵ thêm lần nữa mất thôi.
Chốc lát sau, ông mới tìm được giọng nói lạc lối của mình, ông nhìn vào camera, khàn giọng: “Là tôi đây.”