NẾU NHƯ KHÔNG CÓ TIẾNG VE

Khu phố lúc chạng vạng đông đúc người qua lại, những chiếc flycam đang bay lượn tấp nập trên không trung.
 
Nhịp sống ở ngoại ô có phần chậm hơn so với trung tâm thành phố, dường như ngay cả tốc độ bay của flycam cũng trở nên từ tốn hơn nhiều. Những chiếc máy bay không người lái mang theo bưu kiện của cư dân, chầm chậm bay đến địa chỉ đã được cài đặt sẵn.
 
Hầu hết cư dân đều là những gương mặt quen thuộc. Thiệu Dao lê đôi dép, vừa đi vừa gật đầu chào hỏi với khá nhiều hàng xóm, nào là bác Tô, thím Trương, ông Trần, bà Lâm...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mỗi khi gặp cô, câu đầu tiên mọi người thường nói là: “Cô bé cao lớn nay lại cao thêm rồi à?”
 
Dương Sở Hùng cầm bình trà Trần Bì giúp cô, miệng lẩm bẩm: “Cậu mà còn cao thêm nữa, sau này phải kiếm bạn trai cao cỡ nào cho vừa đây?”
 
“Ơ? Chiều cao là thứ mà tôi có thể kiểm soát được à?” Thiệu Dao liếc cậu ấy, nhưng trong lòng cô gái thực ra cũng đã có tiêu chuẩn cho mình: “Chắc lúc vào đại học tôi sẽ cao trên 1,8m, nên người kia phải cao 1,9m hoặc 1,95m mới xứng chứ!”
 
Dương Sở Hùng cười khẩy: “Ở miền Nam có mấy người cao được cỡ đó? Cao 1m80 đã là tốt lắm rồi.”
 
Cậu ấy gãi nhẹ mũi, nhíu mày: “Nhìn bọn con trai chúng tôi ấy, có mỗi tôi là cao nhất thôi.”
 
Thiệu Dao không suy nghĩ nhiều, buột miệng đáp: “Không phải đâu, nhìn anh hàng xóm mới kia xem, cũng cao lắm mà. Cậu cao bao nhiêu rồi? Tôi thấy hình như anh ấy còn cao hơn cả cậu, chắc phải hơn 1m90 ấy chứ.”
 
Dương Sở Hùng ban đầu ngớ người, sau đó mắt trợn tròn, nghiến răng phản bác: “Nói bậy à! Anh ấy cao hơn tôi chỗ nào?!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói rồi, Dương Sở Hùng quay đầu nhìn lại, thấy người đó đang đi chậm rãi, cách họ một đoạn ngắn.
 
Anh uể oải bước đi, tay đút túi, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang nói chuyện với ai, trên mặt đeo một cái gì đó cong như trăng khuyết...
 
Mắt Dương Sở Hùng trợn to thêm, cậu ấy không dám tin, miệng lắp bắp: “Cái, cái, cái thứ anh ấy đeo chẳng phải là?!”
 
“Ừm... chắc là cái kính trong bản thử nghiệm của ‘New Century’.”
 
Thấy Dương Sở Hùng nhìn chằm chằm đến mức mắt sắp rớt ra, Thiệu Dao cảm thấy ngượng, vội giơ tay đè sau đầu cậu ấy, quay mặt cậu ấy về phía trước: “Lo nhìn đường đi! Đừng cứ nhìn người ta mãi...”
 
Dương Sở Hùng vẫn không cam tâm, nhún vai quay lại, lén nhìn thêm một cái.
 
“Ôi trời!” Cậu ấy hạ giọng lẩm bẩm: “Sao anh ấy có kính được nhỉ? Chẳng lẽ ngoài thị trường đã có hàng nhái rồi sao?”
 
“Tôi thấy không giống hàng giả đâu.”
 
“Thế làm sao anh ấy có được? Cả thế giới mới chỉ có vài trăm người được cấp thôi đấy.”
 
“Câu hỏi của cậu mới kỳ cục đó.” Thiệu Dao nhíu mày đáp: “Tại sao anh ấy không thể nằm trong số mấy trăm người đó?”
 
Dương Sở Hùng vò đầu, càng ngày càng thấy tò mò về người hàng xóm mới: “Vậy phải là nhân vật tầm cỡ lắm mới được mời. Cậu biết anh ấy là ai trong ‘New century’ không?”
 
“Làm sao tôi biết được? Mới đây tôi còn chẳng biết anh ấy tên gì.”
 
Thiệu Dao đảo mắt: “Với lại, gần một năm nay tôi không lên cộng đồng mạng rồi. Giờ tôi chỉ lo học hành nghiêm túc thôi, chứ đâu được miễn thi như cậu rồi muốn chơi lúc nào thì chơi.”
 
“Khụ khụ.”
 
Dương Sở Hùng hắng giọng rồi nói: “Tuy là được miễn thi, nhưng tôi cũng đâu nằm không chơi, tôi cũng phải thi văn hóa chứ? À, mẹ tôi còn bảo muốn hỏi cậu giúp tôi ôn tập, mẹ tôi có nói với cậu rồi đúng không?”
 
Thiệu Dao thở dài một hơi, cảm thấy như vừa nhận được một vấn đề hóc búa: “Có, ngày mai bắt đầu.”
 
Dương Sở Hùng không nhịn được mà cười tủm tỉm: “Thế học ở nhà cậu hay nhà tôi đây?”
 
“Qua nhà tôi đi, phòng của cậu...” Thiệu Dao lắc đầu liên tục, vẻ mặt đầy vẻ chê bai.
 
Phòng của một cậu học sinh thể thao mười bảy, mười tám tuổi chắc chắn vừa bừa bộn vừa hôi hám, chẳng khác gì chuồng chó.
 
“Ê, ý cậu là sao chứ! Giờ tôi biết dọn dẹp rồi mà!”
 
Dương Sở Hùng giơ khuỷu tay lên định đụng vào cô như thường lệ, nhưng Thiệu Dao phản ứng nhanh nhẹn, lập tức ngả người ra sau rồi lùi lại hai bước.
 
Dương Sở Hùng không kịp dừng lại, loạng choạng mấy bước rồi kêu lớn “Ê ê!”
 
Thiệu Dao làm mặt xấu, giọng đầy đắc ý: “Hì hì, muốn chơi xỏ tôi à? Không có cửa đâu!”
 
Tiếng dép lê đế cao su của cô đạp trên con đường rải đầy lá cây ánh lên dưới nắng chiều, phát ra những tiếng “lạch bạch” còn to hơn cả tiếng ve kêu ồn ào hai bên đường.
 
Tai nghe của chiếc kính thông minh là loại truyền âm thanh qua xương mà không thể chặn hết tiếng ồn xung quanh. Ngón trỏ của Lê Viễn vuốt nhẹ trên gọng kính, độ tương phản của màn hình bên mắt phải giảm xuống, khiến tầm nhìn trở nên trong suốt nhanh chóng.
 
Anh khẽ nhướng mày nhìn về phía mấy đứa trẻ không biết từ lúc nào đã gây ồn ào với nhau phía trước.
 
“... Imhotep? Xin chào, cậu còn online không?”
 
Giọng nói trong tai nghe đưa Lê Viễn quay về cuộc trò chuyện, anh đáp lời: “Có, cậu nói tiếp đi.”
 
Anh không chỉnh lại độ tương phản của kính để có thể nhìn rõ hai người hàng xóm mới của mình đang nhảy nhót tung tăng.
 
Không biết hai đứa nói chuyện gì mà cứ nhảy lên cao, lúc thì đập vai, lúc thì vỗ nhẹ vào đầu nhau.
 
Lê Viễn chợt lơ đễnh, nghĩ thầm: Không lẽ hai đứa này gộp lại còn chưa tới mười tuổi?
 
Cô bé tên “Tiểu Dao” kia chỉ cần vươn thẳng cánh tay nhảy lên đã có thể chạm tới những chiếc lá vàng ươm trên đầu.
 
Chiếc áo chống nắng của cô hơi ngắn, mỗi lần nhảy lên lại bị kéo cao lên.
 
Cơn gió luồn qua khiến chiếc áo hơi bay lên.
 
Qua lớp kính màu xanh lam như hồ nước, Lê Viễn bỗng có cảm giác không thật lắm.
 
Dường như anh đang nhìn thấy những con sứa màu cam sáng với những chiếc xúc tua dài và trắng muốt đang bồng bềnh trôi nổi trong bể nước.
 
Lê Viễn nói với người đang trò chuyện “Để tối nói tiếp nhé” rồi thoát khỏi cộng đồng mạng.
 
Đợi đến khi con “sứa” kia nhảy lên thêm một lần nữa, Lê Viễn bất ngờ cất tiếng: “Này, hồ bơi còn xa không đấy?”
 
Thiệu Dao giật mình, suýt nữa bước hụt khi tiếp đất.
 
Dương Sở Hùng trả lời thay cô, chỉ tay về phía trước: “Đến rồi đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui