Vào mùa hè, bể bơi sẽ mở cửa cho tất cả cư dân trong khu phố. Giữa cái nóng gay gắt, cả hai bể lớn và nhỏ đều chật kín người với đủ mọi lứa tuổi, từ già đến trẻ, nam nữ đều đông đúc.
Gạch lát bể bơi là loại gạch khảm màu xanh hồ, một phong cách phổ biến từ hai, ba mươi năm trước. Ván nhuns bị ánh nắng thiêu đốt đến mức đã phai hết màu, những trang thiết bị khác có dấu hiệu được bảo trì và sửa chữa một phần, nhưng vẫn in dấu thời gian.
Mùi thuốc tẩy và chất khử trùng hơi nồng. Lê Viễn tháo kính, gập gọng kính lại rồi treo lên cổ áo. Anh chưa hoàn toàn quen với môi trường mới, nhưng bề ngoài lại không để lộ điều gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Viễn luôn thắc mắc tại sao ông nội anh lại quyết định sống dưỡng già ở nơi này.
Rõ ràng còn có những lựa chọn tốt hơn.
Có lẽ là vì ở đây yên tĩnh chăng?
Trưa nay, khi anh ngồi hút thuốc trên ban công, xung quanh tĩnh lặng đến mức ngoài tiếng ve nhân tạo thì không còn tiếng động nào khác. Flycam và xe tuần tra mãi đến hai, ba giờ chiều mới xuất hiện.
Vì thế, khi nhà bên cạnh có người khẽ ngân nga một bài hát xưa tiếng Quảng Đông, anh có thể nghe rõ mồn một.
“Ê, hàng xóm mới, nếu sau này anh muốn đi bơi, anh nhớ đến phòng quản lý làm thẻ và đóng phí trước rồi mới được vào, về sau chỉ cần quẹt thẻ là vào được.” Dương Sở Hùng tìm thấy nhóm bạn trong bể liền giơ tay vẫy chào họ, rồi tiếp tục giới thiệu với Lê Viễn: “Bên này là bể trẻ em, còn bể lớn kia sâu ba mét, anh nhớ đội mũ bơi và đeo kính bơi, ở đây cấm bơi khỏa thân đấy nhé.”
Lê Viễn vừa đi vừa nhìn quanh: “Thế còn ‘bộ đồ người cá’ thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Dao đã đội xong mũ bơi, đang chỉnh kính bơi, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ người cá thì không cấm đâu.”
“Thế sao chẳng thấy ai dùng?”
“Bộ đồ người cá” là bộ đồ bơi công nghệ cao thường xuyên cháy hàng trên thị trường trong hai năm qua..
Nói là đồ bơi, thực ra nó chỉ gồm năm dải dây mềm, dù giới tính, hình dáng cơ thể hay độ tuổi nào đều mặc được. Người dùng chỉ cần đeo một dải dây quanh cổ, cổ tay và mắt cá chân, sau đó ấn nút sau gáy là những “vảy cá” sẽ từ từ phủ kín cơ thể, cuối cùng tạo thành một bộ đồ bơi kín như bưng, bao gồm cả bàn chân và mười ngón tay.
Khi “bộ đồ người cá” chưa được sản xuất hàng loạt và mới chỉ là mẫu ý tưởng, Thiệu Dao đã cho bà nội xem video buổi ra mắt sản phẩm. Bà nội khá ngạc nhiên, nói rằng quá trình biến hình này giống hệt trong bộ phim hoạt hình Thủy Thủ Mặt Trăng bà từng xem khi còn nhỏ, chỉ thiếu chiếc nơ bướm và váy xòe thôi.
“Bộ đồ người cá” bám sát vào đường cong cơ thể, như thể tạo một lớp da mới, có thể thay đổi màu sắc “vảy cá” theo nhu cầu cá nhân. Khi sử dụng, người dùng có thể chọn chế độ [nổi] hoặc [lặn sâu].
Nói một cách đơn giản, khi mặc bộ đồ này, người không biết bơi cũng có thể hóa thành rồng dưới biển ngay lập tức.
“Thứ đó đắt lắm, đâu phải ai cũng mua nổi.”
Nhóm bạn đã chiếm một chiếc ghế dài công cộng gần bể bơi để đặt quần áo và khăn tắm. Thiệu Dao cởi áo chống nắng, ném lên ghế rồi nói tiếp: “Với lại đâu phải ai cũng thích đuổi theo công nghệ mới, sống bình dị mới là hạnh phúc thật sự mà!”
Bộ đồ bơi của cô có kiểu dáng mô phỏng sườn xám, toàn một màu xanh thẫm, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mảnh mai và cân đối của thiếu nữ, trông như lớp rêu xanh tươi phủ lên một viên đá cuội trắng mịn.
Ở phần xương quai xanh có một hõm nhỏ hình giọt nước.
Bờ vai vuông góc, cổ thiên nga, đôi chân thẳng tắp dài miên man, phía trên đùi là những đường cong đầy đặn, quyến rũ.
Cô đứng ngược sáng trước ánh hoàng hôn cuối cùng, giống như một đóa thủy tiên duyên dáng mảnh mai vừa bị ngọn lửa cháy lan qua khiến viền ngoài hơi uốn cong.
Vài người trong bể bơi đã bơi đến sát mép bể. Một cậu trai hất một vốc nước vào hai người trên bờ: “Sao muộn thế này hai người mới mò tới thế!”
“Dương Sở Hùng mắc kẹt đấy, mông cậu ấy cứ dính vào bồn cầu, ưm.” Thiệu Dao mới nói nửa chừng thì đã bị Dương Sở Hùng bịt miệng.
“Cậu là con gái mà nói chuyện không thể lịch sự chút à!” Dương Sở Hùng đỏ mặt, lúng túng.
Gương mặt xa lạ đứng sau Dương Sở Hùng và Thiệu Dao thu hút sự chú ý của nhóm thanh niên. Cậu trai vừa hất nước ngẩng đầu lên, kéo kính bơi lên, tò mò hỏi: “Còn anh này là ai?”
Thiệu Dao không chút khách khí, đẩy Dương Sở Hùng sang một bên, “lãnh phần” giới thiệu: “Anh ấy tên là Lê Viễn, mới chuyển đến, ở ngay cạnh nhà mình, đối diện nhà Hùng.”
Nhóm thanh niên lần lượt ồ lên ngạc nhiên, Lê Viễn lại nghe thấy ai đó nhắc đến từ “ngôi nhà ma”.
Thiếu nữ chỉ tay về phía nhóm bạn, giọng lanh lảnh: “Cô gái đội mũ bơi màu hồng là Tư Nhã, đội mũ xanh là Thiên Vân; còn người này là Kim Quý, chúng em gọi anh ấy là ‘công tử Quý’. Đây là Thái Siêu Phàm, gọi cậu ấy là ‘Siêu nhân’ cũng được. Thôi kệ đi, bây giờ ai cũng đội kính bơi với mũ bơi cả, chắc anh cũng không nhận ra nổi đâu. Đợi bơi xong, chúng ta đi uống nước ở quán tạp hóa, em sẽ giới thiệu đàng hoàng sau!”
Lê Viễn bật cười trước sự tự tiện của cô, hai tay đút túi, nhún vai: “Được, em đi chơi đi.”
Rõ ràng là cô nóng lòng muốn tống khứ “cái vấn đề rắc rối” là anh càng nhanh càng tốt, nên cô liền nhảy ùm xuống nước.
Dương Sở Hùng cũng nhanh chóng cởi quần shorts và áo thun, để lộ bờ vai rộng, vòng eo thon và vòng hông săn chắc. Đôi chân dài, cơ bụng rõ rệt, nhìn qua dáng người cũng biết rõ cậu ấy luyện tập rất tốt, trên vai và lưng còn dán băng thể thao.
Lê Viễn nhìn từ đầu đến chân một lượt rồi hỏi: “Em là vận động viên à?”
Dương Sở Hùng đang khởi động, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Em tập môn gì?”
Dương Sở Hùng hất cằm về phía bể bơi: “Bơi lội.”
“À, ra thế.”
Dù gì cũng còn để tâm đến chiếc kính, Dương Sở Hùng dò hỏi: “Cái kính này anh... mua ở đâu thế?”
Lê Viễn cúi xuống nhìn thoáng qua: “Mua? Mua không nổi đâu.”
Dương Sở Hùng trố mắt: “Gì? Thật à? Thật luôn đấy à?”
Lê Viễn mỉm cười: “Đúng vậy, đến ngọc trai cũng không thật bằng đâu.”
Dương Sở Hùng còn định hỏi thêm gì đó, nhưng Thiệu Dao đã nhảy xuống bể.
“Bõm” một tiếng, nước bắn tung tóe.
“Ê, đợi tôi với!” Dương Sở Hùng hét lên, rồi quay lại nói với Lê Viễn: “Vậy, vậy em xuống trước nhé, anh tự lo được chứ?”
Lê Viễn phì cười: “Có gì mà không ổn? Mọi người cứ chơi đi, đừng lo cho anh.”
Đúng là con trai thật dễ hiểu, chỉ một chiếc kính thông minh thôi mà đã dễ dàng kéo gần khoảng cách.