NẾU NHƯ KHÔNG CÓ TIẾNG VE

Nước trong bể bơi kiểu cũ phơi nắng suốt một ngày khiến mặt nước vẫn còn nóng nhưng phía dưới lại lạnh ngắt.
 
Hoàng hôn đỏ rực như lửa, trong không khí dường như đã bắt đầu phảng phất hương thơm từ các món ăn trong mỗi gia đình. Những người trong bể bơi dần dần lên bờ và chuẩn bị trở về nhà. Thiệu Dao chậm rãi bơi vài vòng rồi bị Chương Tư Nhã và Lâm Thiên Vân chặn lại.
 
Hai cô gái đều vô cùng tò mò về chàng trai ngồi bên mép bể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tiểu Dao, anh ấy tên gì ấy nhỉ? Vừa nãy chị nghe không rõ.” Trương Tư Nhã hỏi.
 
“Người đó bao nhiêu tuổi nhỉ? Là học sinh cấp ba hả?” Lâm Thiên Vân cũng hỏi theo.
 
Một cậu bạn khác cũng hùa vào: “Mọi người có thấy cặp kính anh ấy đeo không? Có phải là...”
 
“Đúng đúng, là thật đấy.” Kim Quý chưa kịp hỏi xong, Thiệu Dao đã biết anh ấy muốn hỏi gì nên cắt ngang.
 
Không còn cách nào, cô đành phải giới thiệu lại: “Lê Viễn, chữ Lê trong từ 'Lê Minh' nghĩa là bình minh, và Viễn trong 'Diêu Viễn' tức là xa xôi. Anh ấy bao nhiêu tuổi thì em không rõ, nhưng chắc chắn lớn hơn tụi mình rồi.”
 
Dương Sở Hùng bơi tới: “Sao dừng lại rồi? Mới bơi có tí đã mệt à?”
 
“Làm gì có chuyện đó?” Thiệu Dao nhân cơ hội thoát thân, lướt vài nhịp để thoát khỏi “vòng vây”, rồi nói với mọi người: “Này, mọi người giữ giúp em, em muốn nhảy xuống một phát.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Quý phấn khích nói: “Wow! Hiếm khi em hứng thú như thế, tụi anh chắc chắn sẽ chơi cùng em!”
 
Lê Viễn ngồi bệt xuống đất, đang kiểm tra thông tin khách hàng tiếp theo qua mắt kính. 
 
Tai nghe để âm lượng khá nhỏ, anh đột nhiên nghe thấy tiếng nước.
 
Ngước mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là Thiệu Dao vừa bước ra khỏi nước và đang leo lên bậc thang.
 
Từng giọt nước long lanh từng chút một rơi xuống mặt đất rồi bắn lên. 
 
Bộ đồ bơi xanh thẫm thấm nước nên dường như càng sẫm màu hơn, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
 
Thiệu Dao nhảy lên nhảy xuống vài lần tại chỗ, rũ nước khỏi tai, tháo kính bơi và mũ bơi ra, rũ rũ mái tóc ngắn xoăn nhẹ.
 
Lúc này cô mới nhận ra Lê Viễn đang nhìn chằm chằm mình. 
 
Cô hơi khựng lại, vội cúi đầu kiểm tra xem có lộ chỗ nào không.
 
May là không có gì, hôm nay cô mặc bộ đồ bơi rất kín đáo.
 
“Nếu bây giờ anh ngồi ở đó sẽ dễ bị cảm nắng lắm đấy.” Thiệu Dao chỉ vào chiếc bình giữ nhiệt lớn cạnh ghế dài: “Trong bình có trà Trần Bì bà em nấu, anh có thể rót ra uống, giải nhiệt tốt lắm.”
 
Lê Viễn lại tháo kính xuống: “Em không bơi nữa à?”
 
“Lát nữa bơi tiếp.”
 
Thiệu Dao nhẹ nhàng ném kính bơi và mũ sang một bên, tiến về phía ván nhảy dài một mét.
 
Dương Sở Hùng và vài người khác cũng bơi đến gần ván, ngầm tạo thành nửa vòng tròn, ngăn không để ai vô tình bị ván nhảy đập trúng.
 
Lê Viễn mới đến nên không chú ý lắm, chỉ nghĩ rằng Thiệu Dao chỉ bỗng nổi hứng muốn thử nhảy cầu.
 
Ván nhảy không cao lắm, vừa nãy có một cô lớn tuổi cũng nhảy từ đó xuống bể.
 
Nhưng ngay lập tức, suy nghĩ đó của anh biến mất.
 
Cô gái bước lên ván nhảy, chỉ trong chớp mắt, thần thái trở nên nghiêm túc và điềm tĩnh.
 
Cô nhìn chăm chú về phía trước, đôi môi mím nhẹ, tay chân khẽ lắc, cuối cùng cúi đầu nhắm mắt lại.
 
Lê Viễn chỉ kịp chớp mắt một cái, cô gái đã bắt đầu chạy trên ván.
 
Một bước, hai bước, cô bước đi dứt khoát và thật chính xác đến mép ván, đạp mạnh xuống bằng một chân.
 
Ván nhảy bị ép tới mức gần chạm mặt nước, tạo thành những gợn sóng lan tỏa, cô gái cũng bật nhảy lên không trung.
 
Ôm gối, xoay người, cánh tay thẳng.
 
Cuối cùng, cô như một con cá trắm lao xuống nước, nước chỉ bị bắn tung tóe một chút.
 
Toàn bộ quá trình chỉ trong hai hoặc ba giây, nếu không để ý sẽ bỏ lỡ một cú nhảy tuyệt đẹp.
 
Cô gái nhanh chóng trồi lên từ dưới bể.
 
Mái tóc ngắn xoăn đen ướt sũng, một lọn tóc dính vào khóe mắt cong lại vì cô đang cười, Thiệu Dao cười cực kì rạng rỡ.
 
Rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.
 
Lê Viễn mân mê gọng kính, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.
 
Không biết từ khi nào, khóe miệng anh đã khẽ cong lên.
 
Bạn hàng xóm mới này khá thú vị đấy chứ.
 
Dù mặt trời đã lặn, nhưng những đám mây trên bầu trời vẫn còn rực cháy một lúc lâu, cuối cùng chỉ còn lại những đám mây tro bụi.
 
Trông nhẹ nhàng nhưng gió không thể thổi bay.
 
Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng đèn xung quanh bể bơi đã đồng loạt bật sáng, phát ra tiếng “bốp”.
 
Đàn muỗi và kiến ​​bay đã tìm thấy mục tiêu và bắt đầu lao về phía ánh nến giả.
 
Lê Viễn nhìn đồng hồ, quyết định về biệt thự trước, xem công ty chuyển nhà đã dọn dẹp xong chưa.
 
Anh cũng không yên tâm để ông nội ở biệt thự một mình.
 
Nhóm nam nữ vẫn tiếp tục bơi qua lại trong bể, dường như không biết mệt. Lê Viễn suy nghĩ một lúc, cuối cùng không chào tạm biệt mà rời đi thẳng.
 
Khi sắp đến cổng, một cô gái đội chiếc mũ bơi màu hồng bước ra từ phòng tắm.
 
Lê Viễn nhận ra cô ấy là một trong những người bạn của Thiệu Dao, nhưng lúc nãy anh không chú ý nghe Thiệu Dao giới thiệu nên quên mất tên cô gái này.
 
Cô ấy đã lên tiếng trước: “Ủa, anh đã về rồi hả?”
 
Lê Viễn gật đầu: “Ừ, phiền cô nói với Tiểu Dao giúp, tôi về trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui