Chương Tư Nhã quay lại bể bơi, bơi đến bên ván nhảy. Khi Thiệu Dao vừa nhảy xuống nước lại, cô ấy nói cho cô biết rằng Lê Viễn đã về trước rồi.
“Em nói không quen mà, vậy mà lúc nãy anh ấy gọi em là ‘Tiểu Dao’ đấy.” Chương Tư Nhã nháy mắt trêu chọc.
“Hả? Thật sự không quen đâu, em mới nói với anh ấy có vài câu thôi mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Dao ngước lên nhìn trời, để lại một câu: “Thế em cũng về trước đây, mọi người cứ chơi tiếp đi”, rồi quạt tay bơi về phía bờ.
Dương Sở Hùng vừa bơi xong hai trăm mét cùng đám bạn nam, từ xa nhìn thấy một dáng người cao gầy đang chạy ra ngoài.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo lướt qua bộ đồ bơi xanh thẫm của cô như những giọt sương không ngừng rơi trên lá cây long não.
Dương Sở Hùng tháo kính bơi ra, hét lớn: “Thiệu Dao! Cậu đi đâu thế?”
Cô gái dường như không nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng chạy xa.
Chương Tư Nhã bơi tới, thay Thiệu Dao trả lời: “Tiểu Dao nói em ấy về trước!”
Dương Sở Hùng nhíu mày lẩm bẩm: “Sao về sớm thế…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Viễn đang đi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân “lạch bạch” đằng sau.
Tiếng này hôm nay anh nghe vài lần rồi.
Quay đầu lại, quả nhiên là cô gái cao cao đó đang chạy tới.
Bóng dáng cô giống như một chú cá bơi nhanh trong nước, lướt qua những ngọn cây xanh biếc, không chút do dự lao về phía trước.
Lê Viễn bước chậm lại.
Đợi đến khi Thiệu Dao chạy tới, anh mới cười, nói: “Làm gì đấy? Sợ anh lạc đường à?”
“Đúng…” Thiệu Dao thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy cách trả lời như vậy có phần không thích hợp, vội vàng thay đổi cách nói: “Không, không đúng, là bà nội em đang đợi em về ăn cơm.”
“À.”
Nói đến ăn cơm, Thiệu Dao mới nhớ ra một việc: “Nhà anh chưa nấu cơm phải không? Tối nay anh và ông nội ăn gì?”
“Anh với ông về khách sạn ăn.”
“Ơ, tối nay hai người vẫn ở khách sạn à?” Thiệu Dao chạy được một đoạn ngắn, cô thấy hơi khát nên mở nắp bình nước ra.
“Ừ, anh và ông còn một số hành lý cá nhân ở khách sạn, tối nay quay lại dọn dẹp, ngày mai mới vào nhà.”
“Nếu cần giúp gì anh cứ qua nhà em bấm chuông, hoặc tìm Hùng Tử ở đối diện nhà anh cũng được.”
Lấy nắp bình làm cốc, Thiệu Dao rót một cốc trà vỏ quýt vào trong.
Uống vài ngụm, thấy ánh nhìn của Lê Viễn, cô nâng cốc lên, hỏi: “Ừm? Anh có muốn uống không?”
Lê Viễn không khỏi bật cười: “Anh không cần đâu. Có phải lúc nào em cũng nhiệt tình và hiếu khách với mọi người như vậy không?”
Thiệu Dao hơi ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Nhiệt tình và hiếu khách thì không tốt sao?”
“...” Có một con muỗi đen bay vo ve trước mặt, Lê Viễn vung tay xua đi, dùng tiếng Trung trả lời lại: “Đương nhiên không phải, chỉ là trong xã hội bây giờ… khá hiếm gặp.”
Trong cộng đồng ảo như “New Century”, “nhiệt tình và thân thiện” chỉ là cái gác gắn trên tư liệu, còn ngoài đời thực, đại đa số mọi người không giống như cô gái này.
Chính bản thân Lê Viễn đã rất lâu chưa gặp được người như vậy.
“Hiếm gặp không có nghĩa là không có.”
Thiệu Dao uống hết cốc trà vỏ quýt còn lại, nắp cốc che chắn tiếng thì thầm nhỏ của cô: “Cũng không phải lúc nào em cũng như vậy…”
Lê Viễn không nghe rõ, đang định hỏi thì đột nhiên có một tiếng kêu chói tai từ thân cây bên đường.
“Chíp…!”
Hai người đồng thời cau mày.
Thiệu Dao nhìn lên bóng cây nơi phát ra âm thanh, những chiếc lá rậm rạp đến mức người ta không thể nhìn thấy ảnh hưởng của sự hư hại do nhiệt những năm trước.
Những tiếng kêu ngắt quãng xen lẫn với tiếng ve kêu.
“Loa lại xảy ra vấn đề rồi.” Thiệu Dao vừa nói vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Cô gọi đến văn phòng quản lý và thông báo cho họ biết loa có vấn đề ở đâu. Giọng nói của bộ phận chăm sóc khách hàng AI rất ngọt ngào: “Vâng, chúng tôi sẽ liên hệ với nhân viên bảo trì để kiểm tra tình hình ngay.”
Cúp điện thoại xong, hai người tiếp tục đi về phía trước, dần dần bỏ lại tiếng la hét phía sau.
Có những chiếc loa mini ẩn dưới bóng cây phía trên phát ra âm thanh ve sầu với tốc độ và âm lượng khác nhau.
Thiệu Dao bỗng dưng tò mò, hỏi: “Ở Melbourne có tiếng ve sầu nhân tạo giống như chỗ chúng ta không?”
Lê Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ở trung tâm thành phố thì không có mấy, nhưng ở ngoại ô có một số khu dân cư làm thế.”
Thiệu Dao đáp với giọng thản nhiên: “À, hai năm trước khu phố trung tâm của chúng em cũng không có, nhưng năm nay, khu dân cư nhà em cũng bắt đầu làm rồi.”
“Bình thường em không sống ở đây à?”
“Dạ, em và ba mẹ sống ở nội thành, thường thì vào cuối tuần em mới qua đây. Tới kỳ nghỉ, em cũng sẽ đến đây ở một thời gian cùng bà nội.”
Thiệu Dao vẫn cảm thấy khát, trà vỏ quýt cũng không còn nhiều nên cô uống hết trực tiếp từ miệng cốc.
Khi lau miệng bằng mu bàn tay, cô nghe thấy Lê Viễn hỏi: “Hình như em không thích tiếng ve kêu nhân tạo lắm?”
Thiệu Dao vặn lại nắp cốc, hỏi ngược lại: “Anh có thích không?”
Lê Viễn nhún vai: “Thích hay không không quan trọng, có hay không cũng không sao.”
Là giả thì sao?
Ngay cả khi những âm thanh đó thực sự có tồn tại, anh cũng không để tâm nhiều đến chúng.
Anh luôn nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên, không ngờ có một ngày nó biến mất.