Nếu Như Yêu - Do Khê

thượng

‘’Diệu Văn, giới thiệu với cậu, đây là đàn em cùng trường chúng ta, Hàn Duy’’.

Từ Diệu Văn quan sát cậu thanh niên gầy gò đứng bên cạnh Lý Văn Triết, không tự giác mà đưa mắt đánh giá vài lượt, đàn em cùng trường bọn họ sở hữu khuôn mặt tinh tế, gặp một lần sẽ không quên được.

Từ Diệu Văn thân mật nở nụ cười, rất đường đột hỏi ‘’Vừa ra trường à?’’

‘’Đàn anh, tôi đi làm gần một năm rồi’’.

Từ Diệu Văn nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên ‘’Thoạt nhìn rất non. Chỉ nhỏ hơn chúng ta một tuổi sao?’’.

Đúng là rất non, cậu nhóc này còn phảng phất nét ngây ngô của thời sinh viên, áo sơ mi màu trắng thanh tân, quần bò màu tối, dưới chân là đôi giày thể thao, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú này, còn cả cặp mắt đen láy rất có thần, cả người toát lên khí chất giản dị mà thuần khiết.

‘’Đúng vậy’’.

Tuy rằng không rõ tại sao, nhưng cậu nhóc này hình như đang lóng ngóng đến không biết để tay ở đâu, mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn. Từ Diệu Văn đoán chừng đối phương là người hướng nội.

‘’Tiểu Duy, không cần câu nệ như vậy, đàn anh Từ Diệu Văn đây rất dễ nói chuyện’’. Lý Văn Triết vỗ vai y.

‘’À…Em…Em biết rồi’’.

Từ Diệu Văn thoáng nhìn thấy y hơi siết nắm tay, thế là lại nổi ý muốn chọc ghẹo ‘’Đàn em có chuyện gì, thầy cô giáo có dạy cậu phải đề phòng mấy tên đàn anh như tôi sao?’’.

Hàn Duy bối rối xua tay ‘’À không có, tôi không đề phòng gì cả’’.

Từ Diệu Văn bật cười ‘’Văn Triết, cậu nhóc đáng yêu này tìm được ở đâu thế?’’.

‘’Mới quen khi hai công ty hợp tác làm ăn đấy, Diệu Văn, cậu đàng hoàng chút, đừng làm người ta sợ’’.

Nét cười trên mặt Từ Diệu Văn vẫn chưa tan, hắn nhìn đôi tai đỏ ửng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn kia, không hiểu tại sao lại thấy hứng thú, càng nổi ý đồ muốn chọc ghẹo.

Nhưng chỉ nghĩ thế thôi. Biết y cùng tính hướng, nếu thể hiện hứng thú quá rõ rệt sẽ khiến y hiểu lầm. Huống chi đây là một chàng trai thuần khiết như tờ giấy trắng, tốt nhất không nên dây vào.

Không ngờ cậu ấy thế mà lại cùng một loại với bọn họ.

‘’Mới nhìn tớ cứ ngỡ đây là dạng nam sinh thích đàn hát đọc thơ cho mấy em gái trong trường cơ’’.

Vừa gặp nhau, Lý Văn Triết đã lén nói với hắn như vậy, Từ Diệu Văn cũng hơi bất ngờ.

‘’Tính hướng của một người đúng là không thể dựa vào vẻ bề ngoài mà phỏng đoán’’ Lý Văn Triết khó hiểu nói ‘’Diệu Văn, gặp được Tiểu Duy rồi, cậu thấy người ta thế nào ?’’

‘’Thế nào là thế nào ?’’ Từ Diệu Văn nhìn cậu ta, mơ hồ nhận ra gì đó.

‘’Cậu ấy rất thích cậu nhóc kia, lại thấy cậu cô đơn lẻ bóng đã lâu, nên muốn gả người ta cho cậu’’ Khương Dật bình tĩnh giải thích.

Lý Văn Triết không ngờ lại bị vạch trần âm mưu như vậy, nhất thời khó chịu.

‘’Tớ chỉ là muốn hai người làm quen, thấy hợp thì tiến tới, không thì làm bạn bè, nào có ép buộc cậu cũng phải thích người ta đâu’’.

‘’Văn Triết, cậu cũng biết…Tớ đã có người mình thích…’’

‘’Tớ biết. Nhưng người đó là trai thẳng mà. Cậu cũng đâu tốt lành gì, thay bồ như thay áo, bây giờ tìm một người ổn định không tốt hơn sao ?’’

‘’Văn Triết, không phải ai cũng giống như cậu và Khương Dật, vừa gặp đã sống chết muốn ở bên nhau. Đây là duyên phận, cưỡng cầu không được’’.

‘’Duyên phận một phần cũng do chính mình tạo nên. Cậu ấy đã có lòng, cậu cứ thử xem’’

Khương Dật về phe người yêu, Từ Diệu Văn cũng đành chịu thua.

Nếu đã không thể thật lòng yêu người ta, việc gì phải cho người ta thêm phiền não.

Trong đầu đột nhiên lóe lên khuôn mặt xinh đẹp của người nọ, nhớ đến đôi mắt đen nhánh vừa chạm mặt hắn đã vội vàng né tránh, còn nhớ đến khí chất nhẹ nhàng thanh khiết tản mát nơi y.

Từ Diệu Văn cũng không hiểu nổi chính mình. Với một đối tượng hợp mắt như vậy, hắn hứng thú còn chưa hết, sao lại vội vàng cự tuyệt ý tốt của Văn Triết.

Theo lẽ thì trong cái vòng lẩn quẩn không thể tiến tới với người trong lòng, hắn hẳn là nên tận hưởng ái tình với một người xuất sắc như vậy.

Nhưng hắn lại không muốn duy trì loại quan hệ đó với người này.

Đơn giản là vì đối phương có vẻ ngây ngô thuần khiết…đến mức hắn không muốn vấy bẩn.trung

(trung)


Lý Văn Triết lần thứ ba lấy cớ cậu và Khương Dật bận việc đột xuất để hủy bỏ cuộc hẹn đi xem phim của bốn người.

Bộ phim vừa chấm dứt, hai người một trước một sau ra khỏi rạp chiếu phim, Từ Diệu Văn đột ngột dừng bước, người đang cắm cúi theo phía sau không để ý, mũi lập tức đập vào lưng hắn, chắc là do đau nên hơi nhăn mặt một chút.

Từ Diệu Văn mỉm cười đưa tay vuốt mũi hộ y, cũng không ngờ mình lại có thể làm hành động thân mật như vậy với đối phương.

Hàn Duy không né tránh, chỉ cụp mắt xuống không dám nhìn hắn, lúc đó trời hơi tối, Từ Diệu Văn không thấy rõ hai tai y đang đỏ ửng lên.

‘’Chắc cậu cũng nhìn ra, là Văn Triết muốn tác hợp cho chúng ta’’.

‘’Đàn anh đừng để ý, chắc là anh Văn Triết không phải có ý đó. Bình thường anh ấy cũng hay chiếu cố em, còn hay giới thiệu bạn bè cho em kết thân’’ Hàn Duy có vẻ hơi khẩn trương ‘’Cái này, nếu anh thấy phiền, em sẽ nhắc anh ấy không làm vậy nữa’’.

‘’Thường hay giới thiệu bạn bè cho cậu sao?’’.

‘’Đúng vậy, anh ấy rất nhiệt tình’’.

Thì ra hắn không phải là người duy nhất được chọn, Lý Văn Triết quăng chục cái lưới để cậu em này không chối từ được.

Bị hắn vạch trần, Lý Văn Triết chỉ cười cười nói ‘’Tớ chỉ là muốn cho Tiểu Duy quen biết thêm nhiều bạn bè, sao lại bảo là đi mai mối khắp nơi. Quan trọng là Tiểu Duy còn không vừa mắt ai’’.

Cũng vào thời điểm đó, hai người chính thức bắt đầu quan hệ bạn giường.

Hôm đó giống như bị trúng tà hay sao mà lại không muốn thấy y rơi vào tay người khác. Lời nhủ thầm không nên dây vào y cũng quăng béng đi đâu mất.

Thế là khi tiễn y đến trước nhà, hắn liền đi lên phía trước mở miệng nói ‘’Nếu tôi bảo là không ngại thì sao?’’.

‘’Sao?’’.

‘’Nếu Văn Triết thật sự có ý đó, mà tôi cũng không ngại, thì ý cậu thế nào?’’.

‘’Đàn anh….’’

Hàn Duy cứ ấp úng mãi, Từ Diệu Văn dứt khoát nói ‘’Tôi muốn theo đuổi cậu’’.

Hàn Duy trừng mắt nhìn thái độ ngang tàng của hắn, cả người vẫn chấn động đứng ngây ngốc không nói nên lời.

‘’Tôi cũng không tệ. Suy xét một chút đi’’.

Từ Diệu văn cười cười xoa đầu đối phương rồi bỏ đi được một quãng xa, người nọ liền nhanh chóng đuổi theo ‘’Đàn anh…’’

Từ Diệu Văn quay lại ‘’Hửm? Suy nghĩ xong rồi?’’.

Hàn Duy thở hổn hển ‘’Anh có muốn vào nhà dùng một tách trà không?’’.

Từ Diệu Văn nhếch miệng đồng ý.

‘’À, không đúng, anh thích uống cà phê mà. Anh đợi một chút để em chạy đi mua’’ Vừa dứt lời liền chạy một mạch vào cửa hàng tiện lợi kế bên, thoáng một cái lại chạy tay không ra, xấu hổ nói ‘’Anh hình như không thích uống cafe hòa tan nhỉ ? Ở đây không bán cafe hạt, nhà em cũng không có máy pha cafe. Hay em đến siêu thị xa hơn mua, thực ra cũng không xa lắm, chỉ mất chừng năm phút….’’’.

Từ Diệu Văn sợ y chạy trốn, nhanh tay ôm eo đối phương ‘’Không cần phiền vậy, uống trà cũng được’’.

Người đang quay lưng về phía hắn khẽ ‘’Ừm’’ một tiếng, người hơi căng thẳng nhưng cũng không né tránh.

Khi hai cơ thể chạm vào nhau không kẽ hở, Từ Diệu Văn ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người đối phương, hắn cũng không vội buông tay ra.

Eo của Hàn Duy…Rất mềm mại, xúc cảm cũng tốt, nếu làm tình hẳn có thể linh hoạt nhiều tư thế….

Phát hiện ra mình đã nghĩ đi đâu, Từ Diệu Văn chột dạ buông tay ra, bảo ‘’Vào nhà thôi’’.hạ

Hôm đó mọi chuyện phát sinh một cách thần kỳ đến mức hắn vẫn chưa tin được.

Từ Diệu Văn hồi tưởng lại, nếu không phải hắn lỡ tay làm đổ tách trà khiến tay áo ướt nhẹp, Hàn Duy sẽ không cầm áo của hắn đi giặt, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.

‘’Sao không giặt máy?’’.

Trên người mặc áo thun của đối phương, trên đó thoang thoảng hương thơm tươi mát, là hỗn hợp của mùi nước xả vải và mùi nắng sớm. Từ Diệu Văn đứng ở cạnh cửa, nhìn y đang giặt quần áo ngoài ban công, nhìn thấy cái áo của mình trong tay y, hắn không khỏi giật mình.

‘’À….’’ Hàn Duy nhìn ống tay áo màu đen hiệu Giorgio Armani đầy bọt xà phòng nói ‘’Không nên giặt máy đâu. Bã trà nhìn là biết không sạch sẽ’’.

Nói xong lại chăm chú vùi đầu giặt giũ, ánh đèn ấm áp nhẹ nhàng phủ lên gương mặt Hàn Duy, Từ Diệu Văn đi đến sau lưng y, giống như bị ma nhập mà hạ xuống cần cổ trắng ngần lộ ra từ lớp vải áo kia một nụ hôn.

Hàn Duy ngừng lại, cả người căng cứng.

Từ Diệu Văn nhẹ nhàng chuyển nụ hôn đến bên môi Hàn Duy, Hàn Duy thấy thế hơi run lên khẽ kêu ‘’Anh…’’


Dù mấy ngày qua ít khi đi cùng nhau, nhưng Từ Diệu Văn đã sớm phát hiện ra cậu đàn em này không hề chán ghét mình, mà ngược lại còn biểu lộ một chút si mê.

Từ Diệu Văn cũng biết trong mắt nhiều người, hắn rất có lực hấp dẫn, hẳn là trong mắt cậu nhóc này cũng vậy, cho nên y chưa bao giờ có ý kháng cự đối với hắn

Từ Diệu Văn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước cứ thế xoay người y lại, đè y lên máy giặt mà hôn môi.

Khi hai người hôn nhau đến nhập tâm, người dưới thân như dự đoán không hề đẩy ra, chỉ là mở to đôi mắt, khuôn mặt ngơ ngác mặc hắn oanh tạc.

Cánh môi của Hàn Duy cũng rất mềm mại, cảm giác khi hôn được lắm, Từ Diệu Văn lưu luyến âu yếm hồi lâu mới thử đưa lưỡi vào, chạm tới khớp hàm khép chặt khẽ dùng lưỡi tách ra, y vẫn chưa hiểu ý mà mở miệng ra, Từ Diệu Văn hơi lùi ra, thấp giọng chỉ đạo ‘’Mở miệng ra’’.

Lại tiếp tục hôn, đầu lưỡi vói vào trong, y vẫn ngoan ngoãn mở to miệng, khi đầu lưỡi bị quấn lấy, y khẽ thở dốc, cánh tay đặt trên vai Từ Diệu Văn cũng bất giác siết chặt.

Cơ thể không ngừng run rẩy.

Phản ứng mẫn cảm lại trúc trắc khiến đầu óc Từ Diệu Văn rối tung lên, chẳng còn để ý đến phong độ thường ngày mà nhấc bổng người nọ lên bước thẳng qua phòng khách, rồi dùng sức đá văng cửa phòng ngủ, đè y lên giường.

Những nụ hôn dày đặc liên tiếp hạ xuống, thô lỗ kéo áo sơ mi của y xuống dùng mắt đánh giá. Cổ, ngực, eo, mỗi nơi được chạm vào đều khiến y thở dốc và rùng mình, đầu lưỡi quấn lấy hai điểm lồi trước ngực, đối phương lập tức ưỡn cong người, không kiềm được tiếng rên rỉ.

Từ Diệu Văn lần đầu nghe được thanh âm ngọt ngào như vậy từ miệng y, một giây sau cả người một trận khô nóng, nghĩ trong đầu phải làm đến khi y chịu thoát ra nhiều âm thanh ngọt ngào hơn.

Ngón tay vuốt ve bên hông một đường rồi không chút do dự lướt xuống dưới, dùng lực xoa nắn trước đũng quẫn một hồi đã thấy chỗ đó dựng thành một khối.

‘’Ư…’’

Hàn Duy lập tức khép đùi lại, thở phì phò ngăn bàn tay Từ Diệu Văn lại.

‘’Không thích làm vậy sao ?’’

Mặt Hàn Duy đã ửng đỏ vì nhiễm tình dục, ánh mắt mơ màng, nhưng vẫn giữ chặt tay của Từ Diệu Văn, không để hắn tiếp tục cũng không muốn hắn dừng lại.

‘’Không thích cũng muộn rồi, ai bảo ngay từ đầu cậu cứ một mực yên lặng’’ Từ Diệu Văn đẩy tay y ra ‘’Khơi mào cảm xúc cho đã mà không cho người ta tiếp tục, coi chừng người ta chết vì nghẹn đấy, biết không ?’’

Cứ như giáo sư trong trường răn dạy cậu học sinh không hiểu chuyện, giọng điệu của Từ Diệu Văn vẫn rất ôn tồn, nhưng lực đạo trên tay lại mạnh mẽ, hắn kéo khóa quần người nọ xuống rồi nhìn đến quần lót màu trắng bị thấm ướt kia, không khỏi giương khóe miệng ‘’Ướt thành như vậy, cậu có muốn không làm thì nơi này của cậu cũng sẽ không đồng ý’’.

Vừa quan sát biểu tình ngại ngùng của đối phương, vừa đưa tay vuốt ve lên xuống tính khí của y.

Hàn Duy nghiêng mặt qua một bên, hai chân run rẩy, tay siết chặt ga giường, ngón chân cuộn lại, tiếp tục chịu đựng, nén giọng như sắp khóc.

Y ở trên giường càng bày ra biểu hiện đáng yêu gấp trăm lần, Từ Diệu Văn nhịn không nổi, chỉ muốn trực tiếp ôm lấy y dùng hết sức tiến vào mà đánh chiếm ngang dọc.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu của hai người, Hàn Duy có vẻ cũng không phải người có kinh nghiệm gì, ít nhiều cũng phải lưu lại ấn tượng ngọt ngào cho người ta.

Cũng may Từ Diệu Văn dùng tay chưa bao lâu thì Hàn Duy đã bắn, phóng thích ra rồi vẫn không thèm quay đầu lại đây, có thể thấy khuôn mặt cùng hai bên tai đỏ ửng, tay vẫn nắm chặt lấy ga giường không nhúc nhích, hẳn là ngại ngùng vô cùng.

‘’Cậu xem ra thật thư thái, không biết lo lắng cho đàn anh chút nào’’.

Bỗng nhiên tự xưng là đàn anh, đến Từ Diệu Văn cũng tự thấy xấu hổ.

Mình quả thật giống đàn anh lang sói đang dụ dỗ mấy bé trai.

Nghe hắn nói vậy, Hàn Duy thế mà lại quay đầu sang, ngượng ngùng nói xin lỗi.

Công sức ‘’an ủi’’ của Từ Diệu Văn xem như được đền đáp. Hàn Duy được hắn giúp bắn ra một lần, cho dù vẫn còn ngượng ngùng nhưng vẫn nằm im như con cá chờ người đến xẻ thịt.

Từ Diệu Văn vừa hôn vừa tiêu diệt tầng quần áo cuối cùng hai người, thấy Hàn Duy nhắm tịt mắt lại như không dám đối mặt với tình huống này, hắn liền chụp lấy tay y áp lên khí quan to lớn nóng bỏng của mình.

Hàn Duy lúc đầu chưa kịp phản ứng, còn theo quán tính vuốt hai cái, đến lúc nhận ra thì mặt mũi đỏ bừng, mắt càng híp chặt vào, cố sức muốn rút tay về nhưng lại bị Từ Diệu Văn cưỡng ép vỗ về chỗ đó, lòng bàn tay có thể cảm nhận được mạch đập cùng sức nóng của nó.

Thoát không được đành chấp nhận tiếp tục, ngón tay dần theo thói quen vuốt ve vật nóng kia khiến nó càng thêm ngạo nghễ, trái tim Hàn Duy không ngừng đập mạnh, không còn chịu sức ép mà tự giác cầm lấy.

Đây là của…Từ Diệu Văn….

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Từ Diệu Văn, y mới phát hiện đối phương đã sớm thả tay ra, chỉ còn lại tay mình đang không ngừng vuốt ve bên dưới của hắn.

Hàn Duy lập tức buông tay ra, cùng lúc đem tầm mắt dời đi chỗ khác.

Từ Diệu Văn vui vẻ bật cười, sáp mặt lại gần y thì thầm ‘’Cậu biết tiếp theo phải làm gì không ?’’

Không đợi y trả lời, Từ Diệu Văn đã lướt tay xuống cái mông bóng lưỡng của đối phương, bàn tay không ngừng nắn bóp hai phiến mông, ghé vào tai y khiêu khích ‘’Nơi này…Rất tuyệt. Tiếp theo, tôi sẽ dùng lực tiến vào nơi này, tiến nhập đến khi cậu khóc nấc mới thôi…’’


Rõ ràng là câu nói dâm loạn đến mức khiến đối phương đỏ mặt như xuất huyết, nhưng đó cũng chính là những lời hắn chứa đựng trong lòng.

Cảm giác khí quan đang tì trên bụng mình của Hàn Duy dần ngạnh cứng, Từ Diệu Văn cũng không còn tâm tư đùa giỡn nữa, hắn đưa mấy ngón tay vào miệng Hàn Duy nhẹ nhàng chỉ dẫn ‘’Liếm đi…Ui da, đừng cắn, thè lưỡi ra, đúng rồi, từ từ liếm nó…Ừm, ngoan lắm, tiếp tục…’’.

Tách hai đùi của y ra, dùng ngón tay đã thấm nước bọt tiến vào lỗ nhỏ kia, dùng đầu ngón tay dò xét đi vào, chỗ đó sẽ lập tức thít lại không muốn hắn xâm phạm.

Từ Diệu Văn lại nhìn người đang nhắm tịt hai mắt kia, lông mi dài rung động, môi cắn chặt, trên mặt không chỉ ngượng ngùng mà còn lo sợ khiến hắn không hiểu sao lại thấy vui sướng.

‘’Không có ai chạm vào nơi này sao?’’

Hàn Duy không trả lời, Từ Diệu Văn lại cẩn thận đâm ngón tay vào, chỉ trách cái động nhỏ kia quá giống với chủ nhân nó, lúc nào cũng sợ sệt khi có người tiến vào.

‘’Đây là lần đầu của cậu sao?’’ Từ Diệu Văn chưa bao giờ kiên nhẫn đến vậy, vật nóng giữa hai đang trướng to khó chịu nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như thường, động tác trên tay cũng không quá nóng vội.

Hàn Duy không nói gì, hắn cũng không tiếp tục gặng hỏi, chỉ khẽ khàng hôn khắp cơ thể đối phương thấp giọng vỗ về ‘’Hàn Duy, thả lỏng ra, không thì tôi không vào được’’.

Phối hợp cả nửa ngày lỗ nhỏ kia mới miễn cưỡng nuốt được hai ngón tay hắn nhưng nhìn mặt vẫn có vẻ rất đau, khi hắn chèn thêm một ngón vào thử di chuyển ở bên trong, Hàn Duy đã không còn thẹn thùng mà chỉ thấy đau rát đến nhăn mặt cắn răng, hai tay bất giác cào lên vai hắn.

Cho dù biết đối vời người thiếu kinh nghiệm thì vẫn nên dùng tư thế tiến vào từ sau lưng. Nhưng Từ Diệu Văn vẫn muốn mặt đối mặt tiến vào nên đành bỏ ngoài mắt sự đau đớn của đối phương.

Đi vào được một nửa, mặt Hàn Duy đã muốn bật khóc, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy hai vai hắn, thấy vật kia của hắn vẫn chần chừ chưa vào hết, Hàn Duy hơi nhấc hông lên, y cam tâm tình nguyện muốn càng thêm gần gũi với hắn.

Từ Diệu Văn cúi đầu xuống hôn y, thắt lưng dùng thêm lực tiến vào, khí quan thô to đã vào được toàn bộ, chỉ còn lại phần lông ở gốc đang kề sát huyệt khẩu.

Không biết là do quá đau hay nguyên nhân gì khác mà khi đã tiến vào toàn bộ rồi, Hàn Duy lại bật khóc, nức nở kêu vài tiếng ‘’Anh, đàn anh…’’.

Từ Diệu Văn chỉ thấy tim như bị ai siết chặt, vừa thoải mái vừa đau đớn. Nhưng sự kích thích thoát ra từ bộ vị đang được nội bích nóng bỏng gắt gao ôm chặt lấy, Từ Diệu Văn hoàn toàn không thể kiềm chế được dục vọng muốn chuyển động.

Từ Diệu Văn không ngờ sức chịu đựng của mình lại tốt như vậy, tên đã lên dây nhưng vẫn chưa dám bắn, chỉ biết giữ chặt eo rồi cúi xuống hôn đối phương.

Hàn Duy có vẻ rất thích được hắn hôn môi, vừa được hôn đã lập tức nín khóc, giống như muốn an ủi mà hai tay vòng lên ôm cổ hắn, còn chủ động hôn lại, thấy y như vậy Từ Diệu Văn thấy tâm tình tốt hẳn.

Dần dần thấy Hàn Duy đã quen với vật lạ trong người, Từ Diệu Văn động eo nhanh hơn một chút, thấy y rên khẽ mấy tiếng mới ghé vào lỗ tay người nọ dịu dàng hỏi một câu ‘’Còn rất đau sao?”

“Không đau. Anh có thể…Ưm…”

Thấy đối phương không dám nói tiếp, Từ Diệu Văn tiếp lời “Có thể động nhanh hơn sao?”

“Vâng. Anh..Có vẻ rất khó chịu…”

Từ Diệu Văn biết y vẫn chưa quen nên cũng không đành lòng làm quá mức, hắn điều chỉnh lại tiết tấu cho thích hợp, vừa không khiến y qua đau, cũng không để chính mình phải khó chịu.

Kỳ thật đây là lần làm tình khiến hắn hưởng thụ nhất.

Hắn có thói quen vừa tiến vào liền động rất nhanh nên sợ Hàn Duy không chịu được, vậy mà khi thấy được y trong lúc cao trào hay lúc bắn đầy ra bụng hắn, lúc đó lại thấy rất vừa lòng

Cao trào qua đi lại được hắn ôm vào lòng, Hàn Duy lúc này không còn mấy ngượng ngùng nữa, được hắn ôm, đối phương hơi ngẩn ra, tâm tư không biết đã bay đi đâu mất.

Biểu tình ngây ngốc quả rất đáng yêu, tay bắt đầu ngứa ngáy đưa lên bóp hai má đối phương “Mất hồn rồi?”

“Sao?” Hàn Duy bị bóp má mới hoàn hồn lại, mơ hồ hỏi lại.

Từ Diệu Văn lại nhéo má y một cái “Sao cái gì? Thật sự mất hồn rồi à?”

“Đàn anh, anh với em….”

Một tràng tiếng nhạc du dương vang lên, Từ Diệu Văn đứng bật dậy, cứ tồng ngồng nhảy xuống giường cầm cái quần dưới sàn nhà lên, vừa móc điện thoại từ trong túi quần đã lập tức hỏi “Sao vậy?”.

Không biết bên kia nói gì mà Từ Diệu Văn thoạt nhìn rất khó xử “Trời nóng như vậy cậu còn muốn ăn cái gì?” Lại nghe bên kia nói một tràng liền bóp trán, có vẻ rất bực mình nhưng vẫn thỏa hiệp “Được rồi, muốn ăn ở đâu? Cái gì cơ? Cậu biết chỗ đó xa xôi cỡ nào không?”

“Biết rồi…Còn lắm lời thì tự xách mông mà đi…Được, nửa tiếng nữa có mặt”

“Không, hiện tại không có ở nhà….” Giọng nói hơi phiền não “Giờ còn muốn quản chuyện tớ ở đâu á? Chờ ở đó đi, cúp máy đây”.

Cứ thế nghe hết cuộc nói chuyện, Hàn Duy vô cùng quẫn bách, vấn đề lúc nãy muốn hỏi cũng đành gác qua.

Mà Từ Diệu Văn vừa nghe điện thoại xong sắc mặt cũng có hơi quái lạ, không dám nhìn thẳng mắt y mà nói “Tôi có hẹn với bạn, đi trước vậy”

“Được”

Từ Diệu Văn vừa mặc quần áo vừa nói “Nếu thấy chỗ nào khó chịu, phải gọi điện cho tôi ngay”

“Yên tâm, em không sao”

“Đi đây”

Ngoài miệng nói muốn đi, thế mà nhìn thấy đối phương nằm đó một mình, trong lòng lại không nỡ.

Đang do dự xem có nên đi hay không, thì Hàn Duy đột ngột hỏi “Đàn anh, người vừa gọi cho anh là người anh rất thích sao?”

“Văn Triết nói với cậu?”

“Không, em đoán mò thôi. Anh không cần trả lời cũng được, em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi”

“Là người tôi thích hai năm”


Hàn Duy siết chặt chăn trên người “À”

“Là tôi đơn phương thích người ta, chúng tôi không thể tiến tới với nhau. Có lẽ cậu sẽ thấy phiền nhưng tôi cũng không thể từ bỏ. Dù sao thì yêu thích một người không phải cứ nói bỏ là bỏ được”.

“Em, em không có ý đó. Đàn anh thích ai cũng không đến lượt em quản, em cũng không muốn chen vào” Hàn Duy kéo chăn lên một chút “Thực ra anh cũng không cần vì nể mặt anh Văn Triết mà chấp nhận em”

“Nói là nể mặt cậu ấy cũng không phải, tôi chỉ là thấy cậu rất hợp ý…”

Hàn Duy cẩn thận quan sát hắn.

“Ít nhất khi lên giường chúng ta rất hợp nhau, có phải không?”

Tròng mắt Hàn Duy tối sầm lại “Vâng”

“Vậy, chúng ta bắt đầu kết giao nhé?”

“Không cần”

Từ Diệu Văn hơi xấu hổ, hắn cố che giấu bằng giọng điệu trêu chọc “Thật sự không cần tôi chịu trách nhiệm?”

“Đều là nguời lớn cả rồi, em còn là một thằng con trai, chuyện này chẳng đáng gì cả, đàn anh không cần bận lòng”

Thấy y điềm nhiên như không vậy, Từ Diệu Văn lại khó chịu. Y nói cứ như đánh đồng hắn với bao người khác, như đây là việc rất đỗi bình thường.

Tâm tình đang không vui lại nghe y nói “Đàn anh, nếu anh thấy…hợp, ý em là, anh vừa nói như vậy, em cũng….Sau này, nếu anh cần, cũng có thể….”

Từ Diệu Văn nghe y ấp a ấp úng cả nửa ngày mới dần hiểu được đối phương muốn nói gì.

“Tôi có bảo là chúng ta khi lên giường rất hợp, ý cậu là nếu sau này tôi có nhu cầu có thể tìm cậu sao?”

“Vâng”

Từ Diệu Văn nhướn mày “Tôi thì không vấn đề gì…”

Từ Diệu Văn hiện có hơn hai, ba người bạn giường, nhưng hắn thật không ngờ y lại đưa ra đề nghị đó.

Quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá một người.

Nhưng nếu y đã chủ động đưa ra đề nghị thì cũng không mất gì.

Nếu vậy thì đỡ một bước, trước mắt cứ giữ lấy mà chén cho đã, không lo bị kẻ khác chiếm mất.

Đáng lẽ nắm phần thắng trong tay rồi thì nên vui vẻ đi đón Tiểu Ngạn mới phải. Chân đã bước ra khỏi cửa lại không cách nào bước đi được.

Nhớ đến hình ảnh y cô đơn giữ chặt tấm chăn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại móc điện thoại ra bịa đại một cái lý do vớ vẩn nào đấy để không đi nữa, cũng không thèm quan tâm Trương Dược Ngạn bên kia sắp chửi bậy mà cúp điện thoại cái rụp.

Lại trở về phòng, thấy bên trong im ắng, hắn mới đẩy cửa ra, ánh mắt vừa phóng đến người đang nằm dài trên giường liền bật cười.

Hàn Duy kéo chăn trùm kín người, một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài, cứ như vậy nằm im như xác ướp, trên giường có một vật thể lạ đang làm tổ.

Từ Diệu Văn đi qua ôm lấy vật thể lạ này, cất giọng nói “Muốn chết ngộp sao?”

Hàn Duy giật mình xốc chăn lên, giọng nói hơi nghẹn “Đàn anh, sao đã quay lại rồi?”

“Sao mắt lại đỏ như vậy?”

“Ưm? À…” Hàn Duy xoa xoa hốc mắt “Nằm trong chăn lâu quá nên khó thở”

Từ Diệu Văn mỉm cười xoa đầu y “Sao lại có người ngốc như vậy?”

“Đàn anh, không phải có hẹn với bạn sao?”

Từ Diệu Văn thật không quen với cách xưng hô này.

Đàn anh Văn Triết, Đàn anh Khương Dật, đàn anh này, đàn anh kia, hắn thế mà cũng chỉ là một trong những tên đàn anh thôi sao?

“Sau này đừng gọi tôi là đàn anh nữa”

“Sao? Phải gọi là đàn anh Từ sao? Hay là đàn anh Diệu Văn?”

“Gọi tên”

“Từ Diệu Văn?”

Từ Diệu Văn liền gõ đầu đối phương “Không cần thêm họ!”

“Diệu Văn”

“Ừm” Từ Diệu Văn ngồi xuống một bên mép giường, cúi đầu hôn người bạn giường mới của mình.

Hắn không đoán trước được tương lai, cũng không ngờ rằng định mệnh lại cho hắn được nghe người đó gọi cái tên này suốt cả cuộc đời.

—————————

Phiên ngoại về lúc hai người vừa quen biết nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận