1.
Em trai tìm được một người bạn gái tên là Châu Huỷ.
Nghe nói đây là một cô gái rất có chí cầu tiến, cả ngày đều nói: “A Tiến, em hẹn hò với anh không phải vì vật chất đâu, chỉ là vì em đơn thuần là rất yêu anh.”
Em trai luôn khen cô ta trước mặt tôi, tôi nghe đến mức lỗ tai tôi sắp chai cả lên.
Vì để đi thám thính tình hình mà tôi giơ tay yêu cầu tham gia đề mục giao lưu học tập ở trường bọn họ.
Vào ngày tôi chuyển đến ký túc xá của họ, Châu Huỷ đang “phát” túi xách trị giá 1 vạn nhân dân tệ cho bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng hết sức cảm tạ: “Huỷ Huỷ, được làm bạn cùng phòng với cậu thật là phước đức ba đời!”
Châu Huỷ phẩy phẩy tay, cái miệng khép vào mở ra toàn là cảm giác đắc ý.
“Cái người bạn trai nhà giàu kia của mình rất dễ dụ, chỉ cần mình nói vài lời dễ nghe thì anh ta đã hận không thể hái trăng trên trời xuống cho mình luôn rồi.”
Nghe được lời này tôi liền tức không chịu nổi.
Hoàn cảnh nhà tôi đúng là có chút giàu có nhưng gia đình giáo dục chúng tôi rất nghiêm, các khoản tiền tiêu vặt bình thường cũng rất hạn chế.
Dạo gần đây em trai mượn tiền tôi rất nhiều nhưng thì ra nó cũng không phải là người ra chủ ý tiêu xài phung phí.
Lúc đầu, khi em trai mượn tiền tôi tôi còn tưởng nó gặp phải chuyện gì khó khăn nên chuyển vội cho nó 10 vạn.
Chỉ không ngờ trong 1 tuần nó lại đến tìm tôi.
Tôi mơ hồ cảm thấy có điều bất ổn, vài lần ép hỏi mới biết được thì ra là nó vừa có bạn gái.
“Vậy nên đống tiền đó em đều đưa cho bạn gái rồi hả?”
Vẻ mặt em trai có chút ngượng ngùng, khó xử.
Giây tiếp theo nó liền vội vã giải thích: “Chị, chị yên tâm đi.
Số tiền đó đều là do em tự nguyện đưa cho Huỷ Huỷ, gia cảnh nhà cô ấy có chút khó khăn nên em muốn giúp đỡ chút ít.”
Nhìn cái dáng vẻ sợ tôi hiểu lầm của nó, tôi cười như không cười.
Không nghĩ tới đứa em trai tôi yêu thương mười mấy năm lại là một đứa yêu vào mù quáng đến cỡ này.
Không phải tôi trách nó tiêu tiền cho bạn gái, chủ yếu là sợ nó bị người ta lừa thôi.
Đứa nhỏ này trước giờ luôn rất đơn thuần, người khác vừa cho nó cây kẹo mút thì nó liền quay đầu lại muốn dính lên người ta.
Vậy nên khi nghe được những lời xem nhẹ em trai tôi từ Châu Huỷ tôi mới phẫn nộ đến vậy.
Tôi nhịn không được mở miệng: “Tiền của bạn trai cậu cũng không phải gió thổi mà đến.
Những thứ cậu ấy tặng cho cậu mà cậu lại ném cho người khác?”
Không khí náo nhiệt trong phòng nhất thời ngưng trọng lại.
Cái cô bạn cùng phòng nhận đồ đột nhiên lại thấy cái túi xách này có chút phỏng tay, động tác nhận lấy có chút do dự.
Châu Huỷ không vừa ý đáp: “Cậu có bệnh hả? Đồ của anh ta tặng tôi thì là của tôi rồi, tôi muốn xài như thế nào thì xài như thế ấy chứ!”
Nói cũng có chút đạo lý đó.
Tôi vẫn còn chưa lớn mạnh đến mức quản được chuyện yêu đương của em trai mình, chỉ là câu nói tiếp theo của cô ta lại giẫm vào bãi mìn của tôi: “Hay là cậu cũng muốn tham lam một chút?”
Lời này vừa dứt liền tạo ra những trận cười vang từ những người còn lại trong phòng.
“Huỷ Huỷ, mình thấy đúng là vậy rồi đó, cậu nhìn xem nhỏ đó ăn mặc quê mùa cỡ nào! Chắc là do điều kiện gia đình không tốt nên ghen tị thôi.”
“Có một số người bị đau mắt đỏ thì phải trị đó nha.”
Châu Huỷ liếc tôi một cái, cười nói: “Đừng có tính toán với cậu ta làm gì, đâu phải mệnh của ai cũng tốt được như mình đâu chứ!”
2.
Lúc đó em trai vừa hay gửi tin nhắn đến cho tôi: [Chị ơi, chị thấy Huỷ Huỷ rồi chứ? Có phải là rất dễ tiếp xúc không?]
Nhìn câu này liền tưởng tượng ra được khuôn mặt dương dương tự đắc của em trai tôi.
Tôi bật cười, cất điện thoại vào.
Giương mắt nhìn lên lại tình cờ bắt gặp ánh mắt kiêu ngạo của Châu Huỷ, tôi chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì mong cho mệnh của cậu sẽ vĩnh viễn tốt được như vậy.”
Châu Huỷ biến sắc, có ý muốn phản kích lại tôi.
Tôi lắc lắc điện thoại, ngắt lời cô ta: “Xin lỗi nha, có hẹn rồi.”
Nói xong liền rời khỏi ký túc xá dưới những ánh mắt coi thường của bọn họ.
Em trai hẹn tôi ở một quán ăn bình dân, nó nghe theo lệnh của ba mẹ đến đây xem tôi đã ổn hay chưa.
Đi theo định vị tìm đến liền nhìn thấy em trai tôi đang cúi đầu sì sụp húp mì.
Tôi quan sát xung quanh, bất giác cảm thấy rất bất ngờ.
Ở đây người đông náo nhiệt, không khí có chút phức tạp, vậy mà đứa em có tính thích sạch sẽ của tôi lại chấp nhận được hoàn cảnh như thế này.
“Sao lại chọn chỗ này?”
Em trai đẩy bát mì qua cho tôi, nói: “Chị, từ khi hẹn hò với Huỷ Huỷ em mới biết trước kia em tiêu xài lãng phí đến mức nào.
Dưới sự đốc thúc của cô ấy, em quyết định sẽ đơn giản bớt hết tất cả!”
Nếu như không hiểu nhầm thì có phải là nó đang kéo điểm thêm cho Châu Huỷ không? Nhưng mà tôi không hề cảm thấy Châu Huỷ khiêm tốn chút nào hết.
Cái túi xách em trai tôi tặng không quá quý giá nhưng cũng không hề rẻ.
Nói cho người khác liền cho, còn cầm tiền người khác giả vờ hào phóng?
Hơn nữa, cô ta cũng không hề thân thiện, gần gũi với người khác như em tôi miêu tả.
Tôi hỏi nó: “Em thật sự hiểu rõ Châu Huỷ chưa?”
Em trai kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đương nhiên rồi, vài tháng này em và Huỷ Huỷ rất hay hẹn nhau ra ngoài, cô ấy là người như thế nào thì em biết rất rõ.”
Tôi thở dài một hơi, không nỡ đánh gãy niềm vui của nó: “Lúc nào rảnh thì hẹn một bữa chính thức giới thiệu để bọn chị gặp nhau đi.”
“Chị, vậy là chị đồng ý tiếp nhận cô ấy rồi hả?” Vẻ mặt em trai rất kích động.
Tôi cúi đầu ăn mì, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Còn phải xem xét nữa.”
Em trai lại cảm thấy việc Châu Huỷ trở thành con dâu của nhà họ Từ là một chuyện đã được an bài, gương mặt non nớt ngập tràn hy vọng.
“Huỷ Huỷ là một cô gái tốt, cô ấy nhất định không để chị thất vọng đâu.”
Em trai ăn vội hai ba ngụm hết bát mì, đặt tiền trên bàn.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó một cái: “Đi đâu vậy?”
Em trai nói: “Em và Huỷ Huỷ đã hẹn với nhau rồi, giờ phải đi đến viện dưỡng lão làm tình nguyện, không thể nuốt lời được.”
Nói xong liền vội chạy biến đi.
Nhìn cảnh này tôi lại thấy có chút hụt hẫng trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, em trai chưa bao giờ qua loa với tôi như vậy..