Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh trai.
Gần đây giải NBA không có trận thi đấu, rất nhiều ngôi sao lớn đến Trung Quốc. Hứa Hủ cũng nghe nói một ngôi sao bóng rổ tên là James sắp đến thành phố Lâm. Tuy nhiên, anh trai biết rõ cô không có hứng thú với môn thể thao này, hôm nay chủ động tặng vé, rõ ràng muốn dụ cô dẫn Quý Bạch hiện thân.
Đúng là ấu trĩ thật.
Mặc dù vậy, Hứa Hủ vẫn trả lời: “Em cần, cám ơn anh.” Triệu Hàn từng tiết lộ, Quý Bạch rất thích James.
***
Ngày hôm sau là thứ sáu, vào giờ nghỉ trưa, văn phòng chỉ có Triệu Hàn và Hứa Hủ, Quý Bạch không biết đi đâu mất. Hứa Hủ đưa hai tấm vé cho Triệu Hàn: “Cho anh này, em nhớ anh nói thích bóng rổ.”
Triệu Hàn không giấu nổi vẻ mừng rỡ: “Vé này khó kiếm lắm đấy, em lấy đâu ra vậy? Còn là hàng ghế thứ bảy nữa chứ.”
Hứa Hủ cười cười: “Anh trai em cho em.”
“Sếp thích LeBron James nhất đấy!” Triệu Hàn do dự: “Nhưng chỉ có hai tấm vé... vậy em và sếp đi đi!”
Hứa Hủ lắc đầu: “Em không có hứng thú, anh đi đi.”
Triệu Hàn: “Hứa Hủ, em đối xử với anh tốt quá, rất có nghĩa khí.”
Sau khi tặng vé, tâm trạng của Hứa Hủ rất phấn khởi. Ngay từ đầu cô đã không có ý định đi xem. Thứ nhất, do cô không có hứng thú, cô tuyệt đối không vì những chuyện không có hứng thú lãng phí mấy tiếng đồng hồ. Về cơ hội hẹn hò riêng với Quý Bạch gì đó, Hứa Hủ vốn không nghĩ tới. Bởi vì thời gian gần đây hai người thường xuyên ở riêng bên nhau, nên trong tiềm thức, cô thấy chẳng cần thiết. Nguyên nhân thứ hai, Hứa Hủ đoán Hứa Tuyển sẽ ở một góc nào đó, dùng ống nhòm quan sát, vì vậy cô càng không đi.
Tặng vé cho Triệu Hàn cũng là điều tất nhiên. Nếu cô trực tiếp đưa vé cho Quý Bạch, Quý Bạch phát hiện cô yêu thầm anh thì sao?
Lúc chuông báo hiệu đến giờ làm việc reo vang, Quý Bạch mới cầm chìa khóa ô tô đi vào. Hình như anh ra ngoài ăn trưa cùng người khác. Vừa vào phòng làm việc, anh liền gọi Triệu Hàn vào bên trong.
Vài phút trước, Hứa Hủ cho rằng vụ tấm vé coi như xong, cô không cần bận tâm. Lúc này, cô bất giác ngẩng đầu dõi mắt về phòng làm việc của Quý Bạch, cô muốn chứng kiến bộ dạng vui vẻ của Quý Bạch khi nhận được vé.
Kết quả...
Quý Bạch mỉm cười nói vài câu gì đó với Triệu Hàn, sau đó anh đưa một tập vé cho Triệu Hàn.
Triệu Hàn hưng phấn đi ra ngoài, cất cao giọng tuyên bố: “Tối nay có trận đấu biểu diễn của James, sếp kiếm được vé, mỗi người một tấm, còn ở hàng ghế VIP nữa.”
Mọi người hò reo hoan hô, ùa đến vây quanh Triệu Hàn. Diêu Mông cũng mừng rỡ hét lên một tiếng. Triệu Hàn vừa phát vé vừa nói: “Đừng tranh nhau, sếp bảo dành vị trí chính giữa cho phụ nữ. Diêu Mông, cầm lấy!”
Chỉ một loáng vé đã phát hết, mọi người hớn hở về chỗ ngồi. Triệu Hàn thò đầu qua, đưa ba tấm vé cho Hứa Hủ: “Của em đây này, vị trí tốt nhất. Còn hai tấm vé trước đó, em hãy cầm cho bạn.”
Hứa Hủ không nhận: “Không cần đâu.”
Triệu Hàn hơi ngạc nhiên: “Em không cần thật à? Suy nghĩ kỹ chưa? Vậy anh cho đồng nghiệp ở phòng khác nhé?”
Hứa Hủ gật đầu, tiếp tục công việc. Cô nghĩ thầm: Làm gì có chuyện Quý Bạch không kiếm được vé. Cô lại không lường trước điều đó, quả nhiên quan tâm không đúng chỗ chỉ làm loạn thêm. Nghĩ đến đây, Hứa Hủ mỉm cười.
Lần này, Quý Bạch nhờ bạn kiếm một đống vé, ý định ban đầu là muốn khao đồng nghiệp vì sự vất vả của bọn họ thời gian trước đó. Nhưng trước khi đưa vé cho Triệu Hàn, anh giữ lại vị trí chính giữa nhất cho bản thân. Sau đó, anh thản nhiên dặn dò Triệu Hàn, để dành vị trí tốt nhất cho phái nữ. Trong đội chỉ có Hứa Hủ và Diêu Mông là nữ, như vậy Hứa Hủ có thể ngồi bên cạnh anh.
Nhưng Quý Bạch không ngờ, Hứa Hủ không đi xem trận thi đấu.
Buổi tối thứ sáu, thành phố đèn đóm lung linh, ngọn gió đêm mát rượi. Bên ngoài cung thể thao của thành phố chật ních xe hơi, sân thi đấu bóng rổ càng sáng đèn, tiếng người ồn ào huyên náo. Quý Bạch tìm đến vị trí của mình, nhướng mắt mỉm cười. Anh ngẩn người ngay tức thì.
Bên trái chỗ ngồi của anh là Diêu Mông, bên phải... là Lão Ngô. Quý Bạch đảo mắt một vòng, phát hiện có mấy đồng nghiệp ở phòng tội phạm kinh tế, Hứa Hủ không thấy bóng dáng.
Quý Bạch ngồi xuống ghế, quay đầu hỏi Triệu Hàn ở đằng sau: “Mọi người đến đủ chưa?”
Triệu Hàn trả lời: “Hứa Hủ không đi, cô ấy nói không có hứng thú. Lúc em xuất phát, cô ấy còn ở văn phòng, cô ấy bảo còn một ít công việc chưa làm xong.”
Lúc này, Diêu Mông mặt mày rạng rỡ quay sang hỏi: “Sếp, James và Kobe ai lợi hại hơn?”
Quý Bạch: “Mỗi người có sở trường riêng.”
Một cô gái ở phòng tội phạm kinh tế ngồi bên cạnh Lão Ngô ngoảnh đầu cười: “Nghe nói Quý đội thích James, tôi thích Kobe (*) hơn.”
(*) Kobe Bryant: Ngôi sao bóng rổ giải nhà nghề Mỹ.
Quý Bạch cười cười không trả lời.
Lúc này, xung quanh vang lên tiếng nhạc hâm nóng không khí, ánh đèn nhấp nháy, đội cổ vũ mặc váy ngắn vừa đi vừa nhảy nhót vào trong sân. Mọi người yên lặng trong giây lát rồi vỗ tay nhiệt liệt, bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt. Quý Bạch xem một lúc rồi ngoảnh đầu xin một điếu thuốc và mượn cái bật lửa của Lão Ngô.
Lão Ngô: “Sao thế, bắt được cơ hội là hút à?”
Quý Bạch mỉm cười không trả lời. Anh vừa đứng dậy, Triệu Hàn mở miệng hỏi: “Sếp, trận đấu sắp bắt đầu rồi, sếp còn đi đâu?” Những người xung quanh đều nhìn anh, Quý Bạch cười cười giơ điếu thuốc: “Tôi ra ngoài hút một điếu.”
Bên ngoài cung thể thao bầu trời tối om, bóng cây đung đưa. Tiếng hoan hô vang dội ở bên trong truyền ra ngoài, thu hút sự chú ý của người qua đường. Quý Bạch đứng ở ngoài cổng một lúc rồi ném thuốc, đi lấy xe.
Thật ra, thích James là chuyện từ thời thanh niên, bây giờ hứng thú đã nhạt nhòa, xem hay không cũng chẳng quan trọng, anh chỉ coi là trò tiêu khiển. Buổi tối hôm nay có đông người, anh cũng không coi là buổi hẹn hò cùng Hứa Hủ.
Nhưng ở nơi náo nhiệt thiếu vắng cô, lại nghĩ đến chuyện cô một mình ở văn phòng làm thêm, anh đột nhiên cảm thấy rất vô vị.
Khi lái xe vào trong sân Cục Cảnh sát, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ quen thuộc vẫn còn sáng đèn, Quý Bạch bỗng dưng có cảm giác yên lòng.
***
Tòa nhà làm việc vô cùng tĩnh mịch, Hứa Hủ ngồi trước máy tính thất thần.
Cô hơi ảo não, bởi vì cô phát hiện bản thân đã hối hận.
Lúc đó, Hứa Hủ cho rằng không cần thiết làm chuyện cô không thích, nhưng thời khắc này ngồi trong văn phòng trống không, xem tin tức về trận thi đấu ngày hôm nay trên internet, Hứa Hủ bất chợt liên tưởng đến gương mặt tươi cười và bộ dạng vui vẻ của Quý Bạch ở khán đài.
Dường như chỉ cần ở bên cạnh anh, dù vô vị cũng chẳng sao.
Nghĩ đến đây, Hứa Hủ thở dài. Nhưng cô chỉ buồn bã một lúc, sau đó liền khôi phục tâm trạng, đứng dậy thu dọn đồ, chuẩn bị ra về.
Vừa định tắt máy vi tính, Hứa Hủ liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cầu thang. Cô ngẩn người, liền nhìn thấy Quý Bạch bỏ hai tay trong túi quần đi vào văn phòng.
“Anh không đi xem trận thi đấu à?” Hứa Hủ hơi bất ngờ.
Quý Bạch lắc lắc điện thoại trong tay: “Cục trưởng cần gấp một tài liệu.” Anh liếc cô một cái: “Em còn chưa ra về?’
Hứa Hủ: “Vâng, em có chút việc.” Nói xong, cô cúi đầu mở đại một thư mục trên màn hình.
Bắt gặp bộ dạng chăm chú của Hứa Hủ, Quý Bạch không quấy rầy mà đi vào phòng làm việc của anh, mở máy tính lướt web.
Hai người ngồi yên một chỗ nửa tiếng đồng hồ, điện thoại di động của Quý Bạch đột nhiên đổ chuông, là Triệu Hàn gọi tới: “Sếp, sao anh còn chưa quay lại, chơi hai hiệp rồi đấy?”
Ngữ khí Quý Bạch rất nghiêm túc: “Tôi đang bận việc quan trọng, không đến đó nữa.” Vừa ngẩng đầu, đúng lúc Hứa Hủ nhìn anh.
“Em có đói bụng không? Đi ăn đêm nhé?” Quý Bạch hỏi.
***
Cách Cục Cảnh sát một con đường có một số quán ăn nhỏ rất sạch sẽ. Quý Bạch tìm đến một quán mì, cùng Hứa Hủ ngồi xuống.
Hai bát mì đưa lên, Quý Bạch nhanh chóng giải quyết một bát. Khi ngẩng đầu, anh thấy Hứa Hủ hơi cúi xuống, dùng đũa gắp một sợi mì đưa lên miệng, nhai rất từ tốn. Quý Bạch bất giác phì cười: “Em ăn như mèo ấy.”
Hứa Hủ không đói bụng, hơn nữa cô không có thói quen ăn đêm. Chỉ vì muốn ở bên cạnh Quý Bạch, cô mới ngồi ở đây, nhấm nháp từng sợi mì một cách khó nhọc.
“Mì hơi cay.” Hứa Hủ không thay đổi sắc mặt.
Quý Bạch nhìn kỹ, quả nhiên nước canh trong bát đỏ au.
Hứa Hủ tiếp tục cúi đầu ăn, Quý Bạch lặng lẽ chờ đợi. Trong quán ăn, ánh đèn dịu dàng, chỉ có hai người khách là bọn họ. Ông chủ quán đang đứng bên quầy cầm máy tính tính toán doanh thu của ngày hôm nay. Cậu con trai mấy tuổi của anh ta đang bò xuống bàn làm bài tập. Ngoài đường người qua lại thưa thớt, ánh đèn đường mông lung.
Quý Bạch ngắm mái tóc rủ xuống trán và cái cằm trắng nõn thanh tú của Hứa Hủ. Anh nghĩ thầm: Có James không thèm xem, lại ngồi ở đây xem cô ăn mì. Mặc dù vậy, anh vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí cảm thấy thú vị.
***
Rời khỏi quán ăn, hai người đi về bãi đỗ xe của Cục Cảnh sát lấy ô tô.
Tâm trạng của Hứa Hủ từ nặng nề trở nên vô cùng phấn khởi. Trước lúc lên xe, cô không nhịn được quay đầu nói với Quý Bạch: “Chào thầy... ngày mai gặp.”
Tâm tình của Quý Bạch cũng rất tốt, anh mỉm cười gật đầu: “Ừ, tám giờ, tôi đợi em ở phòng tập bắn.”
Một câu nói rất bình thường, nhưng khiến mặt Hứa Hủ nóng ran. Cô hơi chột dạ, lập tức cúi xuống, gật đầu, lên xe lái đi mất.
Quý Bạch dõi theo xe ô tô của Hứa Hủ cho đến khi khuất bóng mới ngồi lên xe. Nghĩ đến buổi tối ngày hôm nay, anh bất giác muốn cười. Vừa nổ máy, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Lần này là Cục trưởng thật sự.
“Tiểu Quý, huyện Hưởng Xuyên vừa báo cáo có một vụ án giết người, nhiều khả năng liên quan đến nhóm tội phạm buôn bán người của tỉnh chúng ta. Công an tỉnh ra lệnh chúng ta giám sát đôn thúc. Tối nay, cậu hãy đi huyện Hưởng Xuyên một chuyến.”
“Vâng ạ.” Quý Bạch trả lời dứt khoát.
Cục trưởng nói tiếp: “Có khả năng cần liên hệ với cảnh sát và cơ quan chính quyền địa phương, còn phải an ủi người nhà nạn nhân, cậu hãy đưa cả người liên lạc của đội cậu đi cùng.”
“Được ạ.”
Người làm nhiệm vụ liên lạc với bên ngoài là Diêu Mông. Quý Bạch lập tức gọi điện thoại cho Diêu Mông, bảo cô nửa tiếng sau có mặt ở Cục Cảnh sát, sau đó anh lái xe đi huyện Hưởng Xuyên.
***
Sáng ngày hôm sau, Hứa Hủ đến phòng tập bắn lúc bảy giờ rưỡi. Cô chuyên tâm tập luyện một lúc, đến tám giờ, Quý Bạch không thấy bóng dáng.
Tám giờ rưỡi, anh vẫn không đến.
Hứa Hủ vừa rút điện thoại, Quý Bạch đã gọi cho cô trước.
“Huyện Hưởng Xuyên xảy ra vụ án, tôi và Diêu Mông đến nơi này từ tối hôm qua.” Anh nói rất nhanh: “Tôi đi công tác khoảng một tuần, em hãy tự mình tập bắn.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, tâm trạng Hứa Hủ hoàn toàn bình thường, những lúc có công việc, cô đương nhiên không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Cô định lát nữa về văn phòng, tra tài liệu liên quan đến vụ án, có lẽ sẽ giúp ích cho bọn họ trong khả năng cho phép của cô.
Nhưng một lúc sau, đầu óc Hứa Hủ đột nhiên bật ra câu nói của Quý Bạch: “Tôi và Diêu Mông đến nơi này từ tối hôm qua.”
Hứa Hủ bất giác nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Diêu Mông khi chạy thi với Quý Bạch, nhớ đến ánh mắt vụt qua tia phức tạp của Diêu Mông khi nhìn Quý Bạch. Rất nhiều tình tiết trước đây cô không để ý, bỗng xâu chuỗi trong bộ não cô như một ánh chớp.
Ngón tay đặt trên cò súng của Hứa Hủ hơi run run. Hóa ra Diêu Mông cũng thích Quý Bạch.