Quý Bạch buông lỏng Hứa Hủ trong lòng, nâng chén cụng ly với cậu ta: “Cậu đến thành phố Lâm lúc nào vậy?”
Thư Hàng cười đáp: “Đến đây chơi thôi. Chị dâu, cho tôi mượn anh ba một chút, đi qua gặp một vài người bạn nhé.”
Hai người đàn ông xuyên qua đám người một lát, liền đi đến ban công bên ngoài. Lúc này bầu trời xanh thẫm, ánh sao lấp lánh. Quý Bạch cười nhạt: “Gần đây cùng với Diêu Mông tiến triển thế nào rồi?”
Thư Hàng thở dài: “Chẳng ra làm sao cả, không theo đuổi nữa.”
Cậu ta nói vậy, Quý Bạch cũng không hỏi thêm nữa. Thư Hàng một năm nay khổ cực theo đuổi nhưng không có kết quả, từ bỏ cũng là chuyện bình thường. Hai người đàn ông yên lặng uống chút rượu, Thư Hàng nhìn xuống hoa viên dưới lầu, vội buông ly rượu: “Tớ đi toilet một chút, cậu trở lại chỗ chị dâu đi.” Nói xong bước nhanh như gió.
Nhãn lực của Quý Bạch rất tốt, cách một khoảng xa vẫn nhìn rõ bảng số của chiếc xe vừa dừng lại. Không phải là xe của Diêu Mông sao?
Thằng nhóc này, còn nói là không theo đuổi nữa, rõ ràng vẫn giống y như cái đuôi kìa.
Quý Bạch cười cười, quay người trở về đại sảnh tìm bà xã.
***
Công ty của Hứa Tuyển cũng có tiếng trong nước, rất nhiều ký giả đang chờ ở trước cửa. Diêu Mông váy dài uốn lượn bước xuống xe, ánh đèn flash liền chớp không ngừng.
“Diêu tổng, nghe nói tập đoàn của cô đang chú ý đầu tư vào công ty Hứa Tuyển?”
“Diêu tổng, hôm nay cô đến, có phải là muốn cùng Hứa Tuyển thương nghị chuyện hợp tác làm ăn?”
Diêu Mông chỉ cười nhàn nhạt, vệ sĩ bên cạnh đẩy đám người ra, cô cúi đầu yên tĩnh đi vào.
Lúc này lại có phóng viên xông lên hỏi:
“Diêu tiểu thư, sát thủ liên hoàn Phùng Diệp ba tháng trước đã sa lưới, nghe nói là do cô cung cấp phần lớn manh mối cho phía cảnh sát, tin đồn này là thật sao?”
Diêu Mông dừng chân một chút, không đáp, tiếp tục đi về phía trước, sự nhiệt tình của đám phóng viên phía sau dường như bị người to gan đầu tiên châm ngòi, truy hỏi không ngừng.
“Diêu tiểu thư, nghe nói Phùng Diệp ở trong tù từng nhiều lần đề nghị muốn gặp cô, cô đều từ chối. Tại sao cô không gặp hắn?”
“Tháng sau Phùng Diệp sẽ chấp hành án tử hình, trước khi hắn chết, cô sẽ đi gặp hắn chứ?”
Diêu Mông lúc này mới dừng bước, chậm rãi xoay người, thản nhiên nói: “Không, tôi sẽ không đi gặp anh ta.”
Ánh đèn flash nháy mắt bùng lên, Diêu Mông xoay người tiến vào sảnh tiệc, ngăn cách những tiếng ồn ào náo động và lời đồn đãi ở sau lưng mình.
Mà Thư Hàng cách đó vài bước, nhìn gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lạnh lùng của cô, trầm mặc không nói.
Mấy tháng này công ty ở Bắc Kinh có việc, anh không thể cứ ở mãi thành phố Lâm. Ai biết được vừa mới rảnh rỗi, liền nghe nói một tin tức động trời: Bạn trai trước của Diêu Mông lại cũng là một sát thủ liên hoàn, sau khi ở thành phố Lâm gây ra hai vụ án, thu hút sự chú ý của cảnh sát, bị trở thành nghi phạm trọng điểm tập trung chú ý.
Tình hình cụ thể trong đó, Thư Hàng cũng không rõ lắm, nhưng đại khái cũng biết được, chắc chắn là Diêu Mông phối hợp với đám người Quý Bạch Hứa Hủ, bắt được Phùng Diệp.
Thật ra anh theo đuổi Diêu Mông nửa năm nay, đúng như Quý Bạch nói, trong lòng đã có chút phai nhạt rồi. Nhưng vừa nghe thấy tin tức này, liền vô cùng lo lắng chạy đến thành phố Lâm.
Không vì cái gì khác, chỉ là một cô gái như Diêu Mông, sao có thể làm anh đau lòng đến như thế? Rõ ràng bị tên sát thủ biến thái hãm hại một lần rồi, sao lại còn dám phối hợp với cảnh sát? Thật không biết chỉ lo thân mình là thế nào sao?
Thấy cô một mình đi vào sảnh tiệc, trên mặt đã hiện lên một vẻ cười hoàn hảo không khuyết điểm, Thư Hàng uống cạn ly rượu trong tay, bước nhanh theo cùng: “Diêu Mông? Thật khéo ghê.”
Khéo, đương nhiên là không khéo rồi, bay mấy ngàn kilômét đến tham gia một bữa tiệc mà cô có khả năng sẽ tham dự, một bữa tiệc chẳng có liên quan gì đến anh, nếu không gặp được, anh liền hộc máu ngay lập tức luôn.
Diêu Mông quay đầu nhìn anh, sắc mặt có chút phức tạp, gật gật đầu: “Chào anh.” Cô quay người muốn đi, nhưng Thư Hàng sao có thể thả đi, anh bước nhanh theo sau: “Đừng đi mà, sao cứ thấy anh liền bỏ chạy vậy?” Ai ngờ lỡ chân giẫm lên làn váy của cô. Sàn làm bằng cẩm thạch bóng loáng, cô lại đi rất gấp, có chút đứng không vững, liền ngã mạnh trên mặt đất: “Ai da!”
Chuyện này làm Thư Hàng thật đau lòng, anh lập tức ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay cô: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Diêu Mông định đứng lên, ai ngờ mắt cá chân nhói đau một trận, lại la đau một tiếng. Thư Hàng bất chấp, vén một góc váy của cô lên, giơ tay xoa nhẹ mắt cá chân của cô: “Chắc là bị trặc chân rồi.”
Diêu Mông vừa cúi đầu, liền nhìn thấy bàn tay trắng nõn thon dài của anh đang nắm trên chân cô, ấm áp mà có lực. Mà gương mặt hơi cúi của anh tuấn tú lại trầm tĩnh, cho dù giờ phút này gương mặt rõ ràng là trầm xuống, khóe miệng vẫn tự nhiên nhếch lên, dường như vĩnh viễn là ý cười vui vẻ.
Trong lúc thất thần, Thư Hàng ngước mắt nhìn cô một cái, đã ôm ngang cô lên: “Anh đưa em đến phòng y tế của khách sạn xử lý một chút.”
“Không cần... anh bỏ tôi xuống.” Cô nhẹ giọng kháng cự.
Lúc này, vệ sĩ và trợ lý của Diêu Mông đều đi đến, bọn họ cũng nhận ra Thư Hàng, muốn bước qua đỡ lấy Diêu Mông: “Thư tổng, để chúng tôi chăm sóc Diêu tổng đi.”
Thư Hàng xoay người đi, ôm Diêu Mông trong lòng tránh khỏi đụng chạm của bọn họ, anh nhàn nhạt đáp: “Không cần, trị trặc chân cần phải linh hoạt, tôi rất giỏi chuyện này, các người đi theo trợ giúp thôi.”
Trợ lý và vệ sĩ quay mặt nhìn nhau, bọn họ đã tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp rồi đó, có được không?
Không đợi Diêu Mông mở miệng tiếp, Thư Hàng đã ôm người đẹp, hỏi rõ quản lý đường đi, bước nhanh về phòng y tế.
Vết thương nhỏ kiểu này, tuy rằng lúc đó rất đau, nhưng cũng không cần đến bệnh viện. Thư Hàng đặt Diêu Mông trên giường bệnh màu trắng, bác sĩ trực ban kiểm tra tỉ mỉ: “Không sao, xoa chút rượu thuốc là được.” Rồi lấy một chai từ trong tủ ra, Thư Hàng khoát tay nhận lấy: “Tôi làm cho, anh đi làm việc đi.”
Bác sĩ đương nhiên rất có mắt nhìn, gật đầu đi ra.
Vệ sĩ cùng trợ lý tự nhiên bị Thư Hàng lấy cớ nhiều người bất tiện, quẳng ra ngoài cửa. Bác sĩ đi rồi, trong phòng y tế nhỏ xíu, chỉ còn hai người bọn họ. Ánh đèn có chút tối, Thư Hàng mỉm cười với Diêu Mông, chậm rãi tự nhiên như thường nắm lấy mắt cá chân trắng bóng như ngọc của cô, xoa rượu thuốc cho cô.
“Anh chính là anh hùng thấy việc nghĩa phải hăng hái làm, em đừng nghĩ nhiều cũng đừng phòng bị đấy. Anh lúc nhỏ thường xuyên bị té bị thương, ông anh luôn bắt anh bôi thuốc. Bệnh lâu thì thành bác sĩ thôi, anh không phải ba hoa đâu, thủ pháp rất chuyên nghiệp. Năm đó học đại học, anh chính là bác sĩ cho đội bóng đá của khoa ...”
Miệng anh cứ bô lô ba la, nhưng động tác trên tay quả thật là thành thạo mềm mại, chỉ mới xoa xoa một chút, đã có chút thất thần. Bắp chân này, làn da này, cảm xúc thật sự là...
Ngay lúc vui mừng hớn hở, đội nhiên cảm giác có chút không thích hợp. Ngẩng đầu nhìn lên, Diêu Mông đang nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt đều là nước mắt, trên mặt cũng là nước mắt đầm đìa, không biết đã yên lặng khóc bao lâu.
Lòng Thư Hàng co rút mạnh, theo phản xạ có điều kiện muốn ôm lấy cô, nhưng mà hai tay đều là rượu thuốc cay nóng. Hai người chăm chú nhìn nhau, Diêu Mông khóc càng dữ dội. Thư Hàng bất chấp tất cả, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt không cho cô giãy thoát: “Đừng khóc, đừng khóc nữa. Em xem lớp trang điểm đều nhòe hết rồi... Đừng khóc mà, tất cả rồi sẽ tốt thôi, tin anh đi, em tin anh đi.”
***
Lúc Quý Bạch bị Thư Hàng rủ đi, Hứa Hủ đứng dậy đi đến nhà ăn lấy thức ăn, giữa đường đúng lúc gặp phải Hứa Tuyển.
Trong trường hợp này, Hứa Tuyển không thể không uống rượu, gương mặt tuấn tú đã ửng đỏ, kêu thư ký bên cạnh đi trước. Thư ký nhẹ nhàng đáp: “Vậy Hứa tổng, em chờ anh ở đại sảnh. Lát nữa còn phải chào hỏi Tào tổng của tập đoàn Tân Á.”
Hứa Tuyển mỉm cười gật đầu.
Chờ cô ta đi xa rồi, hai anh em nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, yên lặng một lúc. Hứa Hủ nói: “Lúc em sinh con, anh đã nói muốn chính thức tìm bạn gái mà. Bây giờ đã một năm rồi, anh hai, tuổi anh không còn nhỏ nữa đâu.”
Hứa Tuyển hơi say, híp mắt nhìn cô: “Em tưởng tìm người thích hợp dễ như vậy à? Em xem thử trong sảnh tiệc này, gần như là toàn bộ những người danh giá ở thành phố Lâm đều ở chỗ này, có người thích hợp với anh sao? Không có, tìm không được.”
Anh nói vậy, Hứa Hủ tự nhiên cũng tích cực, quay người nhìn sảnh tiệc, nhanh chóng quét mắt nhìn một lượt, ngẫm nghĩ rồi nói: “Có mấy người không tệ, cũng có người thích hợp với anh. Chẳng phải lúc đầu anh đã nói với em, phải tích cực mà, lẽ nào anh muốn nửa đời sau của ba còn phải lo lắng cho anh?”
Hứa Tuyển ngẩn người, lại cười nói: “Được rồi, em nói người nào thích hợp? Anh nhìn thử xem?”
Hứa Hủ chỉ một cô gái mặc váy màu xanh da trời trong đám đông: “Người đó cũng không tệ. Anh xem dáng vẻ cô ấy thân thiện, ánh mắt trong suốt, cử chỉ đúng mực, lại không có bạn trai đi cùng, hơn nữa vừa rồi ánh mắt của cô ấy chú ý tới anh mấy lần.”
Hứa Tuyển đang muốn đáp lời, Quý Bạch từ góc hành lang đi tới, khuôn mặt tuấn tú treo mãi nụ cười: “Bà xã, thời gian không còn sớm, phải về nhà rồi.”
Hứa Hủ gật đầu, còn phải về nhà chăm sóc bé con nữa. Cô quay đầu nhìn Hứa Tuyển: “Anh hai, bọn em đi trước. Những lời em nói, anh phải suy nghĩ nghiêm túc đấy.”
Hứa Tuyển lười biếng đáp: “Anh sẽ dùng hành động để biểu thị quyết tâm, bây giờ lập tức đi làm quen với người ta, em yên tâm đi.”
Hứa Hủ thành thật mong ngóng nhìn Hứa Tuyển đi qua đám người để kết lương duyên. Nhìn thấy anh thật sự lấy một ly rượu, đi thẳng về phía cô gái kia, trong lòng cô mềm nhũn, cũng không can thiệp thêm nữa, mỉm cười nhìn Quý Bạch: “Chúng ta đi thôi.”
Hứa Tuyển đi đến giữa sảnh tiệc, trước mặt là cô gái mà Hứa Hủ chỉ. Thật sự giống như cô nói, cô gái ấy cho dù là đang nói chuyện với người khác, nhưng đã cảm thấy anh tới gần, gương mặt ửng hồng lên, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, mang theo vẻ xấu hổ.
Hứa Tuyển nghiêng đầu, nhìn bóng dáng Quý Bạch và Hứa Hủ đã đi xa, bưng ly rượu lên uống cạn, rồi đi lướt qua cô gái đó, không dừng lại.
Bóng đêm càng sâu, niềm vui tản đi, ánh đèn khách sạn vẫn huy hoàng như cũ.
Một mình Hứa Tuyển đứng trên ban công của sảnh tiệc, nhìn bầu trời đầy sao, tự uống một mình.
Đến khi uống hơi say rồi, anh hốt hoảng nghĩ: Đúng, em gái nói rất đúng, đời người tốt đẹp mà lâu dài như vậy, cũng đến lúc phải bắt đầu cuộc sống mới rồi.
end