Come back to Soeul
Gần 1 tháng rồi, từ ngày Ga Eun về HQ, GuNi chỉ ở có 1 mình trong căn hộ này, từ ngày ko có GE cô trở nên lười biếng và buôn thả hơn, ít ra cô ko phải lo lắng cho thêm 1 người nữa, và cũng ko lo lắng về công việc bí mật hay thân phận của mình nữa.
Ngày ngày GuNi vẫn đến trường làm GE nghĩ GN vẫn chưa học xong nhưng thật chất cô đã hoàn thành xong chương trình học của mình hơn nửa năm nay, nhưng cô muốn đến trường vì ít ra ở đó cô ít nghĩ lung tung hơn nhờ việc vào thư viện đọc sách. GuNi ko muốn người khác biết cô là Han GU Ni thay vì cái tên hiện h cô đang mang là Choi Gu Ni vì cô có lí do riêng của mình.
- haizz, lại 1 ngày ko biết làm gì, chán thật – cô than thở
Cứ mỗi khi ngồi rảnh thế này cô lại nhớ đến chị của mình, Han Yoo Na, ko biết h đây chị cô ra sao, có khoẻ ko, có vui vẻ ko, có hạnh phúc ko? Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu làm nước mắt khẽ rơi trên má GuNi.
Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, ông trời đã cướp đi mất 2 người quan trọng nhất của cô bé 10 tuổi Choi Guni, ông bà Choi đã ra đi sau 1 vụ tai nạn giao thông, cô bé chỉ còn 1 mình trên đời, cuộc sống tưởng chừng như chẳng còn gì, chỉ muốn đi theo cha mẹ mình thì có một người đã cứu vãn đời cô.
Cô được một người mang họ Han đưa về nhà ông ấy, ông ấy nói ông ta là bạn thân của Cha cô và cha cô đã mong ông sẽ chăm sóc cho cô. Cuộc đời của cô bé thay đổi từ đó.
Trong các câu chuyện mà những đứa trẻ hay được nghe thì “con nuôi” luôn là những đứa trẻ bị đối xử tệ bạc nhất, nhưng trong gia đình này thì lại ko như vậy.
- con đừng lo, chúng ta sẽ chăm sóc con thật tốt- ông Han lên tiếng khi dẫn cô bước vào căn biệt thự to như toà lâu đài trước mắt
Vừa vào tới của thì 1 người phụ nữ đã chạy đến vào ôm lấy Guni làm cô sửng sốt, có vẻ như bà đã chờ cô bé lâu lắm rồi - con là GuNi à? – bà hỏi khi vừa thả GuNi ra -Con đáng yêu quá, từ nay ta sẽ là mẹ con, hãy cứ gọi ta là mẹ nhé- bà Han mỉm cười nhìn GuNi 1 cách âu yếm làm cho trái tim lạnh lẽo của cô bé 10 tuổi trở nên ấm áp hơn, cô khẽ mỉm cười
Từ xa 1 cô bé đang chạy đến chỗ họ, cô bé chỉ trạc tuổi GuNi thôi, trên mặt cô bé hiện hữ 1 nụ cười sang như ánh nắng
- ah, em Guni đến rồi hả ba? – Cô bé hồ hởi nói
- uh, con phải đối xử tốt với em đấy nhé – ông Han mỉm cười nhìn gia đình mình có thêm 1 thành viên mới
- chào em, chị là YooNa, Han YooNa, chào mừng em đến vời gia đình của chúng ta – YooNa vui vẻ nắm tay Guni, 1 chút bất ngờ nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười vì bàn tay ấm áp đó, vì nụ cười đó
- từ nay con sẽ là Han Gu Ni, nhớ nhé là Han Gu Ni – ông Han vừa xoa đầu Gu Ni vừa nói, cô bé chỉ mỉm cười gật đầu
- con đưa Gu Ni lên phòng em ấy nhé – YooNa phấn khởi và kéo ngay GuNi đi, ông bà Han nhìn 2 đứa trẻ mà thấy ấm lòng
Căn phòng đó nằm trên lầu 2 sau khi đi qua hàng trăm dãy hành lang, con đường đó chắc chắn GuNi sẽ còn bị lạc dài dài. Đẩy cửa phòng vào, đó là 1 căn phòng công chúa với đủ mọi tiện nghi và tông màu chủ đạo là đỏ và trắng, màu mà GuNi thích nhất
- đây là căn phòng mà chị và cha mẹ đã chuẩn bị cho em đấy GuNi, em thích chứ? – cô bé nhìn GuNi - Chị ko biết là em thích màu gì và hoa gì nên trang trí theo cách của riêng mình thôi – ánh mắt YN như dò xem phàn ứng của cô em mình
- thích, em rất thích – Guni đáp lại – em thích màu đỏ và hoa hồng, em thích hoa hồng đỏ nhất – ánh mắt cô bé sáng lên những tia sáng hạnh phúc
- thật ư? Tốt quá, chị cũng thích hoa hồng nữa, nhưng chị lại thích hoa hồng màu hồng hơn. Chị em mình giống nhau quá – YooNa vui vẻ ra mặt làm GuNi cũng ko giấu được nụ cười- vậy từ nay chị sẽ gọi em là Rose nhé, được chứ?- ánh mắt YN nhìn GN như chờ đợi câu trả lời
- dạ, em rất thích – từ đó, mọi người trong nhà đều gọi Guni với cái tên Rose
Cô bé đó đã có 1 cuộc sống đầy tình thương như lúc nhỏ như thế đó, đó chính là gia đình thứ 2 của cô, thứ quý giá nhất trên đời mà cô có, cô sẽ làm tất cả những gì có thể để ở mãi bên họ - cô bé 10 tuổi đã tự nhủ thế
Tiếng chuông điện thoại kéo cô ra khỏi những suy nghĩ của mình.
- Alô – GuNi mệt mỏi lên tiếng, tay đang lau những dòng nước mắt khi nãy
- chào tiểu thư – 1 người lên tiếng
- Quản lí Park, ông gọi tôi có chuyện gì à?
- thưa tiểu thư, theo như thông tin mật báo thì prince Song đã về HQ rồi ạ, tôi đang chờ chỉ thị mới nhất của tiểu thư- QL Park kính cẩn, đối với GuNi đây có lẽ là người mà cô tin tưởng nhất sau biến cố ấy nhằm giúp cô thực hiện các kế hoạch của mình
- tốt, hãy tiếp tục cho điều tra xem đó là ai. Hãy chuẩn bị cho tôi về Hàn Quốc trong ngày mai, nhớ là giữ bí mật về chuyện đó, đồng thời kiếm cho tôi 1 căn hộ nhỏ, nhớ đừng báo với bất kì ai.
- vâng thưa tiểu thư, mọi thứ tôi sẽ sắp xếp ngay, còn ông chủ, tiểu thư có muốn báo ko ạ?
- đừng nói gì với cha mẹ ta cả.
- tôi biết rồi, chào tiểu thư
Cúp máy và nắm chắt lấy chiếc điện thoại “ thời khắc ấy đã đến rồi đó chị à, chị vui chứ, em cũng vậy” – khẽ mỉm cười chua chát, cô đứng dậy và đi đến tủ quần áo thu xếp đồ
Sân bay HQ
Một cô gái vừa bước ra cổng với 1 bộ đồ Jeans hết sức đơn giản, khuôn mặt bị 1 chiếc kính che khuất nhưng ko làm mất đi vẻ đẹp của cô, ẩn sau chiếc kính đó là khuôn mặt lạnh ko một nụ cười và chất chứa trong lòng cô gái là sự nôn nóng.
Vừa bước tới cổng đã có 1 chiếc xe chờ sẵn, cô bước vào và chiếc xe lướt nhanh trên mặt đường.
Chiếc xe màu đen đỗ tại 1 khu cao ốc cao cấp, cô gái ấy bước xuống cùng 1 người đàn ông
- thưa tiểu thư, đây là chìa khoá nhà, căn hộ 5A lầu 5, mong là cô chủ sẽ thích nó
- cám ơn, tôi đi đây, có gì liên lạc với tôi ngay nhé- GuNi nói rồi bước về phía toà cao ốc.