Will you marry me?
Ánh nắng sớm le lói qua các khe hở của tấm màn cửa đang nhảy múa trên khuôn mặt bầu bĩnh và đáng yêu của JK, nắng là cô chói mắt, khẽ cựa mình quay sang hướng ngược lại để tránh ánh nắng,nhưng đầu cô vô tình đụng vào 1 cái gì đó ấm áp, lúc này đây cô mới phát hiện người mình bị 1 cái gì đó nằng nặng đè lên.
Mở mắt nhìn, cô biết mình đang trong vòng tay anh, thật ấm áp và yên bình nhưng những hình ảnh ngày hôm qua lại lặp lại trong trí nhớ của JK làm cô đau lòng
[ Rốt cuộc anh chọn ai đây hả JH? Nếu như ko phải là em thì xin anh đừng cứ thế này với em, thà anh cứ hờ hững với em còn hơn] – cô khóc nhưng nhanh chóng cô lại lấy tay lau đi những giọt nước mắt đó
Khẽ cựa mình để ngồi dậy, vòng tay của anh lại càng siết chặt cô hơn
- em định đi đâu ? – anh nói nhưng mắt vẫn nhắm nghiền
- xin lỗi làm anh tỉnh giấc - giọng cô có chút lạnh lùng
- anh ko ngủ, anh nằm đây từ đêm qua đến giờ để canh em – anh mở mắt ngồi dậy nhìn cô
-………………
- em làm gì mà để mình bị ngất đi như vậy hả? em ko biết quan tâm đến sức khoẻ của mình sao? – anh gần như muốn quát lên, nhưng JH luôn là người điềm tĩnh
- em……………….. – cô bối rối ko biết phải nói như thế nào, sự quan tâm của anh làm cô hơi bối rối
- em là con ngốc à? Có chuyện gì thì cũng phải nói với anh chứ, anh ko đáng tin cậy cho em chia sẻ sao ? – 1 chút đau xót trong câu nói của JH
- ko phải oppa, chỉ là em…………….
- anh biết rồi, JD đã nói cho anh biết – mắt cô mở to nhìn anh đầy ngạc nhiên – đáng ra ngay từ đầu anh nên nói với em về Seo Hyung, và chuyện đêm đó đáng ra anh nên giải thích nhưng anh lại ko làm như vậy- anh mỉm cười với cô – anh xin lỗi
- đêm đó em đã nghe hết toàn bộ mọi chuyện – cô thành thật
- em đã nghe ? vậy mà em còn ko tin anh nữa sao ? lại còn đi nghĩ vẩn vơ rồi làm hại đến sức khoẻ của mình, thật là……………. – anh có chút dỗi
- oppa, em xin lỗi, thú thật em đã rất sợ, em sợ chị ấy lại làm anh xao động, sợ chị ấy lại làm chủ được trái tim anh, em sợ, sợ rất nhiều – nước mắt dàng dụa trên khuôn mặt cô, có vẻ như những kìm nén của cô đang vỡ oà ra ngay lúc này – và rồi chiều qua, cái lúc mà anh ôm chị ấy, em đã thấy nỗi sợ của mình trở thành sự thật và em chỉ muốn trốn chạy mà thôi – cô nấc lên từng hồi
- ko sao, ko sao cả, anh sẽ ko bỏ em đâu, đừng sợ, ngoan nào – anh kéo cô vào lòng và dỗ dành – ngày hôm qua anh đến là để tạm biệt SH, chị ấy sẽ trở lại Pháp vào sáng nay, cái ôm đó chỉ là trên danh nghĩa chị em mà thôi – anh trấn an cô – đừng hiểu lầm anh, được chứ ?
- …………………….- cô ko nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cái gật đầu làm cả 2 nhẹ nhõm hơn nhiều
Tình yêu cần có niềm tin…………….. và niềm tin sẽ giúp tình yêu trở nên thiêng liêng hơn bao giờ hết
- em xin lỗi, oppa – cô ngước mắt nhìn anh, cô dùng tay mình giữ chặt khuôn mặt anh, có vẻ như cô đã làm anh lo lắng quá nhiều
- đừng nói quá nhiều những câu như thế, mọi chuyện qua rồi, hãy nhớ anh chỉ có mình em – anh nói và hôn nhẹ vào làn môi cô, nụ cười lại hiện hữu trên môi cả 2
- nào công chúa, thay đồ rồi chúng ta đi ra ngoài – anh nhấc bổng cô lên và bế cô đi vào nhà tắm
- đi đâu ? – cô ngơ ngác
- đi rồi em sẽ biết – anh nháy mắt với cô, cái nháy mắt làm cô tò mò
-------------------------------------
Tại sân bay, cửa bay từ Hàn Quốc đến Pháp
Bóng dáng một cô gái xinh đẹp đứng nhìn ngược về hướng cổng ra vào……………….. cái nhìn chứa đựng sự luyến tiếc, sự đau đớn nhưng vẫn mang 1 chút gì đó là hy vọng, hy vọng sự xuất hiện của một người…………
- Chuyến bay từ HQ đến Paris sẽ xuất phát trong vòng 30 phút nữa, xin quý khách đến cổng số 8 làm thủ tục – tiếng cô tiếp viên vang lên
Đã đến giờ bay, thế nhưng người đó đã ko xuất hiện………. cô quyết định quay lưng bước vào…………
- Seo Hyung noona – tiếng kêu phát ra từ hướng cổng chính
Bóng dáng cô gái nhỏ với mái tóc ngắn và chàng trai với bộ đồ màu trắng đang vội vã chạy đến chỗ Seo Hyung, cô mỉm cười, điều cô hy vọng đã đến
Trong cuộc sống ta luôn nên hy vọng…………… vì niềm hy vọng chính là động lực cho cuộc sống thêm tươi đẹp………….. dù rằng đôi khi sẽ thất vọng nhưng hãy cứ nên hy vọng……………
- unni định đi mà ko để ai tiễn sao? – Jk lên tiếng trách móc, cô cảm thấy mình có lỗi với cô gái này
- ………… - cô chỉ cười – xin lỗi em JK, vì những gì chị đã nói và đã làm tổn thương em
- anniyo unni, chính em mới phải là người xin lỗi chị, em đã nghĩ chị là người ko tốt
- thế thì Jk hãy tạ lỗi với chị nhé, bằng cách làm cho JH hạnh phúc, được chứ? – SH chờ đợi câu trả lời từ phía JK
Jk quay sang nhìn JH rồi cô mỉm cười
- em hứa unni, và unni cũng phải hạnh phúc nhé
- ok, chị hứa, đến giờ rồi, chị phải đi đây – cô nói và 2 cô gái ôm nhau
- em hãy hạnh phúc nhé, em trai – cô nói và ôm JH, cái ôm tạm biệt
SH quay lưng bước vào cổng, một giọt nước mắt lại khẽ rơi sau cặp kính đen kia, nhưng lòng cô lại thấy nhẹ nhõm và an tâm hơn nhiều
Có lẽ đã đến lúc nên quên đi những gì ko thuộc về mình và đón nhận những điều thật sự cần mình
- Dennis, em trở về đây……………. – cô khẽ thì thầm với nụ cười trên môi và lau nhanh những giọt nước mắt kia
Lệ cay khoé vì một người đã ra đi ko trở về
Nhưng nước mắt đó chỉ làm vết thương thêm đau
----------------------------------
Sau khi tiễn SH, JH lại tiếp tục kéo JK đi đến nơi khác
Nơi mà anh vừa dừng xe và đưa cô xuống là 1 thảo nguyên xanh ngát đến tận chân trời, ko khí mát dịu nhẹ, bầu trời trong xanh, và vài tia nắng yếu ớt đầu đông đang soi rọi càng tôn lên vẻ đẹp nơi đây
- đẹp quá – cô thốt lên – nhưng chúng ta đến đây để làm gì ? – cô hỏi
- theo anh em sẽ biết – anh nắm lấy tay cô kéo nhẹ đi vào trong thảo nguyên
Cả 2 đi qua những đồi cỏ xanh ngát, mùi cỏ tươi thật dịu nhẹ làm con người ta cảm thấy thoải mái, nụ cười hiện hữu trên đôi môi của cả 2
- nào, từ bây giờ thì em nhắm mắt lại nhé, khi nào anh ở mới được mở
Cô gật đầu đồng ý, anh nắm lấy tay cô và dẫn đường
- mở mắt ra nào – anh nói với nụ cười thiên thần trên môi
Trước mắt cô là một chiếc bàn tiệc màu trắng thịnh soạn, gần đó có 1 chiếc đàn piano màu trắng, màu trắng thật là một tông màu nổi bật giữa đồng cỏ xanh ngát
Cơ hơi bất ngờ nhìn sang anh
- nó dành cho chúng ta, nào, đến đó nhé
Anh nhẹ nhàng kéo chiếc ghế cho cô và ngồi vào hướng đối diện, sau đó anh rót rượu vào ly
- nào, uống 1 chút nhé – anh đề nghị với cô
- vì sự kiện gì ? – cô thắc mắc - uhm……………. – anh hơi nghĩ ngợi- vì anh, vì em và vì chúng ta- anh mỉm cười và cô cũng cười, cả 2 nâng cốc
Sau bữa ăn, anh nhanh chóng đến bên cạnh cây đàn
- em muốn nghe ca khúc nào ? – anh hỏi
- Love story, lần trước anh đã hứa là sẽ đàn cho em nghe bản đó – cô hài lòng với lựa chọn của mình
Tiếng đàn thánh thót, nhẹ nhàng được cất lên, qua bàn tay điêu luyện của Ji Hoo ca khúc này lại thêm cuốn hút, nó làm người nghe như hoà mình vào trong câu chuyện tình đó, hay nói cách khác họ thấy chính mình trong câu chuyện đó
Romeo take me somewhere we can be alone
I'll be waiting all there's left to do is run
You'll be the prince and I'll be the princess
It's a love story baby just say yes
- Jae Kyung yang- anh gọi tên cô khi giai điệu vừa dứt
- Deh?
- …………….- anh lấy trong túi mình ra một chiếc hộp, chiếc hộp mà cách đây 5 năm ông anh đã trao lại cho anh- Jk yang, em đồng ý làm vợ anh nhé? – anh quý dưới chân cô để cầu hôn
- Ji hoo yang……………….. em…………- cô bất ngờ và cảm động đến phát khóc
Anh im lặng chờ câu trả lời từ phía cô, cô ko nói gì chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Anh mỉm cười hạnh phúc, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, chiếc nhẫn gia truyền nhà họ Yoon đã có chủ nhân mới
Anh đứng dậy ôm cô và đặt lên đôi môi cong bướng bỉnh kia một nụ hôn nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng chất chứa đầy tình yêu của anh dành cho cô, cô cũng vụng về đáp lại anh một cách nhanh chóng nhất
Marry me Juliet
You'll never have to be alone
I love you and that's all I really know
I talked to your dad, go pick out a white dress
It's a love story baby just say “yes”