Why?
Đoàng………………………..- tiếng súng vang lên bất chợt, mọi người hỗn loạn, nụ cười trên môi Bin rơi xuống một cách vô thức………………….
Mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Woo Bin ko thể hành động………………….
…………………máu………. Máu rất nhiều…… quá khứ vô tình lặp lại 1 lần nữa khi anh chứng kiến cảnh người con gái mình yêu ngã gục trước mặt mình
Hình ảnh Guni gục trước mặt mình với một nụ cười nhẹ, Woo Bin như ko tin vào những gì trước mắt, lại 1 lần nữa anh ko bảo vệ được người con gái mà anh yêu
Mới đây thôi cô đang chạy về phía anh, chỉ 1 chút nữa thôi anh đã có thể ôm lấy cô, cô đã đứng trước mặt anh nhưng lại một lần nữa anh đã vụt mất cô…………..có thể là mãi mãi………….
- Guni yang………….. Guni yang…………….- tiếng Woo Bin thất thanh pha loãng vào ko gian………..
Một cách nhanh chóng nhất, vệ sĩ đã bao vây hết khu vực buổi tiệc, mọi người nhanh chóng đưa Guni vào bệnh viện
F3 và 3 bóng hồng sửng sốt vì những gì mình nhìn thấy, bên cạnh đó là sự lo lắng tột độ của họ về Woo Bin – quá khứ lặp lại như đoạn băng quay chậm - quý nhân và cả cố nhân đã thực sự xuất hiện trong bữa tiệc định mệnh này………
Woo Bin đứng nhìn đăm đăm vào cửa phòng cấp cứu với ánh mắt vô hồn, 1 nỗi sợ nào đó đang hiện hữu trong lòng anh, ko lẽ mọi thứ sẽ như ngày trước, ko lẽ cái kết của câu chuyện vẫn như 11 năm trước sao? Ko lẽ Guni cũng như Yoona rời xa anh sao? – hàng loạt câu hỏi trong anh, anh muốn hy vọng nhưng anh lại sợ thất vọng như ngày đó
Ông bà Han lại 1 lần nữa đau tim, sự lo sợ của ông Han lại đến, ông thật sự ko thể để mất cô con gái thứ 2 này, ko thể ………………….
Nhưng lí trí sáng suốt của một người kinh doanh, ông biết mình ko thể dấn mình vào nỗi sợ này ko thôi, ông cần phải hành động
Ông cho người bí mật đưa bà Han và Eric sang Nhật, bà Han đã nói với thằng bé đó là chuyến du lịch trong khi mẹ nó đang bận công tác, và dĩ nhiên thằng bé còn quá nhỏ để biết chuyện gì đang xảy ra nên nó đã vui vẻ theo bà ngoại nó sang Nhật
Bên cạnh đó, ông cùng với chủ tịch Song- người bạn thân của ông và người của F2 cho điều tra về vụ việc ngày hôm nay, sự thật sẽ được phơi bày sớm……………..
==========================
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm như thế, ko khí xung quanh vẫn cứ dày đặc sự nặng nề, đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn chưa có 1 chút tin tức gì…………………..
1 giờ nữa lại trôi qua………….. cánh cửa phòng cấp cứu chợt mở, bóng dáng Ji Hoo xuất hiện sau cánh cửa, anh đang nhẹ nhàng cởi chiếc khẩu trang ra và chuẩn bị báo tin ọi người………..
- thế nào rồi? – Yi Jung mở lời vì anh biết Woo Bin đang rất sợ khi phải đối mặt nếu như đó là tin dữ
- Guni ổn rồi, chỉ là bắn vào phần mềm, ko nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ khỏi – anh chậm rãi, chính anh cũng đang rất nhẹ lòng vì anh cũng ko muốn quá khứ lặp lại, ko muốn thấy sự khổ đau của thằng bạn thân và cũng ko muốn mất đi người em gái nhỏ bé của mình
Ông trời quả thật có mắt……………….
Ko gian như nhẹ nhõm hơn 1 chút sau câu nói của Ji Hoo, vậy là mọi thứ vẫn chưa đến mức tàn khóc như quá khứ, tương lai sẽ sáng sủa hơn chăng?
=======================================
Woo Bin nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh khi mọi người đã về hết rồi, anh đến gần bên chỗ Guni nằm và nắm lấy tay cô
Cô vẫn đẹp một cách kiêu hãnh như năm năm trước, vẫn cái mũi cao thẳng tắp, đôi lông mi cong, cái trán cao bướng bỉnh và cả chiếc môi đỏ hồng cong cong tinh nghịch , tất cả đã và vẫn luôn thu hút anh
Vuốt nhẹ vài cọng tóc vô tình loà xoà trên trán cô anh vẫn ko thể tin được cách đây vài giờ anh đã tưởng chừng như anh lại mất cô thêm 1 lần nữa, thầm cám ơn chúa vì đã ko mang cô đi……………
Hôn nhẹ lên đôi tay mỏng manh của cô, mọi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng vì sợ cô thức giấc, sợ cô lại tan biến, sợ…….. sợ………….. nhiều thứ lắm
- một chút nữa thôi là em lại rời xa tôi như 5 năm trước…………………. tôi sẽ ko bao giờ buông tay em nữa, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra…………………..- nước mắt khẽ đọng trên mi mắt anh- 5 năm qua em đã ở đâu? Làm gì? Tôi đã cho người lục tung gần như cả thế giới này để tìm em nhưng vẫn ko thấy, em trốn quá kỹ đấy…………… hãy mau chóng tỉnh lại và cho tôi biết tại sao năm năm trước em lại giết tôi và…………………….. em có còn yêu tôi như tôi vẫn yêu em ko Guni yang, à ko phải nói là Rose Han…………….. tôi có rất nhiều thắc mắc ……………………..và tôi cần câu trả lời của em……………
câu chuyện 5 năm qua vẫn cứ được nói ra từ 1 phía mà ko có sự đáp trả cho bất kì 1 câu hỏi nào……….
Một chàng trai đứng trước cửa phòng nhìn vào bên trong và thở hắt ra – có lẽ tôi nên làm gì đó cho 2 người, 2 con người bướng bỉnh thế hệ thứ 4 của F4 – rồi anh chậm rãi bước ra về, hôm nay có lẽ là một ngày mệt mỏi nhất trong 5 năm qua, nhưng tương lai sẽ vẫn còn những chuỗi ngày dài như thế này nữa…………..
=======================================
Nắng sớm chiếu qua khe cửa sổ vào căn phòng bệnh, nắng nhảy múa trên khuôn mặt đáng yêu của cô gái làm cô khẽ nhíu mày, thuốc mê đã tan, đã đến lúc cô tỉnh lại và đối mặt…………….
Khẽ cựa mình ngồi dậy Guni cảm nhận được tay mình đang bị giữ bởi tay của một ai đó Mắt cô mở to khi hình ảnh anh đang nắm tay cô và gục bên cạnh mình, cô nhẹ nhàng vén vài sợi tóc loà xoà trên khuôn mặt anh
Một chút hạnh phúc trong lòng nhưng Guni biết cô cần phải giấu nó, càng sâu càng tốt…………..
[ tại sao vậy Bin? Tại sao anh ko thể quên em đi mà sống cho anh hả Bin? Em ko xứng đáng đâu Bin yang, chúng ta ko thể anh à, quên em là cách tốt nhất với anh đó Bin] – nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô gái, giọt nước mắt vô tình rơi trên tay anh làm Woo Bin giật mình………
Lấy tay lau nhẹ đi hàng nước mắt khi cô thấy anh tỉnh lại, chiếc mặt nạ lạnh lùng lại được cô khéo léo đeo vào, cô nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay anh
- Guni yang…….em tỉnh rồi à ? em thấy trong người thế nào ? – anh mừng rỡ vì cô đã tỉnh
- tôi ko sao, anh đừng lo, cứ về đi và đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa
Sự lạnh lùng của Guni làm anh sửng sốt……………
- Guni yang, em……………
- đừng nói gì nữa, tôi bảo anh về mà – cô gắt lên làm vết thương nhói lên, WB nhìn cô mà xót xa nhưng anh ko thể làm gì được
- anh sẽ về nếu em trả lời anh một vài điều – anh ra điều kiện
- nói đi
- 5 năm trước…….. người bắn anh là em? – anh ngập ngừng
- phải – cô trả lời dứt khoác ko cần suy nghĩ, nhưng chính bản thân cô biết đó ko phải là sự thật, cô chỉ đang tìm cách để anh tránh xa cô mà thôi
- vậy đó là thật………….. tại sao vậy Guni? Tại sao? – anh gào lên
- những gì anh làm trong quá khứ anh nên biết chứ ko cần phải hỏi đến tôi……….. đi đi……….. – cô thét lên
- vậy còn lời em nói yêu tôi?
- tất cả chỉ là 1 màn kịch, 1 màn kịch được tôi khéo léo diễn và anh vô tình trở thành 1 diễn viên trong vở diễn mà thôi – cô cười nhếch mép, gắng gượng giấu nổi đau và nuốt nước mắt vào trong
Anh lặng lẽ rời khỏi căn phòng, những gì anh vừa nghe có lẽ là quá đủ rồi, trước giờ chỉ có mình anh là ngốc nghếch tin vào cô, chờ cô và……………… hy vọng, nhưng hôm nay niềm hy vọng ấy lại tắt ngấm bởi những lời nói như tạt nước lạnh vào mặt anh của cô
[đó thật sự là em ư? Em đã thay đổi quá nhiều, hay chính bản chất ngay lúc này đây tôi nhìn thấy mới là con người thật của em?]
cô quay mặt ra cửa sổ, những gịot nước mắt lại rơi, thế là hết…………….. tất cả đã kết thúc thật? đã kết thúc theo ý muốn của cô, thế nhưng sao tim cô lại đau thế này? Lòng cô lại ko yên và nước mắt lại cứ thi nhau chảy ra? Câu trả lời cô biết nhưng cô lại ko muốn nói ra…………………
Một chàng trai lại nghe toàn bộ câu chuyện, chứng kiến từng chi tiết của sự việc, tiếng thở dài lại thoát ra từ phía anh…………….
Tôi nghĩ mình nên hành động……………. một cách gấp rút hơn– anh bước đi nhanh chóng và mất hút sau hành lang
- tôi cần điều tra gấp lại vụ ám sát Song Woo Bin cách đây 5 năm, hãy mau chóng tiến hành và báo cáo ngay khi có kết quả………