- "Rầm"- Các bạn có ai để ý không, cái thứ tiếng động này nghe quen quen nhỉ? Ờ đúng rồi, tôi vừa bị xe đâm mà. Haiz, tình trạng máu me bê bết, chân một đầu, cổ một nẻo thế này chắc chỉ có hai lựa chọn thôi...
Một là chết.
Hai là sống tàn phế đến hết đời.
Dù gì ai cũng phải chết thôi . Cuộc sống này, tôi đâu còn tha thiết gì nữa, giờ chết sớm cho rảnh nợ cũng được.......
Từ khi sinh ra, tôi đã bị coi thường vì là con vợ bé. Mẹ tôi khi xưa làm tiếp bia nên hay bị mọi người coi khinh kì thị và ghê tởm. Thế nhưng bố vẫn rất yêu mẹ, từ lần đầu gặp nhau trong một quán bar nhỏ, ông đã biết mẹ chính là người phụ nữ của đời mình.
Và ông cũng có thể sẵn sàng ly hôn với những người phụ nữ mà ông bà nội sắp đặt để có thể cưới bà. Bố là chủ tịch của 1 công ty có tiếng ở Đức nên có khá nhiều vợ cũng chẳng lạ.
Mẹ tôi rất yêu bố bởi tính cách của bố rất khác với những người đàn ông mà bà đã từng gặp. Bà chỉ nghĩ, họ để ý tới bà vì chỉ nhan sắc tuyệt trần của bà thôi nhưng ông lại là một con người khác, ấm áp, dịu dàng và luôn quan tâm tới mẹ. Dù đã gặp rất nhiều sóng gió nhưng cuối cùng bố mẹ tôi cũng đến được với nhau. Tưởng rằng cuộc sống sẽ được ấm no hạnh phúc ai ngờ...
Năm tôi 4 tuổi, bố vì bệnh tim tái phát nên đã qua đời. Từ hôm đó, hai mẹ con tôi luôn bị đối xử thậm tệ bởi ông bà nội và những cô vợ trước. Còn tôi thì phải làm kẻ sai vặt cho các chị lớn, họ hắt hủi và bày cho tôi thật nhiều việc để làm. Tôi do di truyền bố nên đôi lúc bị đau tim, không được mua thuốc nên chịu đau nhiều cũng thành quen. Cuộc sống của cả mẹ và tôi khi ấy như địa ngục, không,phải nói là còn hơn cả địa ngục. Nhưng những khi ấy mẹ vẫn thường an ủi tôi bằng lời nói ngọt ngào và cái ôm ấm áp:
- Hân Hân của mẹ, mẹ xin lỗi nhé, tại mẹ nên mới liên lụy con thế này... Mẹ sẽ cố tích góp tiền rồi sau này ta xây nhà mới cho con nha. Hãy kiên cường lên con gái của mẹ, dũng cảm lên rồi một cuộc sống tươi đẹp sẽ hiện ra trước mắt con. Con yêu của mẹ, phải cố gắng lên nhé!
Những lúc ấy tôi thường dụi đầu vào lòng mẹ, cảm nhận sự yên bình trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Mẹ là ánh sáng, là động lực của cuộc đời tôi, tôi sẽ phấn đấu học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để có thể giải thoát cuộc sống địa ngục này...
The End.
*Các diễn viên chính trong truyện :Lê....
Ấy khoan đã! Cứ từ từ bình bĩnh, đừng có kết vội thế chứ?! Tôi chưa muốn chết mà, tôi còn phải mua nhà cho mama đại nhân nè, tích tiền đi du học Mỹ nữa nè... À còn nữa, tôi không muốn chết trong hoàn cảnh này đâu. Ôi tại cái thằng bạn chó chết đó hết mà...>>>>
Năm tôi 12 tuổi...
- Tiểu Hân!!! - Tiếng con bạn trí cốt của tôi vang lên.
- Đây rồi! Linh à, làm ơn vặn nhỏ volume giùm tao cái, giọng mày oang oáng như thế giết chết mấy đứa đi đường đấy!
- Đm, con bạn khốn nạn này, mày chết đi!- Linh giơ tay cốc đầu tôi.
- Á, đau rứa. Mẹ mày, đánh mạnh thế.Tổn thọ IQ trời sinh của tao thì tao đập chết mày_ Tôi vung nắm đấm đe dọa.
- Ờ ờ, tao thách cả tổ tiên sư cha nhà mầy. Ê, mà hình như hôm nay thông báo điểm thi giữa kì vừa rồi đấy_ Linh giơ tay vỗ đầu.
- Vậy đi xem đê, tao muốn xem đứa nào nhì khối.
- Má, lo điểm mày trước đi đã!_ Nhỏ chu môi.
- Tao ấy, đứng thứ nhất là lẽ bình thường ấy mà! Há há há_ Tôi nhe răng vênh váo.
- Thôi trèo cao quá rồi đó, xuống ngay đê!- Linh nói và lôi tôi tới bảng điểm.
Tôi đang phổng mũi tự hào để về thông báo với mẹ đây là lần thứ mười tám tôi được điểm tuyệt đối các môn. Nghĩ tới khuôn mặt hạnh phúc của mẹ thì lòng tôi phấn chấn hơn hẳn. Nhìn lên đầu bảng khuôn mặt tôi chợt méo xệch, một cái tên khác đang thay thế chỗ của tôi:"VŨ TRỌNG KHÔI" là thằng cha lào?!!
"Tên lạ hoắc, hừm...chả này tao chưa nghe danh lần nào"- Linh chống cằm suy nghĩ thay tôi, bởi khi ấy tôi đang hóa đá mà. Nhìn xuống, tôi mới biết mình thua cái tên đó 0.02 điểm.
Đệt! cha nào chấm thi mà nhỏ mọn thế hả? Có 0.02 điểm môn Văn mà cũng không làm tròn cho người ta được ư ?!
Linh chợt vỗ vai tôi:
- Ê bồ! Thằng nè học lớp mình đó, 6a kìa. Chắc là học sinh mới nên nay mới nghe danh!- Rồi chỉ chỗ ghi lớp hắn cho tôi coi.
- Thế điểm mày thế nào?_ Tôi thở dài hỏi nó.
- Đứng thứ tám như thường, haizz... Nè, mà khi nãy trèo cao giờ ngã có đau hông hử ? Đứng thứ hai kìa lêu lêu!
Nhỏ nhe nanh cười đểu, huýt dài rồi chọc vào nỗi đau của tôi không thương tiếc. Đành chịu vậy, tôi cắn răng đi về lớp, để xem mặt mũi cái tên gan lớn dìm tôi xuống hạng hai như thế nào...