Khẽ mở cặp mắt thâm quầng một cách nặng nhọc, tôi nâng cánh tay lên xoa xoa trán và nhớ lại quá khứ vi diệu của mình . Hừm, ngày hôm qua, sau kí khế ước chấp nhận thử thách với Con Vịt, hắn không nói không rằng cứ thế mà ném tôi vào một cổng chiều không gian khác. Trước khi biến mất còn cười cợt giả tạo nữa chứ.
F**k, ông mày méo cần!
Mất sức lại mệt, tôi chả thèm suy nghĩ nhiều và ngủ luôn, để mặc cho thân xác lười biếng trôi nổi khắp nơi . Đúng rồi, cái này phải gọi là để gió cuốn đi a
~ Giờ tỉnh lại mới biết mình đang ở trong một trang trại nào đó. Thoạt nhìn có vẻ đây là một nông trại nhỏ trên thảo nguyên, không khí có vẻ thoáng đãng, ôn hòa và khá dễ chịu.
Chống tay đứng dậy, tôi nhìn ngó xung quanh và cố phân tích tình hình hiện tại của mình. Con gà ở ổ rơm bên cạnh chợt gáy vài tiếng, chạy qua chỗ tôi thả một quả trứng, dùng mỏ giật giật tóc tôi một cái rồi chạy đi. Và giờ mặt tôi đang rất... thộn các bạn ạ.
Con gà đó vừa làm cái méo gì thế ? Mấy chế có để ý không ? Nó vừa híp tui hả... o_o
Thôi anh đây sẽ gửi lời cầu hôn cho cưng sau nhé....
Nghĩ rồi tôi cầm quả trứng kia và cho vào cái ba lô rỗng cạnh đó. Ra ngoài cửa, bỗng có một giọng đàn ông vang lên, nghe có vẻ hiền từ phúc hậu :
- Cháu trai, cháu dậy rồi hả ?
- Dạ, hê lu , cháu đây xin mạn phép. Cho hỏi ông là thần thánh phương nào thế ạ ? _ Tôi chắp tay hành lễ như trong phim Kiếm Hiệp.
- Hà hà. Ta không phải thần thánh gì đâu, chỉ là một lão nông dân quèn thôi. Tên ta là Huyền Huyễn, hôm qua thấy cháu nằm ngất ngoài bụi cây, hoảng quá nên đỡ cháu về. Nhà chật nên đành để cháu nằm bên đống rơm, ngại quá_ Người đàn ông lớn tuổi cười hiền nhìn tôi . [ Uầy cái tên này nghe nó rất là quen a ]
- Ông phải là thánh mới vác nổi cháu chứ, hì hì_Tôi gãi đầu nhìn ông lão. Nhìn tôi bề ngoài trông gầy gầy dong dong thế thôi chớ thiệt ra tui nặng tới sáu mươi b** cân đóa. Thôi không nói nữa, mất hình tượng lém.
- Cháu trai, cháu tên gì ? Sao lại đêm hôm ngất giữa đường là sao ?
Ây zà, đây là lần thứ hai ông Huyễn gọi tôi là " cháu trai" rồi đấy. Trông tôi nhan sắc bèo bọt đến nỗi đó à? Nghĩ kĩ lại, tôi giật mình cúi xuống nhìn....
... Hai quả "núi" đâu mất rồi ?
.... Và cái thứ đang lủng lẳng khó chịu ở dưới hai chân là cái éo gì vậy....
Đơ... Mặt ngu... Sốc nặng....- Đó là những từ ngữ "đẹp đẽ" nhất để miêu tả tôi lúc này. Âu mai gốt, tôi biến thành một thằng con trai ?! Hì hì, chẳng biết trông tôi có soái không nhỉ ? Lỡ may là một tên xấu xí mặt mụn thì sao, méo chịu đâu. Mà khoan cái đã, tên To mòe to miếc kia có nói tới việc này đâu, sao lại thế ? Rốt cuộc chuyện gì đang sảy ra vậy ?
Khi tôi vẫn đang chìm đắm trong từ điển Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao thì ông Huyễn liền lên tiếng :
- Ngại quá, nếu cháu có điều khó nói thì không cần trả lời đâu. Hà hà_ Ông gãi đầu cười lớn.
- À.... vâng. Cháu tên là ... V...Việt Anh ạ. Cháu là khách nước ngoài đến đây có việc quan trọng khó tiết lộ , xin lỗi ông nha.
- Ồ, người nước ngoài hả ? Thảo nào ông thấy cháu trông khá giống người Phương Đông .Thôi đừng đứng đây nói chuyện phiến nữa, chúng ta vào nhà thôi ! Rồi có gì ăn một bữa đã nhỉ, gần trưa rồi !
- Dạ, cháu cảm ơn trước, làm phiền ông rồi _ Nặn một nụ cười méo xệch tôi đi theo ông Huyễn đi vào căn nhà nhỏ bên kia ngọn đồi xanh mướt .
Ngồi trong bàn ăn, tôi bắt đầu hỏi ông lão đủ thứ chuyện trên trời dưới biển để hiểu cái hoàn cảnh hiện tại là như thế nào. Và đáp án là tôi đang ở một nơi méo biết là cái chỗ quái quỷ nào tên là Kagamo, một tỉnh của... Trung Quốc ?! Cái thể loại gì đây trời ? Tôi có nghe nhầm không đấy ?! Địa Lý tôi đây không phải giỏi giang gì nhưng ít nhất thì cũng nhớ Trung Quốc đâu có nơi nào tên Kagamo . Vi diệu hơn nữa, hiện tại là năm 2031?!
Trời, sốc của sốc luôn á !
- Cháu đã có chỗ ở chưa ?_ Vừa dọn thức ăn ông Huyễn vừa hỏi.
- Chưa ông à, cháu không có một xu dính túi, giờ muốn đi đâu cũng khó_ Giọng tôi tỏ vẻ bất lực.
- Nếu cháu không chê thì ở lại đây cũng được.
- Thế ư, vậy thì còn gì bằng. Nhưng hôm nay cháu phải vào thành phố có việc ông ạ.
Thế là nói chung tạm thời chưa cần phải lo chỗ ở, việc quan trọng nhất bây giờ là phải đến nhà của "nhiệm vụ" để bắt tên ấy nặn ra nước mắt .Thế nhưng điều đáng quan tâm bây giờ là ... tôi không biết nhà hắn ở đâu. Tại Con Vịt kia hết, thiên thần hộ mệnh cái *beep* ý . Hại người ta thê thảm thế này.
Cầm thêm mấy củ hành cay cho vào trong ba lô, tôi hỏi ông Huyễn đường vào thành phố và tạm biệt ông, nếu êm đẹp thì mai sẽ quay lại đây tá túc chính thức. Sau hai tiếng rẽ mấy chục cái ngã nhoằng nghèo, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cái bảng đề tên Thành Phố Kagomo vừa lớn vừa in đậm ở bên đường.
Ôi, quả là thành phố rộng lớn nhất nhì nơi đây mà, đẹp kinh khủng luôn á, toàn là nhà cao tầng, lại còn rất hiện đại sang trọng nữa chứ,làm tôi bỗng dưng có cảm giác mình rất là quê mùa và bé nhỏ trong cái xã hội này...
" Chọt chọt"- Tự nhiên một bên vai tôi bị cái gì đó đụng vào.
Tôi ngó lơ và bước đi tiếp. Dù gì mình cũng có quen ai ở đây đâu, lại còn ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Nếu như có người muốn tiếp cận, hẳn chỉ có mục đích xấu !
" Chọt chọt chọt "- Người ở đằng sau vẫn chày cối mà chọt tiếp. Tự nhiên thấy rõ sợ ấy.
Hắn định làm gì nhỉ ? Tiếp cận mình có mục đích xấu chăng ? Bán ra nước ngoài, mổ lấy nội tạng hay đem đi ướp xác v.v... Chết, không được, thế thì càng không được. Phải đấu tranh đến cùng, tôi cũng đã học Triệt Quyền Đạo rồi mà, có gì phải lo, có khi hắn mới là người phải sợ tôi ấy chứ!
Nghĩ rồi, tôi liền tung cước chéo ra phía sau, miệng bắt đầu hoạt động với tần xuất lớn :
- Mày là thằng lào? Tiếp cận ông đây có ý gì ?! Ông mày có võ đấy nghe chưa, dám....
Nói chưa hết lời, tôi tự nhiên á khẩu. Ngạc nhiên tới mức không nói được gì nữa, chân cũng bị ngừng lại luôn. Hắn, đã quay trở lại ư ? Hay là tôi đang ngộ nhận ai đó....
Sorry độc giả iu quý nhóa, Chap nè có vẻ hơi ngắn. Chap sau tui hứa sẽ bù ^^