Nếu Thanh Xuân Không Giữ Lại Được

Trên thế giới này, ai là “món ăn” của ai, ông trời đã định trước, số mệnh đã định trước,
duyên phận đã định trước, điều này không có liên quan gì đến đầu bếp,
không có liên quan gì đến Phi Thành Vật Nhiễu[1], không liên quan gì đến những chòm sao.

[1] Là chương trình dành cho những người độc thân muốn tìm kiếm một nửa của đài truyền hình Giang Tô, Trung Quốc.

Ký ức rõ rệt mà năm 2012 để lại cho mọi người chính là ngày tận thế.

Đối với Chứng khoán 9901, đây quả thực là ngày tận thế của lớp họ. Phùng
Tùng đã bị tai nạn qua đời vào buổi chiều ngày Hai mươi hai tháng Năm,
cách ngày kỷ niệm tốt nghiệp mười năm mà anh ta một tay lo liệu suốt cả
tháng.

Khi Trương Đình gọi điện thoại cho Châu Tuệ và Vương Huy,
hai người họ đã thẫn thờ suốt mười lăm phút. Họ vội vàng đặt vé máy bay
bay đến Trùng Khánh.

Rất nhiều bạn học đều đã tới nhà của Phùng
Tùng. Bà xã của Phùng Tùng khóc than thảm thiết. Cô ấy nói với các bạn
học rằng, khi Phùng Tùng lái xe qua đường rẽ, một xe tải chở hàng bởi
phanh không ăn đã tông về phía họ. Phùng Tùng vội vàng đẩy vợ mình ra
ngoài xe, nhưng đến khi anh ta muốn mở cửa xe chạy ra ngoài thì chiếc xe kia bỗng đâm vào xe anh ta. Bà xã Phùng Tùng trơ mắt nhìn xe của họ bị
đâm xuống dòng sông Trường Giang.

Phùng Tùng và chiếc xe kia đã chìm trong dòng Trường Giang.

Mặc dù họ đã vớt được chiếc xe kia lên, nhưng Phùng Tùng đã không có ở đó
nữa. Cảnh sát nói với họ rằng, Phùng Tùng không còn hy vọng sống.

Cứ như thế Phùng Tùng đã vĩnh viễn biến mất nơi dòng sông Trường Giang.


Số mệnh cứ trêu ngươi con người như thế. Phùng Tùng hy vọng Châu Tuệ có
thể cố gắng được đến tháng Sáu năm 2012, thế nhưng anh ta lại qua đời
vào tháng Năm năm 2012.

Từ tiểu học đến trung học, lên đến đại
học, chúng ta luôn nghe thấy những tin dữ như thế. Phùng Tùng là bạn học tốt, ông chồng tốt, người đàn ông nhất vợ nhì trời tốt qua đời đầu tiên của lớp Chứng khoán 9901.

Rất nhiều bạn học ở trời Nam đất Bắc
đều đến tiễn đưa Phùng Tùng. Họ hy vọng người bạn học cũ thích đặt biệt
hiệu cho người khác này sẽ lên đường bình an.

Châu Tuệ và Vương
Huy ở Trùng Khánh cùng với bà xã của Phùng Tùng một tháng. Ngày Hai mươi hai tháng Sáu, có rất nhiều bạn học đến bên Trường Giang. Đây là ngày
kỷ niệm mười năm của lớp Chứng khoán 9901, thế nhưng Phùng Tùng lại vĩnh viễn biến mất nơi lòng sông Trường Giang này.

Vương Huy cầm cây guitar, họ cùng hát cho Phùng Tùng nghe bài Anh hùng thật tâm mà anh ta thích nhất.

Trong lòng tôi từng cất giữ một giấc mộng

Muốn dùng tiếng hát để làm bạn quên đi tất thảy mọi đau đớn

Giữa bầu trời muôn vì sao rực rỡ, ai là anh hùng đích thực?

Những con người bình thường mang đến sự xúc động nhất cho tôi

Sẽ không còn hận thù, không còn đớn đau nữa

Chỉ mong khắp nơi trong nhân gian đều có bóng hình của tình yêu

Dùng tiếng hát của chúng tôi để đổi lấy nụ cười thật lòng của bạn

Chúc cho cuộc đời của bạn khác biệt từ đây

Hãy nắm chặt lấy từng phút giây trong sinh mệnh

Dốc hết toàn lực cho giấc mộng trong lòng

Không trải qua mưa gió sao có thể nhìn thấy được cầu vồng

Không ai có thể bất chợt thành công

Nắm chặt lấy mỗi lần cảm động trong sinh mệnh

Nhiệt tình trao cái ôm cho người mình thương yêu

Để những lời nói thật lòng và những giọt nước mắt vui vẻ

Chảy trôi trong lòng bạn và tôi

Mặc dù Phùng Tùng không phải là đại anh hùng khiến người ta xúc động, thế
nhưng anh ta lại là một anh hùng “quý ông nhất vợ nhì trời” trọng tình
nghĩa, yêu thương vợ.


Châu Tuệ cầm tờ giấy kia ra, tờ giấy với
những chữ ký khích lệ cô phải sống. Ban đầu, chính Phùng Tùng đưa tờ
giấy này cho Châu Tuệ, thế nhưng vận mệnh lại vô tình và tàn khốc đến
thế.

Giờ phút này, Châu Tuệ chỉ có thể lẳng lặng đọc những cái
tên kia cho Phùng Tùng ở dưới dòng Trường Giang nghe. Cô muốn để Phùng
Tùng nghe thấy những cái tên ấy, những con người ấy, tất cả đều đã đến
thăm anh ta.

Kỷ niệm mười năm ngày tốt nghiệp, Phùng Tùng không
thất hẹn, bạn học đứng thành một hàng, cúi người thật sâu về phía Phùng
Tùng nơi dòng Trường Giang.

Cô Thái đứng sau họ, tựa hồ lại nhìn
thấy Phùng Tùng, anh chàng hoạt bát, hiếu động, nghịch ngợm. Trong sự
nghiệp giảng dạy hơn ba mươi năm của cô Thái, cô Thái từng nghe thấy tin dữ sinh viên của mình qua đời khi tuổi đời còn trẻ.

Thế nhưng
lần này, lớp Chứng khoán 9901 khiến cô Thái cảm thấy tự hào. Tuy rằng
ngôi trường của họ không phải là trường danh tiếng, lớp Chứng khoán 9901 của họ không phải là lớp để lại cho người ta ký ức sâu đậm, nhưng vào
giờ phút này, cô Thái nhìn thấy một thứ tình bạn, đó chính là tình bạn
không thể tách rời cả đời này của chúng ta.

Trương Đình cùng ông
xã và cậu con trai ba tuổi của mình đến dự lễ truy điệu của Phùng Tùng.
Đây là lần đầu tiên các bạn học nhìn thấy Trương Đình khóc.

Châu Tuệ và Trương Đình ôm chặt lấy nhau, họ cảm thấy Phùng Tùng vẫn đang ở bên cạnh họ, chưa từng rời xa.

Phùng Tùng cứ lẳng lặng rời khỏi mọi người như thế. Có thể là nhiều năm về
sau, vẫn còn bạn học nhớ đến biệt hiệu Phùng ba bao của anh ta, có bạn
học nhớ đến nụ hôn cuồng nhiệt trên núi Tấn Vân của anh ta, có bạn học
nhớ đến trận nổi giận lôi đình của anh ta trong nhà vệ sinh, còn có bạn
học nhớ đến trò đùa tai quái vô liêm sỉ của anh ta.

Lần này,
Phùng Tùng quả thực đã rời xa. Trong nhóm QQ của lớp, Phùng Tùng hoàn

toàn im lặng, nhưng với vai trò là người quản trị nhóm, anh ta vẫn sống
mãi trong lòng bạn bè.

Sau khi Châu Tuệ và Vương Huy rời khỏi Trường Giang, họ quay trở lại Dương Gia Bình.

Trường Cao đẳng Công nghiệp Trùng Khánh của hiện tại đã được đổi tên thành Học viện Khoa học Kỹ thuật Trùng Khánh, trường học cũng được chuyển đến Sa
Bình Bá.

Châu Tuệ và Vương Huy tuy rằng không còn tìm được vườn
trường thời đại học của họ, nhưng vẫn nhìn thấy khe suối hoa đào. Suối
hoa đào đã trong hơn trước nhiều.

Châu Tuệ và Vương Huy ngồi bên suối hoa đào, trái tim của họ cũng dần trở nên trong suốt.

Ngày 4 tháng 1 năm 2013 đã đến.

Vương Huy và Châu Tuệ kết hôn. Châu Tuệ trở thành cô dâu của Vương Huy.

Khi rau chân vịt gặp rau muống, khi Châu Tuệ gặp Vương Huy, họ đã trải qua
hợp tan hơn mười năm, nhưng duyên phận cuối cùng đã cho họ bước đến bên
nhau.

Thế nên, thời khắc kết thúc cuốn tiểu thuyết này, tác giả
của cuốn tiểu thuyết, Cố Vĩ (Còn có bút danh là Cố Tiểu Sa), có lời muốn nói:

“Trên thế giới này, ai là ‘món ăn’ của ai, ông trời đã định trước, số mệnh đã định trước, duyên phận đã định trước, điều này không
có liên quan gì đến đầu bếp, không có liên quan gì đến Phi Thành Vật
Nhiễu, không liên quan gì đến những chòm sao.”

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận