Nếu Thiên Đường Có Anh

Dừng xe trước một ngôi biệt thự, Lâm Kiệt bình thản bước vào trong, không như lần trước phải nhìn mãi, khi biết không có người theo dõi mới dám đi vào.

Lâm Kiệt đi lên căn phòng tầng 2 để gặp người đàn ông bí ẩn lần trước. Nhưng lần này, ông ta không còn đứng ở ban công nữa, mà ngồi sẵn ở sofa, trên tay đang cầm một điếu xì gà đang hút dở. Người này không phải ai khác chính là Hàn Bính Sinh.

“Sau khi Tổng giám đốc của Tập đoàn Trình Thị Trình Minh Viễn hết nhiệm kỳ, vị trí Chủ tịch thương hội thành phố B đã được giao cho Tổng giám đốc của Lưu Thị Lưu Cảnh Dương. Đây là một kết quả không mấy bất ngờ vì Lưu tổng trước đó là người có khả năng cao nhất tiếp nhận vị trí Chủ tịch thương hội này…”

Lâm Kiệt vừa đi vào thì đã nghe thấy tiếng nói của MC nữ phát ra từ TV. Anh ta thản nhiên ngồi xuống sofa, nhìn Hàn Bính Sinh:

- Ông đã biết rõ là không thể ngồi vào vị trí Chủ tịch thương hội này mà vẫn cứ muốn tranh giành với Lưu Cảnh Dương. Chẳng phải vị trí này vẫn thuộc về anh ta hay sao?

Hàn Bính Sinh đặt điếu xì gà vào gạt tàn, ngồi tựa lưng hẳn vào sofa, quay sang nhìn Lâm Kiệt:


- Điều này tôi biết từ lâu rồi. Kết quả cho vị trí kia cũng không có gì quá ngạc nhiên.

- Ông biết từ lâu rồi sao vẫn còn muốn tranh như thế? Tranh qua tranh lại rốt cuộc vẫn chẳng thể tranh. Hơn nữa, kế hoạch của ông cũng chẳng liên quan gì đến vị trí này.

- Cái tôi cần không phải là vị trí Chủ tịch thương hội cỏn con ấy. Về nước ít ra cũng phải để cho người ta biết đến chứ? Cậu không thấy mấy ngày qua bọn họ nhắc đến tôi rất nhiều sao?

Lâm Kiệt cười lạnh một tiếng. Anh ta rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi. Khói nhả ra bay khắp căn phòng.

- Nếu ông muốn danh tiếng lan truyền khắp cả thành phố B này thì ông đã thành công rồi đấy.

- Danh tiếng đối với tôi không quan trọng. Chúng ta hợp tác với nhau không phải là cùng một mục đích hay sao?

- Nhưng ông không thấy à? Chúng ta quá thất bại. Chưa khiến Hạ Quân Dật bị tổn thất gì mà chúng ta đã chết một đống người rồi.

Hàn Bính Sinh không nói gì cả. Ông ta với lấy chai rượu vang đỏ ở trên bàn, tự rót cho mình một ly, nhưng chỉ cầm trên tay mà không uống. Lúc này ông ta mới nói:

- Lý Bội Linh quá nóng nảy, hấp tấp và vội vàng giống như cậu ngày trước vậy. Cả hai người đều thực hiện kế hoạch mà không hề báo cho tôi tiếng nào. Nghĩ rằng mọi chuyện đơn giản như thế sao? Nếu đơn giản như vậy thì tôi đã giết được Hạ Quân Dật từ lâu rồi.


- Bọn cảnh sát chẳng biết nhận được lợi lộc gì từ phía Hạ Quân Dật mà để hắn tự do giết người như thế.

Nghe câu nói của Lâm Kiệt, Hạ Bính Sinh có thể nhận thấy, anh ta đang rất tức giận. Nhưng ông ta vẫn nở một nụ cười như có như không nhìn vào Lâm Kiệt, bình thản nói:

- Cảnh sát chẳng làm gì được Hạ Quân Dật đâu. Hắn không giết người, Lý Bội Linh là do thủ hạ của hắn giết. Cảnh sát bắt hắn thì làm được gì? Chẳng phải Hạ Quân Dật sẽ bảo là giết người tự vệ hay sao? Lúc ấy ai cũng nhìn rõ, Lý Bội Linh cầm súng uy hiếp con tin, không bắn cô ta không được. Nói chung, cảnh sát không thể bắt Hạ Quân Dật, càng không thể cho hắn ngồi tù được. Chúng ta muốn hạ được hắn thì phải tính kế lâu dài, không thể để lộ ra sơ suất nào nữa.

- Hạ Quân Dật không còn cha mẹ, người thân của hắn cũng chỉ là Hạ gia nhị tiểu thư. Hơn nữa, Hạ Thị có thế lực không hề nhỏ, chúng ta chẳng dễ động vào đâu. Muốn khiến Hạ Quân Dật phải chết, nhất thiết phải tìm được điểm yếu của hắn ta.

- Lâm Kiệt, nếu như tôi nhớ không lầm, cậu từng nói Lương Vũ Tranh là người yêu cũ của cậu nhưng hiện nay cô ta lại là người ở bên Hạ Quân Dật. Lần trước, những hình ảnh Hạ Quân Dật đưa một cô gái đến bệnh viện, cô gái đó không ai khác chính là Lương Vũ Tranh. Nghe bảo Lương Vũ Tranh là người phụ nữ ở bên cạnh Hạ Quân Dật lâu nhất và cũng là người được hắn yêu thương nhất. Chúng ta có thể lợi dụng Lương Vũ Tranh để khiến Hạ Quân Dật phải chết.

- Ông nhầm à, Lương Vũ Tranh đối với Hạ Quân Dật là gì chứ? Lần trước bắt cóc Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật còn chẳng thèm ra mặt cứu cô ta. Ông nghĩ Hạ Quân Dật sẽ mắc bẫy à? Nói chung, Lương Vũ Tranh chẳng phải là điểm yếu của Hạ Quân Dật đâu.


Hàn Bính Sinh đặt ly rượu xuống bàn, gương mặt và giọng nói vẫn hết sức bình thản:

- Cậu không tin Lương Vũ Tranh là điểm yếu của Hạ Quân Dật sao? Không chỉ là điểm yếu thôi đâu, còn là điểm yếu nhất nữa.

- Ý ông là gì?

- Đơn giản lắm.

Lâm Kiệt nhíu mày nhìn Hàn Bính Sinh, không rõ lời nói của ông ta có nghĩa là gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận