Nếu Thời Gian Có Tên

Bạn bè của Diệp Thái Vi không nhiều, nhưng phàm là người quen đều biết cô ăn nói bỗ bã, chính cô cũng biết mình hơi kém duyên, mỗi khi cảm xúc dâng trào là chỉ một hai câu đã nói toẹt ra.

Nhưng cô không ngờ mình có thể bỗ bã đến trình độ này.

Sau bị người ta ăn sạch, hoặc cũng có thể nói là ăn sạch người ta, cô nàng mặt dày này bộc phát tính tình, miễn cưỡng cười và nói: “Thì ra y như sách nói…”

Âm giọng có chút khàn khàn, cũng một phần vì còn đau, lúc nói chuyện phải cắn răng, lời ra khỏi miệng đầy vẻ quyến rũ.

Nhưng đề tài này thì đúng là rất sát phong cảnh.

Từ Trạm nheo mắt lại: “Gì cơ?”

“Theo các nghiên cứu khoa học, lần đầu tiên thường rất ngắn…” Nhìn đi, cô lúc nào cũng thế, toàn nói những câu không thích hợp trong những hoàn cảnh không thích hợp.

Đừng hỏi cô vì sao lại khẳng định như vậy, Từ Trạm này coi thường sự tiếp xúc tay chân đến độ sắp bị hoài nghi là ED* đến nơi.

*Bệnh liệt dương

“Nói thật, em còn tưởng anh phải như nam chính trong tiểu thuyết, mạnh mẽ hùng dũng vượt qua cả giới hạn của điều kiện khách quan, trên ngực lấp lánh dòng chữ ‘máy đóng cọc số 1’ cơ đấy.”

Không ai dạy cô, thật thà là đức tính tốt, nhưng đôi khi, lời nói thật giấu ở trong bụng vẫn tốt hơn.

Không biết là đọc mấy cái loại sách linh tinh gì nữa.

Từ Trạm quay phắt lại chặn cô, cười một cách gian tà, khí lạnh tản ra: “Nói như vậy thì thất lễ thật, khiến em thất vọng rồi.”

Đúng là thói đời, người giữ mình trong sạch mà còn phải thấy ngượng vì sự trong sạch của mình, đây thật sự là ép người ta sa đọa mà.

Rốt cuộc Diệp Thái Vi cũng phản ứng lại chậm nửa nhịp rằng mình lại lỡ miệng, mất bò mới lo làm chuồng: “Không thất vọng, không thất vọng. Đây chẳng phải là nếu không có so sánh thì không có ưu khuyết sao?”

Tay phải của Từ Trạm nhẹ nhàng đặt bên hông cô, “Tin anh đi, em không còn cơ hội so sánh đâu.”

“Bởi vì, từ nay về sau, em không còn dồn dào sức lực như vậy đâu.”

Diệp Thái Vi còn chưa kịp xin tha thì môi miệng đã bị phong tỏa rồi.


Sau đó, không có sau đó nữa.

Có người vẫn sống, nhưng thật ra cô đã chết rồi.

***

Hừng đông, khi Diệp Thái Vi tỉnh lại, câu đầu tiên xuất hiện trong đầu là, chết đi sống lại.

Đúng là làm bậy sẽ khó sống mà, ăn nói lung tung quá mạo hiểm, phải nói năng cẩn thận mới được.

Trong lòng đầy hối hận, Diệp Thái Vi tóm lấy vạt áo lông của Từ Trạm, u oán quay lại lườm cái tên đang cười sung sướng một cái, rồi mở cửa về phòng mình tìm thay quần áo trong tư thế vô cùng quái lạ và biểu cảm đau khổ.

Về sau, ai mà nói với cô rằng Từ Trạm bị ED, cô sẽ ném kẻ đó lên giường của anh, a a a a a!

Chậm chạp thay quần áo xong, lúc cô đang đứng trước gương thầm mừng vì thời tiết hôm nay thật phù hợp cho cô quàng khăn mà người khác không dị nghị, thì Từ Trạm đã bước đến phía sau với bộ dáng chỉnh tề.

Trong gương, khuôn mặt cô xám ngoắt lại vì mệt mỏi, Từ Trạm thì lại hoàn toàn rạng ngời do được điều hòa âm dương.

“Không công bằng.” Diệp Thái Vi dựa lưng vào ngực anh, thều thào ai oán.

Từ Trạm không đáp lời cô, chỉ siết chặt cánh tay ôm cô, tươi cười nói nhỏ bên tai cô: “Có nên cân nhắc chuyện đổi phòng không?”

Diệp Thái Vi liếc xéo với anh một cái qua gương, lầm bầm: “Em có thể nói không không?”

“Không thể.” Từ Trạm cười.

“Thế mà anh còn giả đò lịch sử hỏi.” “Cô nàng Diệp Thái Vi” mới vừa biến thành “Quý bà Diệp Thái Vi” từ đêm qua đã bắt đầu lộ ra vẻ chanh chua của mấy bà cô ngoài phố.

Từ Trạm không phủ nhận ý của cô, mà lại mỉm cười hưởng thụ sự thô lỗ không xa cách của cô: “Không phải em nên nói câu gì đó với anh sao?”

Ví dụ như, thổ lộ chẳng hạn.

Cô thổ lộ, anh cầu hôn, ừm, quá hoàn mỹ.


“Có một câu.” Diệp Thái Vi uể oải nói, “Em muốn ngủ.”

Từ Trạm rít một hơi lạnh, cắn cắn tai cô như để hả giận rồi rầu rĩ nói: “Hôm nay ngày nghỉ, còn định đi làm à?”

Lần trước say rượu, Diệp Thái Vi nói cô đã thổ lộ, đáng tiếc anh hoàn toàn không nhớ.

Sau này trong lúc hai người cãi cọ, cô có buột miệng nói thích anh, nhưng lời nói ra trong lúc cãi nhau, tuy không thiếu chân thành, nhưng lại thiếu thận trọng. Đây là điều anh tiếc nuối mãi.

Trong chuyện này, anh cứng đầu cho rằng Diệp Thái Vi phải thổ lộ lại với anh một lần, thật trịnh trọng, thật kiên định, như thể chỉ có vậy mới chứng minh cô thích anh trước.

Như vậy mới có thể chứng minh, anh không thua thảm hại.

Từ lúc trước nhận ra cô có tâm ý với mình, ánh mắt của anh đã cho thấy ý định theo đuổi cô, tới khi anh chuẩn bị tinh thần đáp lại thì cô lại đột ngột rời đi, hờ hững như thể anh bị ảo tưởng vậy.

Nhưng anh đã bị sa xuống hố mất rồi, trong mắt chỉ mê muội có mình Diệp Thái Vi. Không phải không có lựa chọn tốt hơn, mà căn bản là anh không muốn lựa chọn.

Cô muốn khi gặp lại hai người sẽ như người qua đường, anh liền nén lại sự kích động, tuân thủ nghiêm ngặt khoảng cách giữa “người qua đường”, chờ đợi thời cơ đến gần. Cô muốn hai người làm bạn, anh liền dừng ở vị trí của bạn bè, dùng hết tâm sức để rút ngắn lại khoảng cách giữa cả hai.

Thậm chí không hỏi một câu vì sao.

Chỉ cần cô cảm thấy an tâm, chỉ cần cô không hoảng sợ mà bỏ chạy.

Vì không thể mất đi cơ hội, anh tình nguyện thả chậm thời gian, bảy năm, mười bảy năm, bảy mươi năm, đều không sao, anh không quan tâm.

Có điều, tình cảm của hai người khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, cho nên mối bận tâm của anh nhiều hơn cô, cho đến nay, hình thức ở bên nhau vẫn là, anh cho, cô nhận.

Thái độ của cô quá mức tùy ý, như thể chẳng ngại anh đến, cũng không sợ anh đi.

Điều này khiến anh có chút lo sợ, nghi hoặc.

Anh nghĩ đã từng được nghe cô trịnh trọng nói một câu lạ lùng, đúng, em thích anh.

Không phải anh bị ảo giác, không phải anh vọng tưởng, là thật, thật sự, thích anh.


Có điều, cô nàng thân yêu, chừng nào em mới chịu nói lại cho anh nghe, vào lúc anh thật sự có thể nghe được?

“Ngày nghỉ? Anh chắc chứ?” Diệp Thái Vi không nhịn được, quay đầu hỏi anh với vẻ kỳ quái.

Tiết thanh minh đã qua rồi, cũng không phải cuối tuần, nghỉ cái gì chứ?

“Đây là quyết định của ông chủ em, có ý kiến à?” Từ Trạm nhướng mày cười.

Cho dù anh cố chấp, cho dù anh kiêu ngạo, có chút vốn để cưỡng ép, nhưng vẫn cảm thấy không đủ viên mãn, không đủ ấm áp.

“Không ý kiến.” Diệp Thái Vi giơ hai tay tán thành, với trạng thái tinh thần của cô giờ này cũng chẳng đi làm nổi, “Vừa hay em cũng muốn về thăm bố với dì Tố.”

Từ Trạm hiển nhiên không vừa lòng với kế hoạch của cô, “Còn anh?”

Uổng phí công sức anh lao động cả đêm, còn dùng làm gì nữa?

“Đương nhiên là cùng đi rồi, bằng không anh muốn thế nào?” Diệp Thái Vi liếc xéo vẻ xem thường, vừa đi vừa kéo tay anh xuống dưới nhà.

***

Mẹ kế vạn ác vừa mở cửa ra nhìn thấy chỉ có mỗi bóng dáng Diệp Thái Vi liền lập tức chuyển sang vẻ mặt mẹ kế tiêu chuẩn, đưa tay định đóng cửa lại.

Diệp Thái Vi nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, đẩy mạnh cửa ra: “Đừng đóng đừng đóng!”

“Dì bảo con lần sau về mà không đưa theo một đứa giống đàn ông thì đừng hòng dì mở cửa cho con mà, con nghĩ là dì nói chơi với con hả?” Mẹ kế quát, “À, mẹ kế không phải mẹ, con coi lời nói của dì như gió thoảng bên tai hả?”

Hàng xóm bên cạnh bị tiếng quát inh tai đó đánh động, tất cả đều mở cửa, ngó đầu ra ngoài tò mò nhìn về phía này.

Diệp Thái Vi không dám nhìn xung quanh, một tay đè lên cửa, một tay kéo Từ Trạm vừa đến muộn vì phải đỗ xe, không ngừng giải thích: “Có đàn ông, có đàn ông.”

Đây là màn đối thoại ký quái đến cỡ nào đây?

Hàng xóm lắc đầu, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi hiện trường.

Từ Trạm bị kéo bất ngờ nên hơi loạng choạng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của bà Diệp Kiều Tố Anh.

“Cô Diệp, đã lâu không gặp ạ.” Từ Trạm đứng thẳng, cùng Kiều Tố Anh nhìn nhau một lúc mới nghẹn giọng nói được một câu như vậy.

Mẹ kế lập tức đổi sang vai mẹ đẻ, nhiệt tình mở cửa đón khách: “Đúng thế đúng thế, đã lâu không gặp. Đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, mau vào nhà đi.”


Dì Tố, đây chắc là con đẻ thất lạc nhiều năm của dì nhỉ?

Diệp Thái Vi phiền muộn đi theo hai người vào nhà, tiện tay đóng cửa, ngăn ánh mắt quái đản của đám hàng xóm ở ngoài cửa.

Cô vừa thay dép xong, mẹ kế đã mời được cậu con kia ngồi xuống sofa, trìu mến rót một tách trà nóng, khởi đầu cho màn trò chuyện gia đình.

Tình cảnh này khiến cho người ta không khỏi thổn thức. Trước mắt Diệp Thái Vi tối sầm, máu sôi sùng sục.

“Dì Tố, bố con đâu ạ?”

“Đốt ngón tay đau cả đêm, vừa ăn sáng xong lại ngủ luôn.” Kiều Tố Anh trả lời cho có xong, lại quay ra nhiệt tình nói chuyện với Từ Trạm, “Loáng cái mà đã bảy năm không gặp, cháu đã thành anh chàng đẹp trai thế này rồi, à mà không phải cô nói cháu ngày trước không đẹp trai đấu nhé.”

Từ Trạm mỉm cười, lễ phép trả lời: “Cô và bác Diệp vẫn khỏe chứ ạ?”

“So với hồi đó thì khỏe hơn nhiều.” Kiều Tố Anh cười, nhẹ nhàng vuốt trán, “Chỉ có Tiểu Vi là hơi vất vả một chút.”

Trong hoàn cảnh trưởng thành của Từ Trạm, những bậc trưởng bối nữ đều đầy kiêu hãnh như đóa hoa hồng khiến người ta chỉ có thể nhìn từ xa. Kiều Tố Anh thì lại hoàn toàn hợp với hình ảnh vị bề trên vừa ấm áp vừa cứng rắn trong tưởng tượng của Từ Trạm, khiến anh cảm thấy rất thân thiết.

Ấn tượng tốt như vậy đã nhanh chóng kéo lại khoảng cách, hơn nữa, yêu ai yêu cả đường đi, Từ Trạm đã không còn sự căng thẳng khi đi gặp bố mẹ của bạn gái như mấy phút trước, vẻ mặt phòng bị cũng được gỡ xuống.

Ngồi một bên nhìn hai người trò chuyện vui vẻ một lúc lâu, Diệp Thái Vi ngoái đến phòng ngủ của mình, giọng nói mơ hồ: “Hai người nói chuyện nhé, con vào ngả lưng một cái.”

Dọc theo đường đi đã bị Từ Trạm ép ăn bữa sáng, lại ầm ĩ với mẹ kế một lát, rốt cuộc Diệp Thái Vi cũng không chống được, cơn buồn ngủ ập đến khiến đầu óc cô hoàn toàn mơ màng.

Nhìn Diệp Thái Vi đi vào phòng ngủ như u hồn, Kiều Tố Anh đột nhiên ngẫm nghĩ, lại cười một cách mờ ám với Từ Trạm: “Cháu làm gì con gái yêu của cô rồi?”

“Thật ra cô có thể hỏi là con gái yêu của cô đã làm gì cháu rồi.” Từ Trạm nâng tách trà đến bên miệng, nhỏ giọng nói.

“Cô nương nhà cô lớn rồi, nó muốn làm gì thì làm.” Kiều Tố Anh bao che khuyết điểm, nhưng ngụ ý chính là, cô nương nhà cô nếu thật sự làm chuyện đó thì cũng không tính là sai lầm.

Không thể không nói một câu, quý bà Kiều Tố Anh này đúng là được thiên phú, chỉ thuận miệng nói vài câu đã có thể khiến đám bề dưới kêu oa oa rồi nhảu dựng lên.

Bà dương dương tực đắc khiêu khích đúng chỗ đau của Từ Trạm khiến anh bất chấp thân phận bề dưới và phẩm chất tu dưỡng bấy lâu mà nói: “Trưởng thành thì giỏi lắm sao ạ? Trưởng thành rồi là có thể chén người ta sạch sẽ rồi ngay cả một câu lời ngon tiếng ngọt cũng không có ạ?”

Kiều Tố Anh cười phá lên: “Ôi trời ơi, cháu cũng là người trưởng thành rồi mà? Muốn gì sao không tranh thủ đi?”

“Cầu thì tới thôi ạ, không tính.” Từ Trạm nhẹ nhàng nói xong liền cười, vừa cứng đầu lại vừa đơn giản.

Kiều Tố Anh thấy thế liền buồn cười mà lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận