Nếu Thời Gian Có Tên

Mặc dù không viên mãn cho lắm, nhưng sự tiến triển giữa Từ Trạm và Diệp Thái Vi cũng coi như khả quan. Với tình hình đó, Từ Trạm vui vẻ ra mặt, kế hoạch mở rộng hạng mục không thuận lợi cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của anh.

“Đã bảo mấy người đừng có đến rồi mà vẫn dẫn xác đến, sao hả, không thấy tôi có vẻ mặt như bố mẹ chết nên mấy người thất vọng lắm phải không?” Thân là nam chính của buổi đính hôn, Điều Văn hạ quyết tâm phải thật kiên cường, nhẫn nại giữ nụ cười tươi như hoa đỗ quyên nở trên mặt.

Từ Trạm không nhiều lời, chỉ vỗ vỗ vai anh ta, làm ra vẻ đồng tình: “Không phải đến vì cậu, xin lỗi nhé.”

Thái độ quá mức thân mật khiến Điền Văn không có cơ hội bùng phát, đành phải quay ra Giang Lạc: “Tôi đây đúng kiểu không trâu bắt chó đi cày mà còn tươi cười đón khách được, sao trông ông còn đau khổ quằn quại hơn tôi thế hả?”

Giang Lạc cũng chẳng cáu giận, vẫn giữ vẻ mặt đau đớn và thấp giọng nói: “Anh em tôi đây trượng nghĩa giúp ông biểu đạt được cái tâm trạng dồn nén không nói được ra ấy.”

Thật ra, quá trình anh ta đến nguồn trà để mở rộng phạm vi cung ứng thị trường cũng gặp vấn đề tương tự như Từ Trạm, có điều sau khi trở về, anh ta cũng chỉ nghe nói Từ Trạm ra ngoài, chứ không rõ phía đối phương tiến triển thế nào rồi. Hiện tại, nhìn vẻ hưng phấn ra mặt của Từ Trạm thế kia, nhất thời lại có cảm giác xuất phát chạy trước mà lại quên mất cái cân, khó mà vui cho được.

Nội tâm Điền Văn quả nhiên bị châm ngòi lửa, nhìn thấy bạn gái mới của Giang Lạc đi đến, nụ cười trở nên hung hãn: “Mấy em gái trong thành phố này vừa ra đường đã bị ông cướp sạch rồi, sao thế được chứ?”

Cô gái nhỏ đến nơi đúng lúc Điền Văn dứt lời, không hiểu mô tê gì, liền lễ phép nói: “Công tử Mạnh, chúc mừng anh nha!”

Một tiếng “chúc mừng” này đấm đúng chỗ đau của Điền Văn, hơn nữa Giang Lạc lại vừa mới châm ngòi lửa, nên Điền Văn lập tức cười lạnh, nói: “Cùng vui cùng vui.”

Chẳng phải tôi với cô đính hôn, vui cái nỗi gì chứ?

Cô gái nhỏ mờ mịt nhìn Điền Văn nghiến răng nghiến lợi rời đi, không hiểu vì sao anh ta có thể nói một câu vui mừng với vẻ ức chế như thế.

Giang Lạc thấy bầu không khí có vẻ lạnh lẽo, liền chuyển đề tài, nghi hoặc nhìn trái lại nhìn phải: “Ấy, Tiểu Diệp Tử đâu?”

“Chắc lại thơ thẩn ở xó nào rồi.” Tâm trạng Từ Trạm đang tốt, âm cuối cùng bất giác cao lên.

“Chậc chậc, Tiểu Diệp Tử cũng lạ thật đấy, hôm nay chúng ta đến đây làm việc cơ mà.” Giang Lạc lắc đầu, “Thế mà cô ấy lại bỏ hai ông chủ ở đây, còn mình thì đi chơi, trừ lương, phải trừ lương!”

Tưởng tượng dáng vẻ của Diệp Thái Vi lúc bị tuyên phạt trừ lương, cái kiểu tức mà không dám nói gì, cái kiểu trong lòng quằn quại nhưng lại cố chịu đựng, Giang Lạc thấy tâm trạng tốt hơn không ít.

Anh ta chính là kiểu người tâm trạng không tốt thì liền ước người khác buồn bực hơn mình.


Từ Trạm liếc anh ta một cái, từ chối cho ý kiến mà thay vào đó là hỏi một vấn đề kỳ quái: “Không thấy ông mang sổ kế toán nhỉ?”

“Không dưng mang sổ kế toán đi làm gì?” Giang Lạc khó hiểu.

Ba bên hợp tác đều có thân phận, quan hệ cá nhân cũng không tệ, tuy rằng có sự cạnh tranh ngầm không thể nói ra, nhưng cho đến giờ Giang Lạc không hề lo lắng chuyện tiền nong có chỗ nào không rõ ràng.

Từ Trạm cười cười: “Tiền lương của cô ấy chính là khoản riêng của tôi.”

Kinh tế là sinh mệnh của Diệp Thái Vi, sao anh có thể đặt nhược điểm quan trọng nhất này của cô ngoài phạm vi kiểm soát của anh được.

Giang Lạc kinh hãi: “Làm bấy lâu nay mà chỉ có ông mới là ông chủ thật sự của cô ấy á? Giữ cũng ác quá đấy! Đúng là cẩn thận!”

Rốt cuộc hai người này là thế nào đây?

Cho đến giờ, Giang Lạc vẫn luôn cảm thấy Từ Trạm đối với Diệp Thái Vi có gì đó không bình thường, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với Từ Trạm, anh ta cũng không định trơ mặt đi tìm hiểu thân phận của Diệp Thái Vi.

Trước khi ra nước ngoài, Giang Lạc như một gã công tử mắt cao quá đầu. Tuy rằng có chút ấn tượng với nhà họ Diệp như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng vì lúc ấy còn quá trẻ, không chính thức xã giao với những người trưởng thành, hơn nữa đến tận trước lúc đi vẫn không học cùng Diệp Thái Vi, xem như không có một xíu giao tình nào. Thế nên, quen Diệp Thái Vi bấy lâu nay, anh ta chưa bao giờ liên hệ cô với những cô tiểu thư kim chi ngọc diệp, cũng không biết giữa Diệp Thái Vi và Từ Trạm có quan hệ gì.

Trong khoảng thời gian này, nhiều khi vô tình, anh ta phát hiện ra rất nhiều dấu tích khiến anh ta nổi lòng hiếu kỳ, đột nhiên rất muốn biết chân tướng.

Nhưng Từ Trạm không hề muốn thỏa mãn mối quan tâm của anh ta, đề nghị một cách tự nhiên: “Cũng muộn rồi, đi thôi.”

Nhà họ Giang trước sau vẫn giữ phong cách cổ, tiệc đính hôn đươc tổ chức ở hội quán nhà họ theo đúng phong cách Trung Quốc. Kiểu tiệc như thế này hay ở chỗ vô cùng náo nhiệt, mấy bà tám ngồi ở đâu cũng có đề tài để nói.

Trong ấn tượng thông thường, đám phu nhân không giống đám đàn bà ngoài phố, mà không biết rằng, toàn bộ phụ nữ trung niên ở Trung Quốc trong những buổi xã giao đều có chung một vài mối quan tâm, chẳng hạn như, vấn đề cá nhân của đám hậu bối.

Ở đây cũng không có ngoại lệ, Giang Lạc vừa mới ngồi xuống đã bị một bà cô ngồi bên cạnh hỏi: “Giang Lạc này, không phải dì muốn mắng mày đâu, nhưng sao lại đổi bạn gái rồi? Thằng ranh này, không biết chừng mực, để mẹ mày lo lắng.”

Cô gái nhỏ kia im bặt, không dám nói gì.

Giang Lạc vội chữa cháy: “Dì à, dì nói gì thế, nếu cháu đưa bạn đến mà nói là không biết chừng mực, thế Từ Trạm đến một mình thì tính là gì ạ!”


Một câu này lập tức châm ngòi lửa bên cạnh.

Kết bè kết đảng, vào thời khắc quan trọng, bạn bè chính là “lá chắn” an toàn.

“Mày nghĩ là ai cũng giống mày à?” Bà dì quả nhiên nhìn ra tâm tư của anh ta, tươi cười lườm anh ta một cái, luồng nhiệt nóng chuyển sang Từ Trạm, “Từ Trạm là đứa có nguyên tắc, chọn lựa khéo léo, quyết định thận trọng. Từ Trạm, dì nói có đúng không?”

À, không ngờ cháu là loại đói bụng ăn quàng à?

Cô gái nhỏ tức nghẹn họng nhưng vẫn không dám phát hỏa.

Tuy rằng cô không biết người phụ nữ đó có thân phận gì, nhưng cô vẫn biết nặng biết nhẹ, cũng biết người xuất hiện trong bữa tiệc hôm nay không phải kẻ đầu đường xó chợ. Dựa vào phong cách của Giang Lạc, tuyệt đối sẽ không vì một người đi theo mà trở mặt, cho nên, dù uất ức mấy cũng phải nhịn.

Ánh mắt Từ Trạm chập chờn tìm kiếm bóng dáng Diệp Thái Vi, nghe thấy vậy liền quay lại, lễ phép cười: “Dì nói đúng ạ.”

“À, nhắc đến cháu lại nhớ ra một người.” Rõ ràng bà dì đã ủ mưu đồ từ lâu, lại giả vờ như vô tình nhớ đến, “Bà Hàn nhờ dì giới thiệu cho con gái bà ấy một người, vừa hay cháu đang cô đơn, hôm nào giới thiệu cho cháu làm quen nhé? Con bé kia xinh xắn đáo để cơ.”

Ha ha ha, trò hay bắt đầu!

Giang Lạc vui sướng khi thấy người ta gặp họa, “Dì muốn nói đến cô cả nhà bà Hàn đúng không ạ? Cháu nghe nói cô bé còn đang ở Thượng Hải, hai nơi có phù hợp không ạ?”

Rốt cuộc Từ Trạm cũng phát hiện ra Diệp Thái Vi đang nem nép ở một góc, thấy cô cũng nhìn mình, khóe môi cong lên, cúi đầu nhắn một tin: Lại đây.

Diệp Thái Vi nhận được tin nhắn, do dự một chút nhưng rồi vẫn đến chỗ Từ Trạm.

Kỳ thực cô không muốn đến, tình huống này đối với cô mà nói là tiến thoái lưỡng nan.

Nếu bị người quen cũ nào đó gọi tên, cô sẽ rất xấu hổ; nếu bình thường như lúc trước, không ai gọi tên cô, cô cũng sẽ xấu hổ.

Nhưng đại cục cấp bách, ngay cả Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi vội bay đi Toulouse cũng còn có mặt, cô không dám từ chối tham gia.


Có điều vẫn may, không biết là do không thu hút ánh nhìn của người khác, hay là do vị trí cố ý chọn, ở chỗ đó, ngoài Từ Trạm và Giang Lạc ra, cô không quen ai cả.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn cơm.

Diệp Thái Vi vừa đến cạnh bàn liền nghe thấy bà cô ngồi cạnh Giang Lạc nói: “…Con bé nhà họ Hàn có chí khí lắm nhé, một mình đơn thương độc mã đến Thượng Hải, hiện giờ đã là chủ của call center Anh Phù. Có điều tuổi tác cũng không nhỏ nữa, mấy năm nay chỉ lo sự nghiệp, làm cho mẹ nó lo sốt vó, nói là năm nay nhất quyết phải gọi nó về giải quyết xong chuyện cá nhân đi. Dì thấy hai đứa hợp lắm đấy.”

Ai với ai hợp cơ?

Diệp Thái Vi không hiểu ra sao, chỉ mỉm cười với một bàn toàn người lạ.

Giang Lạc vừa đánh mắt nhìn liền cười đầy ẩn ý với Diệp Thái Vi: “Tiểu Diệp Tử, chúng tôi đang cố gắng gom tiền lì xì đây, chắc sau lễ đính hôn của công tử Mạnh là đến lượt Từ thiếu gia…cô mà cho ít quá là xấu hổ lắm nhỉ?”

Nhận ít quá tôi mới xấu hổ ấy!

Những lời này lập tức hiện lên trong đầu Diệp Thái Vi, như một tia chớp nhì nhằng.

Thì ra trong tiềm thức cô đã cam chịu việc “tôi chắc chắn là cô dâu của Từ Trạm” rồi sao?

“Lì xì của ông có thể nhiều một chút, cô ấy không ngại thu đâu.” Từ Trạm nói ra tiếng lòng của Diệp Thái Vi rồi kéo tay cô ngồi xuống ghế, lại giới thiệu với bà dì kia, “Dì ơi, đây là bạn gái cháu.”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ mà lại vô cùng chắc chắn, làm rõ thân phận của Diệp Thái Vi và lập trường của anh, không hề có vẻ kiêng dè người khác.

Cô gái bé nhỏ kia cúi đầu ghen tỵ, ấm ức vân vê mép khăn trải bàn.

Ngụm trà Giang Lạc vừa uống nghẹn trong cổ.

Biết ngay hai người có tình ý mà!

Thấy Diệp Thái Vi không nhúc nhích, Từ Trạm khẽ véo lòng bàn tay Diệp Thái Vi: “Gặp người khác mà không chào à?”

Chào cái gì? Kêu cứu mạng được không?

Cô hoàn toàn không đoán được việc sẽ công khai quan hệ yêu đương với Từ Trạm trong hoàn cảnh này.

Đỉnh đầu Diệp Thái Vi có mấy làn khói giả tưởng, cô cười: “Chào dì ạ.”

“Cô là?” Bà dì sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại được tinh thân, bất mãn trừng mắt với Giang Lạc một cái.


Giang Lạc kia! Nếu anh ta không nói dối trắng trợn rằng Từ Trạm đi một mình thì bà ta cũng sẽ không làm chuyện dư thừa.

Giang Lạc còn chưa hoàn hồn, hai mắt vẫn xuyên qua Từ Trạm và Diệp Thái Vi.

“Thưa dì, cháu tên là Diệp Thái Vi ạ.”

“À, chào cháu, chào cháu.” Bà dì ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nghĩ, đây là con cái nhà ai nhỉ, nhìn quen quen.

Bầu không khí đang có phần bối rối thì người phục vụ bê đồ ăn đến đã cứu trận.

Nguyên một bữa cơm Diệp Thái Vi đứng ngồi không yên, cô luôn cảm thấy bà cô kia hình như đang nhìn cô, trong mắt dường như có vẻ thất vọng khó hiểu.

Chờ những người đến chúc rượu đi hết, Diệp Thái Vi cũng định chuồn, kết quả là bị Từ Trạm ngăn lại.

“Uống hết canh đi rồi đi.”

Diệp Thái Vi trừng mắt với Từ Trạm, định dùng sóng điện não truyền đạt ý muốn rời đi vì xấu hổ của mình.

Dường như Từ Trạm không tiếp nhận được tín hiệu của cô, ánh mắt nhìn cô vẫn vô cùng kiên định.

Diệp Thái Vi nhận lấy bát canh được đưa đến trước mặt, trong lòng thầm nói…

Anh không phải là bạn trai em!

Mà thật ra anh là…mẹ em!

Hoàn thành nhiệm vụ uống canh, Diệp Thái Vi đứng dậy, cười tươi rói: “Mọi người cứ từ từ ăn nhé, cháu xin phép ra sảnh trước.”

Gian phòng phía trước mở mấy chục xới bài, đủ các trò, tuyệt đối là nơi để cô phát huy sở trường.

Ngay lúc cô xoay người lại, bà cô kia đột nhiên mở miệng: “Cháu có quen Diệp Thế Quý không?”

Vẫn không tránh được rồi.

Diệp Thái Vi thầm thở dài, quay đầu lại, mỉm cười: “Đó là bố cháu ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận