Nếu Thời Gian Có Tên

Đúng là một trận oan ức, khiến cô chẳng hiểu ra làm sao.

Diệp Thái Vi ngồi trước chiếc bàn gỗ dưới tán cây ngô đồng, giữa quầng nắng ấm áp, ánh mắt cô có chút thất thần.

Từ sau hôm cãi nhau, Từ Trạm đã ba ngày liền không nói chuyện với cô.

Đối với cục diện bế tắc này, trong lòng cô cực kỳ hoảng sợ. Không phải là cô không muốn cúi đầu, nhưng mỗi lần đến trước mặt Từ Trạm, cô ấp úng mãi mà vẫn chỉ yên lặng.

Cô không biết nên nói gì.

Mọi việc Diệp Thái Vi thấy và cảm nhận được ở bữa tiệc đính hôn của Điền Văn khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi khó hiểu với bố mẹ Từ Trạm. Nguyên nhân của sự lùi bước đó là do cô đột nhiên ý thức được giữa mình và Từ Trạm quá chênh lệch, mà tâm trạng này thì Từ Trạm lại khó mà lý giải nổi.

Thời điểm này, nếu Từ Trạm không bị cái tên Tô Gia Dương kích thích, nhất định anh có thể nghê cô phân tích nội tâm. Trong hai người mà có một người lý trí tỉnh táo thì sự việc nhất định sẽ không thành ra thế này.

Nếu có cỗ máy thời gian, Diệp Thái Vi thật sự muốn quay lại nhiều năm trước, hung hăng mắng mình: Mày không có việc gì lại đi đuổi theo Tô Gia Dương, hậu họa khôn lường đấy nhé.

Có điều, cái đáng ghét không phải cái đó, mà là một Tô Gia Dương đang thích ý ngồi uống trà búp Minh Tiền trước mặt cô đây.

Diệp Thái Vi thu hồi dòng suy nghĩ, khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Mình bảo này, Tô tiên sinh, Tô thiếu gia, Tô đại nhân, cậu không có việc gì làm thì cũng đừng chạy đến chỗ mình được không? Mà nếu có nhất định phải đến, cũng không nhất thiết phải đến trước mặt mình phấn khởi thế này chứ?”

Vì chuyện này mà Phùng Viện đã muốn xé xác cô rồi, nay cả Từ Trạm cũng sắp nổi trận lôi đình, cô vô cùng áp lực.

Tô Gia Dương nở nụ cười: “Sao thế, phiền phức lắm à?”

Nói thừa!

Diệp Thái Vi nhịn không trợn mắt, “Phùng Viện còn thấy phiền phức hơn mình, cậu không làm được một người bạn trai tốt sao?”

“Như Từ Trạm?” Tô Gia Dương đặt chén xuống, tươi cười nhàn nhã.

Chuyện của Diệp Thái Vi và Từ Trạm đã được truyền đi từ bữa tiệc đính hôn của Điền Văn, Tô Gia Dương không muốn biết cũng khó.

“Từ Trạm chẳng liên quan gì đến anh cả.” Tâm tình Diệp Thái Vi càng tệ hơn, giọng nói bất giác cao lên, “Mình chỉ thành khẩn đề nghị cậu đừng phức tạp như vậy, hại người vô tội.”

Cô thật sự không hiểu Tô Gia Dương nghĩ gì nữa.

Dựa vào mối quan hệ sơ sơ giữa hai người hiện giờ, ngồi nói chuyện thôi cũng còn không ổn. Anh ta không nên kích động cô bạn gái đáng thương kia.

“Mình xin lỗi.” Giọng nói của Tô Gia Dương vẫn ấm áp như trước kia, “Hình như từ lúc trước, mình đã gây phiền toái cho cậu rồi.”

“Chuyện suất học bổng ngày trước, từ đầu đến cuối Phùng Viện đều không biết hả?” Diệp Thái Vi hỏi ra điều nghi vấn trong lòng.

Phản ứng thái quá của Phùng Viện, hoàn toàn là do tức giận và bẽ mặt sau khi bị người ta chọc ngoáy mà ra.

Nụ cười bên môi Tô Gia Dương cứng lại, anh ta gật đầu: “Sau khi về nước nghe người ta nói thì cô ấy mới biết, chuyện này đối với cô ấy mà nói, cũng hơi sốc.”

Diệp Thái Vi vỗ trán: “Nếu lúc trước mình không đầu óc bã đậu mà đi cùng cậu thì có phải tốt không…”

Hiện giờ cục diện rối rắm thế nào đây!

“Nếu nói vậy, hiện tại mình tương đối giống Điền Văn, không thể không cùng một người xa lạ đính hôn, buồn bã đón nhận lời chúc phúc của người khác.” Tâm trạng Tô Gia Dương khá phức tạp, “Tuy rằng mình có lỗi với cậu, nhưng vẫn phải nói một tiếng cảm ơn.”

Anh ta thật sự ích kỷ, yếu đuối, dám vô lương tâm làm tổn thương Diệp Thái Vi để thành toàn cho tình yêu của mình, nhưng lại không có dũng khí đối kháng lại áp lực từ bố mẹ.

Anh ta yêu Phùng Viện, cũng không muốn vì cô ta mà mất đi “gia đình có thể cho mình tất cả”.

Anh ta không thể không thừa nhận, mình là một tên khốn.

“À, thì ra mình là một đóa sen trắng, hy sinh mình vì người khác, phổ độ chúng sinh.” Diệp Thái Vi hừ nhẹ một tiếng vẻ tự giễu.

Tô Gia Dương lắc đầu, cười khổ, giọng điệu nhẹ nhàng như đang trôi về kí ức: “Năm đó gặp được cậu ở cửa khu giải trí, mình cảm thấy cậu như một con thỏ nhỏ lạc đường, hai mắt đỏ đỏ như là sắp khóc đến nơi ấy.”

Sau này, con thỏ nhỏ đó liền nhảy theo sau anh ta.

Cho tới bây giờ anh ta mới biết, con thỏ nhỏ chạy về hướng anh ta, dù là lạc đường hay trở về nơi xuất phát, thì ngay từ đầu đã không liên quan gì đến anh ta.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ hướng về phía Từ Trạm, buổi chiều hôm ấy anh ta chỉ vừa hay đi ngang qua cô mà thôi.

Diệp Thái Vi vốn không thích ngồi đây tán gẫu chuyện vô vị với anh ta, nhưng Tô Gia Dương đột nhiên nhắc đến chuyện trước kia khiến cô không khỏi nghĩ lại mình của lúc đó.

Vứt bỏ hết ân oán, hai người bình tĩnh ngồi lại với nhau, nhớ lại quãng thời gian đơn thuần mà nhiệt huyết khi thuở thiếu thời.

Ít nhất thì từ ngày trước, Tô Gia Dương không đặt trái tim lên đầu Diệp Thái Vi, cho nên hai người cũng từng có một khoảng thời gian tinh khôi.

Khoảng thời gian đó không dài, nhưng lại là khoảng thời gian tươi đẹp, không có dối trá, không bày mưu tính kế, không áy náy, không bất an.

Vì sự cảm động trong một buổi chiều hôm ấy, Diệp Thái Vi nhận định luôn Tô Gia Dương là người đáng để mình cởi mở. Cô đi theo anh ta, có cầu tất ứng, ngây thơ khờ dại đến mức cho rằng mình và Tô Gia Dương có thể phát triển một tình bạn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, không phải tình yêu, chỉ là tri kỷ.

Khi đó Tô Gia Dương nhìn Diệp Thái Vi làm mọi việc còn cảm thấy sao cô bạn này có thể nhiệt tình đến vậy, chân chất đến nỗi khiến người ta không thể không mềm lòng được.

Nếu anh ta không đi sai một bước, thì ít nhất, anh ta và cô có thể như cô mong muốn, trở thành những người bạn mà sau nhiều năm vẫn có thể nâng ly chuyện trò vui vẻ.

Đáng tiếc, sai lầm là sai lầm, mọi chuyện không thể quay lại được nữa.

Hiện tại anh ta phải trả giá cho cô không nhiều, căn bản chỉ có mỗi việc “cách xa cô một chút” mà thôi.

***

Tiễn Tô Gia Dương về, Diệp Thái Vi nhận được điện thoại của Từ Ánh Kiều, câu đầu tiên của đối phương là: “Ngẩng đầu nhìn lên trên xem.”

Diệp Thái Vi ngẩng đầu như lời cô ấy nói, liền nhìn thấy Từ Ánh Kiều đang dựa vào lan can tầng hai của “trà lư”, bày ra dáng vẻ chờ xem kịch vui…

“Diệp Tiểu Vi, cậu chết chắc rồi.”

Vì quá chăm chú nói chuyện với Tô Gia Dương, cô không biết Từ Ánh Kiều đến khi nào. Thấy Từ Ánh Kiều xuất hiện ngay phía trên đầu mình, cô đã kinh hãi, lại nghe cô ấy nói một câu không đầu không đuôi như vậy, cô lập tức có dự cảm không lành.

Đến khi cô lên tầng nhìn thấy Đoàn Vũ Phi ngồi ngay ngắn thấp giọng trò chuyện với Từ Trạm thì cô biết, dự cảm kỳ quái kia của cô chuẩn xác cỡ nào.

Nội dung vở kịch quá đặc sắc.

Sao lần nào cũng bị anh bắt gặp thế nhỉ?

Vốn không có việc gì, Từ Trạm cũng chẳng buồn liếc nhìn cô một cái, chỉ tặng cho cô bộ dạng nặng nề.

Sự việc đã loạn rồi, giờ lại càng rối rắm hơn, điên chết mất.

Diệp Thái Vi ngồi xuống, định dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để tỏ thành ý: “Hôm nay mở cuộc họp nhỏ à?”

Đoàn Vũ Phi ngẩng đầu, thân mật nhìn về phía cô, còn chưa kịp nói thì Từ Trạm đã lạnh lùng tuyên bố: “Sắp tan họp rồi.”

Lại rơi vào cục diện bế tắc.

Giờ phút này, Diệp Thái Vi mới hiểu một cách sâu sắc lời nói của Từ Ánh Kiều.

Đúng vậy, cô chết chắc rồi.

Tình hình không ổn, sự việc đã phát triển theo hướng xấu, Diệp Thái VI bất chấp tâm trạng của mình, phản xạ có điều kiện, thấp giọng cười làm lành: “Vừa rồi mải nói chuyện, không chú ý mọi người đến lúc nào, lần sau không dám…nữa…”

Làm việc cùng bạn trai đúng là đau đầu, hai người vừa mới cãi cọ chút chút thôi mà anh đã ngáng chân trong công việc rồi, tật đâu mà xấu thế!

Họp thì họp, bảo người ta đi gọi cô một tiếng cũng đâu có chết được, chính anh cố ý không gọi cô, giờ lại còn làm như cô phạm tội tày trời vậy.

Từ Trạm hừ lạnh một tiếng, vẫn không thèm nhìn cô: “Đương nhiên không để ý được rồi, vì còn đang tiếp người quan trọng hơn mà.”

Người này đúng là cứ phải mắng nhiếc cô thì mới hả giận hả? Không cho người ta giải thích ư?

Diệp Thái Vi nổi giận, đùng đùng oán hờn: “Từ Trạm, anh đang cố ý vạch lá tìm sâu hả?”

“Ồ, anh vạch lá tìm sâu?” Rốt cuộc Từ Trạm cũng đưa mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt thì có vẻ chán nản.

Mặc dù Từ Ánh Kiều có rất nhiều chuyện tò mò muốn tìm Diệp Thái Vi hỏi han một chút, ví dụ như lời đồn quả thật như cô nàng suy đoán, anh trai cô ấy và bạn tốt của cô ấy quả thật có JQ (gian tình), nhưng nhìn bầu không khí căng thẳng này thì vẫn biết điều, vội vàng đuổi người: “Chỗ làm ăn không phải để hai người giải quyết ân oán cá nhân, có cái gì khúc mắc thì tìm chỗ nào mà nói đi, hôm nay em với Vũ Phi trực ở đây, hai người biến nhanh đi.”

Lời vừa dứt, Từ Trạm liền đứng dậy, không chút do dự mà đi xuống phía dưới.

Tuy rằng anh ra vẻ lạnh lùng nhưng vẫn lén để ý động tĩnh của Diệp Thái Vi. Đi được vài bước, thấy cô không theo kịp, anh bèn đứng khựng lại.

Mãi mới phản ứng lại được, nhìn thấy động tác của anh, đột nhiên Diệp Thái Vi rất muốn cười, nhưng thấy tình thế không phù hợp nên đành cố nhịn mà đi theo sau.

***

Xuống dưới, mở cửa, lên xe.

Hoàn toàn im lặng.

Từ Trạm cũng không sốt sắng khởi động xe mà ngồi nghiêm chỉnh trên ghế lái, dữ dằn nhìn Diệp Thái Vi, dáng vẻ như thể muốn nói “Hiện tại anh đang rất bình tĩnh, em có thể bắt đầu giải thích”.

Bộ dạng nghiêm túc của anh khiến Diệp Thái Vi không dám thả lỏng, vừa quan sắc sắc mặt vừa cố gắng suy nghĩ thật nhanh.

Lần trước cãi nhau cũng là trong chiếc xe này, thành ra cô có chút bóng ma tâm lý với nó.

Có điều, vấn đề xuất hiện thì cần phải giải quyết, nếu vấn đề không ngừng đến, thì phải giải quyết từng bước từng bước một.

“Em nhớ là trước kia đã từng giải thích với anh, em thật sự không có suy nghĩ gì với Tô Gia Dương cả.” Nếu đã quyết định giải quyết vấn đề, Diệp Thái Vi cũng không lòng vòng nữa mà vào thẳng vấn đề, “Chuyện tối hôm đó Phùng Viện nói với em thì anh cũng nghe rồi, em tự dưng bị kéo vào thôi, cho nên hôm nay Tô Gia Dương đến, em đã nhân cơ hội nói rõ với cậu ấy rồi, bảo cậu ấy tránh xa em một chút, tránh hiểu lầm không đáng có.”

Rất thành khẩn, rất tường tận, khoan nhượng đi mà, please.

Từ Trạm vừa lòng gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, “Nếu thế thì, việc ôn lại chuyện xưa là như nào?

“Vô tình nhắc đến chuyện trước kia thôi, anh cũng biết mà, bạn bè em không nhiều.” Diệp Thái Vi thở dài, có chút thương cảm, “Về quãng thời gian đó, người có thể nhớ lại cùng em không nhiều, thế nên có người chịu ngồi xuống chậm rãi ôn lại đoạn hồi ức nho nhỏ đó, em thật sự khó từ chối được.”

Từ Trạm không nói gì, Diệp Thái Vi không biết sự im lặng của anh có nghĩa là tán thành hay là bác bỏ.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cô quyết định nói tiếp: “Về lúc chúng ta cãi nhau, em muốn hỏi anh một chút, anh đã hết giận chưa?”

“Em nói xem?” Rốt cuộc ánh mắt Từ Trạm cũng rời tấm kính, liếc qua cô một cái.

“Em thừa nhận em có chỗ không đúng, hôm đó không khống chế được cảm xúc. Thế nên mới nói là em không muốn gặp người quen cũ mà, về sau không nên đi mấy sự kiện như thế nữa.” Diệp Thái Vi nói xong thì lại thấp giọng oán hận, “Có điều, anh cũng thật là, ba ngày rồi đấy, có ai nhỏ nhen mà tức giận dai thế không cơ chứ…”

Nhỏ nhen? Lời từ chối hôm đó của cô là vấn đề nghiêm trọng đấy. Không giận mới là lạ!

“Được rồi, mấy lời giải thích của em, anh nhận.” Từ Trạm ra vẻ bình tĩnh để đáp lại lời oán giận của cô, “Em thích nhìn về quá khứ, anh chấp nhận; Em thích trốn tránh người cũ, anh chấp nhận; nhưng em không thích anh, anh không chấp nhận.”

Nhận gì?

Diệp Thái Vi cảm thấy đại não mình đang thiếu dưỡng khí.

Cô không thích anh? Nếu không thích anh thì giờ cô hạ mình như vậy là vì cái gì? Không thích anh thì vẫn để cho anh tức đến chết luôn!

Từ tiên sinh, đầu óc anh có ổn không vậy?

“Lúc em dẫn anh đến nhà em, anh không hỏi một câu, cho dù trong lòng không yên thì anh cũng không chút do dự, em có nghĩ là vì điều gì không? Bởi vì anh rất vui khi được gặp người nhà em, anh hy vọng họ có thể chấm anh là người sẽ bên em cả đời! Còn em thì sao, không cần suy nghĩ đã từ chối!”

Hiển nhiên Từ Trạm không cùng sóng điện não với cô, trước sự kinh ngạc của cô, anh rít lên: “Anh không phải khúc gỗ, cũng không phải hòn đá!”

Anh cũng biết tính thiệt hơn, cũng biết khó chịu.

Lời từ chối của cô khiến anh cảm thấy rằng, cô cũng không mấy để tâm đến mối tình của họ, đây mới là nguyên nhân anh tức giận.

Diệp Thái Vi có vẻ sợ hãi: “Vậy anh là…bánh bao?”

Từ Trạm nhìn ánh mắt cô như dần trút được gánh nặng, trong lúc nhất thời có chút chán nản: “Đúng, anh là bánh bao, vậy thì em ăn anh đi!”

Nhiều tranh cãi vô vị giữa những đôi tình nhân đa phần đều do không khơi thông được vấn đề, chỉ cần nói ra thì vấn đề sẽ chẳng nghiêm trọng nữa, ngược lại cảm thấy việc khắc khẩu quả thật chẳng ra đâu vào đâu.

Trong khi yêu, chỉ số thông minh của con người không được bình thường.

Rốt cuộc hai người cũng sáng tỏ thông suốt, đều không nhịn được cười.

Diệp Thái Vi nhìn xung quanh, khóe môi nhếch lên vẻ đầy khoái trá: “Ở trong này…ăn anh? Anh chắc chứ?”

Từ Trạm thộn ra, rồi nhanh chóng khởi động ô tô, thần thái tươi tỉnh hẳn: “Vẫn cứ là về nhà ăn đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui