Nếu Thời Gian Có Tên

“Trước kia tớ không biết cậu là người như vậy đâu, không có việc gì tự dưng chuốc họa vào thân.” Từ Ánh Kiều bực bội đẩy đẩy bả vai Diệp Thái Vi, quay đầu gọi viên quản lý đang đi ngang qua chỗ quặt hành lang, “Đại Vĩ, phiền anh đổi cho tôi một ấm nước, cảm ơn.”

Hai người đã ngồi dưới tán cây ngô đồng ở “Trà lư” một lúc lâu, cả ấm nước đầy chẳng mấy chốc đã thấy đáy.

Diệp Thái Vi bị giáo huấn đến đau đầu, ôm mặt kêu rên: “Lúc đấy tớ bị rút mất não rồi, bị người ngoài hành tinh nhập rồi, ngu quá đi!”

Vốn đang hoảng hốt không biết nên đối mặt với bố mẹ Từ Trạm thế nào, kết quả là họ đột ngột xuất hiện trước mặt cô, khiến cô sợ đến mức hồ đồ, cũng không hiểu là nghĩ cái gì mà lại phũ phàng cắt ngang Từ Trạm, làm như mình chỉ là một người qua đường.

“Giờ phải giải quyết thế nào đây? Kéo dài không phải là cách hay, sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ cậu, làm thế nào để giải thích tớ đột nhiên chuyển từ bạn cậu sang bạn gái của anh cậu được đây?”

Tại sao sự việc lại trở nên như thế này? Càng nghĩ càng muốn đi chết mà!

“Cậu đúng là too young too simple, cái mớ này càng ngày càng rối nhỉ? Anh trai tớ đã tuyên bố thân phận của cậu trong bữa tiệc đính hôn của Mạnh công tử rồi, cậu nghĩ là bố mẹ tớ vừa về nên không biết gì sao?” Từ Ánh Kiều cười nhạo một tiếng.

Diệp Thái Vi kinh hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh, “Họ, họ biết rồi? Cậu đừng làm tớ sợ nhé?”

Nếu bọn họ đã biết, tại sao tối qua lại không có biểu hiện gì? Đúng đúng, nhất định là đang dọa cô, nhất định là thế.

“Đột nhiên tớ không còn lời nào để nói về cái chỉ số thông minh đáng thương của cậu.” Từ Ánh Kiều ngao ngán lắc đầu, chống khủy tay lên bàn, nghiêng người nhìn cô, “Buổi tối diễn ra tiệc đính hôn của Mạnh công tử, tớ với bố mẹ không ở trong nước, nhưng bây giờ ngay cả tớ cũng đã biết rồi, cậu nghĩ xem họ đã biết hay chưa?”

Đúng là quá xem thường hiệu suất truyền thông tin của giới xã giao rồi.

“À này, cậu không có thai thật đấy chứ?” Từ Ánh Kiều chu mỏ, chuyển đề tài.

“Không có thật mà.” Nghĩ đến việc bố mẹ Từ Trạm đã biết chuyện, mà mình lại ngu ngốc giả vờ như không trước mặt họ, Diệp Thái Vi bắt đầu cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, “Tên quỷ chết tiệt Giang Lạc kia, quả nhiên là tớ đã đắc tội với anh ta rồi.”


Tự dưng hồn nhiên nói cô có thai, không biết bố mẹ Từ Trạm sẽ nghĩ về cô thế nào.

Từ Ánh Kiều cắn cắn môi dưới, tiếc nuối thở dài: “Thật ra cái này có thể được mà.”

Anh trai cô còn chưa chính thức nói với bố mẹ về chuyện với Diệp Thái Vi, cô sẽ không lắm điều, cho nên không có cơ hội hỏi bố mẹ về cái nhìn với Diệp Thái Vi.

Người nhà họ Từ trên phương diện biểu đạt tình cảm không mấy thoải mái, ruột thịt mà cũng chỉ có vẻ thân mật hơn một chút, Từ Ánh Kiều là con gái nhưng không phải lúc nào cũng hiểu rõ quan điểm của bố mẹ.

Dựa theo lẽ thường, cô đoán, dù bố mẹ không hoàn toàn hài lòng với Diệp Thái Vi, nhưng giả sử Diệp Thái Vi có thai, chắc là sẽ bớt khó khăn hơn?

Diệp Thái Vi nhăn nhó đè bụng, hai ngày nay, động tác này đã trở thành chiêu bài của cô: “Nếu tớ có thai thật, có lẽ nào bố mẹ cậu sẽ nghĩ là tớ muốn dựa phúc của con, cố ý thị huy với họ đấy chứ?”

“Cũng đúng.” Từ Ánh Kiều gật đầu, nâng ấm nước Đại Vĩ mới mang đến rót vào tách, “Vậy cậu định thế nào?”

“Tớ cũng không biết nữa.” Diệp Thái Vi cụng nhẹ trán vào mép bàn gỗ bên cạnh, hận không thể đập một cái mà đi luôn, “Tớ bảo này, cái cô Hàn kia có phải là con dâu bố mẹ cậu chọn không đấy?”

Từ Ánh Kiều tỏ vẻ xem thường: “Cậu nghĩ là bác Hàn dẫn con gái đến thăm bố mẹ tớ là vì muốn kết thông gia à? Bớt sỉ nhục giá trị con người đi! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì trong tương lai không xa, cô Hàn đó sẽ trở thành đối tượng khiến đám thừa kế của các thương nhân trong nước phải ngưỡng mộ đấy!”

“Cụ thể thế nào?” Diệp Thái Vi tò mò ngẩng đầu.

“Căn cứ vào tin tớ nhận được, sáng nay bác Hàn dẫn cô ấy đến trung tâm thương mại của Hà thị và công ty vận tải biển Giang thị, vừa về được có mấy ngày mà đã đi chào hỏi những gia tộc quyền lực, chắc chắn cô Hàn đó sẽ trở thành người nối tiếp Hà Thiên Lam tiếp nhận quyền lực trung tâm của gia tộc.” Từ Ánh Kiều tỏ vẻ hâm mộ và ghen tỵ, “Hơn nữa, dựa vào tình thế thì cô ấy còn lợi hại hơn cả Hà Thiên Lam, căn bản không cần ganh đua gì cả, quyền lực cứ thế truyền từ trên xuống dưới thôi.”

Diệp Thái Vi xấu hổ, nói như vậy thì đúng là đã xem thường cô Hàn này rồi, có lỗi có lỗi.

“Nhưng mà tớ thấy khí chất của cô Hàn tao nhã không màng danh lợi, không giống với dáng vẻ cô người phụ nữ thép.”


“Thế nên tớ mới cảm thấy cô ấy có cái gì đó khiến người ta không khinh thường được, thoạt nhìn thì có vẻ như không được bác Hàn đặt kì vọng nhỉ.” Từ Ánh Kiều có chút đăm chiêu, dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Cậu nghĩ xem, bác Hàn là người cẩn thận, nếu không tuyệt đối tin tưởng con gái thì đâu có đặt áp lực nặng trên cô ấy như vậy.”

Sự tín nhiệm tuyệt đối của ông Hàn chứng tỏ, cô con gái dốc sức làm việc ở bên ngoài bao nhiêu năm nay chắc chắn là một người rất giỏi, không chừng sau khi hoàn toàn nhận quyền lực của nhà họ Hàn thì sẽ làm nên chuyện lớn.

“Giỏi thật đấy.” Diệp Thái Vi nhớ lại dáng vẻ của cô Hàn mà mình mới gặp tối qua, không khống chế được sự tò mò, “Đầu tiên là nhà cậu, sau đó là nhà họ Hà và nhà họ Giang, cậu nói xem, có phải là nhà họ Hàn định mở một trận chiến thương trường không?”

Từ Ánh Kiều khôi phục tinh thần, quả thực không muốn đáp lại: “Tốt nhất là cậu vẫn nên nghĩ chuyện của mình đi, vấn đề cá nhân lớn như thế mà vẫn không nắm được trọng điểm sao? Đúng là thua cậu luôn.”

Diệp Thái Vi lại bị giáo huấn, đành ôm đầu yên lặng.

***

Lần này quả thực Từ Trạm đã bị Diệp Thái Vi chọc tức không nhẹ, nhưng không hề có chiến tranh lạnh, mà mỗi ngày đều dùng ánh mắt u tối sâu xa nhìn cô, sau đó cần làm gì thì làm, không đề cập đến chuyện gì cả, như thể nhất định phải khiến cô nghẹn chết thì thôi.

Thái độ này khiến Diệp Thái Vi càng thêm luống cuống, biết mình sai, nhưng lại chẳng nghĩ ra cách cứu vãn.

Công việc tại “trà lư” đi dần vào quỹ đạo, thông thường đều do Đại Vĩ quản lý, mỗi ngày cô chỉ làm bộ làm tịch đến đi qua đi lại, định dùng công việc để trốn tránh vấn đề cũng không có cơ hội, đành chìm trong thời gian rảnh rỗi để yên lặng gặm nhấm sự rối rắm bi thảm.

Người xung quanh đều nhìn ra được sự kỳ quái giữa hai người này, nhưng dù sao cũng là mâu thuẫn nội bộ giữa đôi vợ chồng son, chẳng ai ra mặt nói gì, chỉ có thể tổng kết cục diện này bằng một bình luận ngắn gọn: Một đôi dở hơi.

“Để tôi nói nhé, Tiểu Diệp Tử này đúng là đáng thương, tên Từ Trạm này mà dở chứng thì đa dạng lắm, có nghẹn thì cũng phải kéo cô ấy nghẹn chết theo.” Điền Văn lắc lắc cái chén trong tay, tựa vào sô pha cười sảng khoái.

Đúng vậy, anh chính là cái kiểu đó, bản thân khó chịu thì cũng phải kéo người khác khó chịu cùng.


Từ lúc bị bắt đính hôn, tâm lý của Điền Văn cũng đi theo hướng vặn vẹo bất thường.

Từ Trạm không nói gì, lạnh nhạt nhìn về phía trước, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nữa.



Bữa tiệc thân tình hôm nay diễn ra ở nhà họ Hàn. Nhà họ Hàn muốn long trọng giới thiệu con gái sắp tiếp quản công việc, nên mấy ngày nay cô Hàn phải liên tục có mặt ở những buổi như thế này.

Bởi vì Diệp Thái Vi không muốn gặp lại người quen cũ ở nơi đầu sóng ngọn gió này, nên mấy hôm liền chỉ có Giang Lạc và Điền Văn tiếp khách với Từ Trạm.

Giang Lạc nâng ly với Điền Văn, miệng thì phê phán nhưng thực chất là đang vui khi người ta gặp họa: “Sao tôi nhìn thế nào cũng không quen được cái vẻ mặt bỏ đá xuống giếng của ông nhỉ! Đường tình của anh em không thuận lợi, ông không nghĩ cách giúp gì cả, chỉ biết ngồi một bên bắn trộm, không trượng nghĩa.”

“Kinh, ông thì trượng nghĩa? Ông trượng nghĩa thì sao không nghĩ cách giúp đi?” Điền Văn liếc mắt khinh thường.

“Cách thì có đấy, nhưng mà Từ Trạm không nỡ.” Giang Lạc lấy khuỷu tay hích hích Từ Trạm, nói vẻ khiêu khích, “Đúng không Từ Trạm?”

“Đang nghe đây.” Từ Trạm từ chối cho ý kiến, chỉ định thần lại, nụ cười có chút mơ hồ.

Bởi vì không chắc chắn về thái độ của bố mẹ với Diệp Thái Vi, hơn nữa Diệp Thái Vi lại né tránh quyết liệt, vì vậy anh vẫn chưa ngả bài với bố mẹ.

Tuy rằng anh biết mối tình này đến cùng vẫn cần được bố mẹ tán thành, nhưng anh cũng không ngại việc bố mẹ có thể gây cản trở.

Anh không có động tĩnh gì, chính là vì không biết chắc liệu khúc mắc của Diệp Thái Vi có phải do lo sợ phản ứng của bố mẹ mình hay không, cho nên anh chờ, chờ cô chủ động tìm anh nói chuyện, mở lòng nói hết mọi vấn đề ra.

Anh cũng không muốn Diệp Thái Vi làm gì cả, chỉ hy vọng cô có thể nói cho anh rằng rốt cuộc cô đang sợ gì, và hy vọng cô dùng một cách nào đó để sự tình đạt được kết quả tốt đẹp.

Giống như bảy năm qua, chỉ cần cô nói cô muốn gì, anh sẽ cho cô điều cô muốn, thậm chí còn nhiều hơn.


Phải, khi còn nhỏ tuổi, anh đã từng nói với cô, Diệp Thái Vi, em phải dũng cảm lên.

Nhưng hiện tại, khi anh đã ôm cô vào lòng, anh hy vọng cô có thể hiểu được, bao phen chìm nổi trong đời đã qua rồi, cô có thể yên tâm dựa vào anh, có thể đòi hỏi mọi thứ, có thể thản nhiên đón nhận sự che chở của anh.

Nếu cô dám giao hết mọi vấn đề cho anh, anh sẽ dồn toàn lực cho cô thứ cô muốn, không hỏi đúng sai.

Đáng hận nhất chính là cô không nói gì hết, rõ ràng là rất khó chịu nhưng vẫn muốn tự mình đấu tranh anh dũng vượt mọi chông gai!

Đối với biểu hiện oán hận của Từ Trạm, Giang Lạc tỏ vẻ kinh ngạc, “Oán khí nặng nề quá, nào, để anh em phân tích hộ ông. Hiện giờ ông rất muốn kết hôn, nhưng người ta có chết cũng không chịu mở mồm đúng không?”

Từ Trạm liếc xéo anh ta một cái, tỏ vẻ anh ta nói quá là chuẩn.

“Tiểu Diệp Tử bị ông chiều quen rồi, đúng là bực chết đi.” Giang Lạc lắc đầu, “Thế mới nói, không được chiều đàn bà, càng chiều càng to gan. Thời điểm này, ông phải nặng tay vào, cho cô bé một đòn cảnh cáo, để cô ấy biết là ông đang cực kỳ tức giận, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!”

Điền Văn khó hiểu: “Ra tay thế nào?”

“Chia tay, phải chia tay.” Giang Lạc đưa ra một đề nghị vô cùng thiếu trách nhiệm, “Tiểu Diệp Tử được chiều thành ra không khác trẻ con là mấy, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, cho nên phải dùng cách dạy dỗ trẻ con để dạy cô ấy một bài học. Đe dọa, uy hiếp, dùng được chiêu độc nào thì cứ dùng. Nói thẳng với cô ấy, không cưới thì chia tay, cho nó nhanh. Đầu óc không thông suốt thì cứ cho cô ấy độ chín mười ngày, đảm bảo được khai sáng ngay.”

Quá độc ác đi, không nghĩ là lời nói này biến lợn lành thành lợn què, nên nhớ là “kẻ phá nhân duyên không được chết tử tế” đó nhé.

Điền Văn không quá đồng tình, liền bĩu môi.

Từ Trạm quay đầu lại, liếc Giang Lạc một cái: “Đầu óc có vấn đề à? Nhà ông toàn dạy trẻ con là dùng cưa điện phải thêm AK47 đúng không?”

Người của mình mình thương, phương pháp này nghĩ qua đã thấy sẽ khiến cho cô “máu chảy thành sông”, cho dù biết sẽ có hiệu quả nhưng anh tuyệt đối không dùng.

Nhưng thương người thì mình đau, vẫn phải nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc này mới được. Ý kiến của Giang Lạc tuy rằng không thể dựa vào được, nhưng vẫn có chỗ áp dụng được.

Đúng là nên nặng tay gõ vào cái đầu nhỏ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận