Nếu Thời Gian Có Tên

Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Vài ngày liên tiếp, trong đầu Diệp Thái Vi cứ lặp đi lặp lại câu này, cũng không biết là mắng mình hay là mắng Từ Trạm.

Cô biết có một số chuyện không thể vượt qua được nhờ vào trốn tránh, nếu bản thân mình không nhìn thẳng vào vấn đề phải đi gặp bố mẹ Từ Trạm, thì quan hệ của cô và Từ Trạm sẽ đi vào chỗ nước sôi lửa bỏng.

Có điều, dũng khí vẫn không đủ, trí tuệ để giải quyết vấn đề cũng không đủ, vài lần cô định chủ động đề cập đến, nhưng vì nỗi lo sợ vô lý trong lòng nên lại nuốt ngược trở lại.

Điều này càng khiến cho tình hình xấu đi.

Phản ứng của Từ Trạm có thể nói là không quyết liệt chút nào, mỗi khi cô bở dở nửa chừng nói lảng sang chuyện khác, anh lại có thể thuận theo cô, cùng cô nói mấy chuyện râu ria. Có điều, trong nụ cười thản nhiên ấy lại ẩn chứa đôi chút buồn rầu không xóa bỏ được.

Điều này đối với Diệp Thái Vi mà nói, thái độ này so với thái độ gay gắt còn đáng sợ hơn, khiến cô vô cùng sốt ruột, đầu óc rối mòng mòng.

Nếu luận về tâm lý chiến, Diệp Thái Vi tuyệt đối không phải là đối thủ của Từ Trạm.

Chẳng qua là từ trước tới nay, Từ Trạm vẫn luôn cẩn thận bảo vệ tinh thần của cô, không muốn dùng thủ đoạn với cô, thầm lặng giấu vết tích để cô không bị áp lực, để cô có thể bình thản sống.

Hiện tại anh không thể nương tay được.

Cố ý tỏ ra yếu thế, không muốn ép người ta đến mức không có đường lui, rồi lại phối hợp đến mức không hề đề cập đến vấn đề, quả thực là nghẹn chết luôn.

Vừa tắm xong, mái tóc dài còn vương nước ấm, Diệp Thái Vi đứng ở đầu cầu thang tầng hai ngó xuống phòng khách. Lúc đó, đôi mắt đang cụp xuống của Từ Trạm mơ hồ hiện lên ý cười.

Diệp Thái Vi chậm chạp bước xuống cầu thang, động tác chiếc hộp gỗ đựng quân bài hiện rõ vẻ bất an.

“Này.”

Từ Trạm không để ý đến cô, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay, như thể đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của quyển sách, không màng đến chuyện bên ngoài.


Không để ý đến người ta ư?

Diệp Thái Vi bối rối hắng giọng, nói to hơn: “Từ Trạm!”

“Hả?” Từ Trạm nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ như thể thật sự vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.

“Em, em muốn nói chuyện với anh.”

Từ Trạm nhẹ nhàng cười, giọng điệu ôn hòa: “Được. Nói chuyện gì?”

“Nói…chuyện em đi gặp bố mẹ anh.” Diệp Thái Vi gắng sức nói ra, hai mắt tập trung cao độ vào biểu hiện của Từ Trạm.

Từ Trạm đặt quyển sách trong tay xuống, đón nhận ánh mắt của cô bằng một nụ cười: “Về chuyện này, không phải là em vẫn đang trốn tránh không?”

“Không, không trốn!” Diệp Thái Vi ngồi xuống cái đệm nhỏ trên ghế trước bàn trà, “cộp” một tiếng – đặt chiếc hộp gỗ xuống, sống lưng cứng ngắc thẳng đơ như đi tìm người cãi nhau.

Từ Trạm không nói lời nào, khóe môi vẫn ẩn ý cười như nụ ngậm bông, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô.

Trong chốc lát, toàn bộ khí thế của Diệp Thái Vi đã bay sạch, cô cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, hai tay luống cuống cào cào tóc, rồi đưa mắt nhìn hộp gỗ và nói bằng vẻ thấy chết cũng không sờn: “Đánh một ván đi! Nếu em thua thì em sẽ về nhà với anh!”

Giỏi lắm, nghẹn bao nhiêu ngày rồi mà lại giở chiêu này ra. Định dùng lời đường mật để thoát cửa, chứ vốn không có thành ý đối mặt với vấn đề đúng không?

Thái độ này đúng là không biết hối cải, hoàn toàn châm bùng ngọn lửa giận mà Từ Trạm vẫn khống chế.

Cơ hội lớn như vậy, nếu không tận dụng tốt thì anh đúng là quá có lỗi với mình.

Lúc Diệp Thái Vi liếc lên trên, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt u buồn của Từ Trạm.

Kiểu thần thái bị thương “chợt lóe rồi vụt tắt”, cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn để ai nhìn thấy, nhanh chóng được che giấu.


Đáng tiếc và bất đắc dĩ là, “che giấu” mấy cũng không thành công.

“Không sao, nếu em vẫn chưa muốn gặp họ thì tạm thời chưa gặp.” Từ Trạm cúi đầu, như thể là thất vọng nhưng vẫn không để tâm, “Không cần miễn cưỡng.”

Có phải lại sai lầm rồi không?

Giọng điệu để lộ ra vẻ buồn rầu nhưng vẫn dúng túng khiến Diệp Thái Vi cảm thấy trái tim mình như bị đập mạnh một cú, hốc mắt nóng lên, cô lúng túng đi qua bàn trà, ngồi xuống dựa vào anh.

Vạt váy ngủ màu trắng bay bay, lúc có lúc không che qua đầu gối của cô.

Muốn làm một mẻ khỏe suốt đời thì tuyệt đối không được mềm lòng, không được mềm lòng.

Từ Trạm cố nén ý muốn đưa tay ôm người bên cạnh vào lòng, cố phớt lờ cảm giác ngọt như mật dâng lên cuống tim, mà tỏ vẻ bực bội, nghiêng đầu sang một bên.

“Không phải em…” Diệp Thái Vi có chút sốt ruột, giọng nói nghèn nghẹn như thể cổ họng bị chèn một nắm bông thấm no nước, “Tại vì em sợ, nghĩ thế nào cũng thấy sợ…”

Bởi vì khát khao được nắm tay anh đi đến cùng, cho nên không dám đối mặt với bất kể chuyện gì có thể khiến họ bỏ dở giữa chừng. Tuy rằng biết là phải đối mặt, nhưng lại muốn trì hoãn lại, hoãn nữa, có lẽ ngày mai sẽ nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ. Hoàn mỹ đến mức mọi khả năng có thể phát sinh đều ứng phó được. Hoàn mỹ đến mức nắm chắc thắng lợi trong tay, không có một chút phiêu lưu nào.

“Anh có thể hiểu, cho nên, thật sự không sao cả, không danh không phận, anh là đàn ông, không sợ người khác chê cười.” Từ Trạm còn thở dài như thật, lật tay đan các ngón tay với cô, cúi đầu xuống, tầm mắt vẫn dừng trên những ngón chân trắng ngần của cô, “Chỉ cần em ở bên anh là được rồi.”

Diệp Thái Vi cảm thấy mình đúng thật không phải là người.

Đây là Từ Trạm! Một Từ Trạm đầy kiêu hãnh và thanh cao! Vậy mà bị cô ép đến mức phải nhân nhượng hoàn toàn như thế.

Cô có gì giỏi giang cơ chứ?

Thấy ánh mắt đau lòng và áy náy như mình mong muốn, Từ Trạm có chút căng thẳng, ngọn lửa giận lúc trước dịu hẳn xuống, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ.


Có điều, cục diện này còn chưa đến lúc kết thúc, tuyệt đối không thể mềm lòng.

Từ Trạm biết chiêu này của mình thâm cỡ nào, cố ý phóng đại nỗi ấm ức và thất vọng của mình để khiến cô đau lòng.

Xem ra, vẻ yếu thế có hiệu quả rất tốt, ít ra là thoải mái hơn trước. Cô nàng này quả nhiên là gặp mạnh tắc cường, cuối cùng cũng phải đầu hàng.

Thắng lợi trong tầm tay rồi.

Từ Trạm nắm tay cô đứng dậy, nhoẻn miệng cười, ánh mắt dịu dàng: “Nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Nói thì nói vậy, nhưng anh ước gì cô có thể suy nghĩ nhiều một chút, tốt nhất là trong nháy mắt có thể rũ bỏ được hết ý định trốn tránh đi.

Diệp Thái Vi ngây ngốc nhìn mình bị anh đưa lên tầng, ngây ngốc nhìn anh dắt mình đi vào phòng ngủ.

Sau đó, cô dừng bước, nắm chặt tay anh không buông.

Từ Trạm quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Diệp Thái Vi nhìn anh bằng ánh mắt đỏ hồng, bất ngờ nhào vào lòng anh, đưa tay ôm thắt lưng anh: “Nếu…nếu em vẫn không thể vượt qua đang chướng ngại kia, anh…”

Anh phải làm sao bây giờ?

“Diệp Thái Vi của ngày hôm nay đã không còn là Diệp Thái Vi của năm đó rồi. Hiện giờ em không có sức chống lại những chuyện không tốt nữa, nếu không cẩn thận đánh mất anh, em còn chẳng thể truy đuổi hay tìm kiếm nữa. Tuy rằng em biết anh rất kiên định, em biết anh không do dự, nhưng em vẫn sợ mình không đạt đến tiêu chuẩn bố mẹ anh muốn. Dù gì thì họ cũng là những người quan trọng nhất trong đời anh, em không nỡ để anh phải nhận ánh mắt thất vọng của họ khi ở bên em. Nhưng em không đủ tự tin rằng có thể hoàn toàn nhận được sự yêu mến và chấp nhận của họ, em không có cái gì cả.”

Diệp Thái Vi tựa trán vào cằm anh, chạm vào vị trí trái tim của Từ Trạm, sau đó gần như khóc nấc lên, bao cảm xúc rốt cuộc cũng trào ra, cảm giác tự ti bất ngờ trút xuống một cách mãnh liệt.

Một Diệp Thái Vi từng ngang ngược không sợ trời cao đất dày gì, sau bảy năm nếm đủ vị sương khói thế trần, sự kiêu kỳ và sự vô tư đã không còn, đã đủ dũng khí để đối mặt với những sự thật tàn nhẫn, nhưng không cách nào đối mặt được với cái gọi là lòng người khó dò, không thể đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người khác.

Không né tránh, không ẩn giấu, đây là bí mật cuối cùng trong lòng cô.

Từ Trạm vỗ nhẹ vào đầu cô, đau lòng đến độ sắp không diễn được nữa, trong đầu vẫn đang tự hỏi liệu mình có làm quá mức khiến cô phát hỏa hay không.

Cũng may rốt cuộc cô đã mở cánh cửa trái tim, hoàn toàn phơi bày bóng ma tâm lý mình không chịu nổi ra trước mặt anh.


Thật tốt.

Cô nói cô không có gì cả, nhưng có lẽ cô đã quên, cô còn có anh.

“Được rồi, không sao, từ từ cũng không sao.” Từ Trạm ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô như dỗ dành trẻ con, “Khi nào em chuẩn bị xong thì nói với anh, chuyện còn lại cứ để anh lo, anh cam đoan, cuối cùng sẽ là kết quả mà em mong muốn. Thế nào?”

“Nhưng mà, trận của mình thì mình phải tự đánh chứ.” Diệp Thái Vi ngẩng đầu, trong mắt có vẻ vui mừng rạng rỡ, “Là anh dạy em thế mà.”

“Anh nói thế khi nào?” Từ Trạm lườm cô.

Nhiều năm qua, anh dùng trăm phương ngàn kế nhưng vẫn dạy được cho cô cách ỷ lại vào mình.

“Anh nói, phải dũng cảm thì mới có thể trở thành mặt trời trong lòng người khác.” Đuôi mắt Diệp Thái Vi cong lên, ý cười đong đầy trong giọt lệ còn vương trên mí.

Cô muốn trở thành mặt trời trong lòng anh.

Từ Trạm có chút dở khóc dở cười, anh hối hận vì năm đó đã bê đá đập chân mình.

“Anh không phải người khác, thế nên bây giờ em quên hết những lời đó đi, cho dù em không làm gì thì cũng vẫn mãi là mặt trời trong lòng anh.” Từ Trạm mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

Tuy rằng bị cảm động bởi câu nói của anh, nhưng khi hai đôi môi chạm vào nhau, Diệp Thái Vi bỗng lùi lại.

Từ Trạm không từ bỏ ý định, tiến lại gần, nhưng chỉ được hưởng một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước.

Anh không giận, khóe môi cong lên, ánh mắt cũng chứa ý cười: “Sao thế?”

Diệp Thái Vi cắn môi dưới, đôi mắt ngấn lệ chớp cái đã trở nên bướng bỉnh, “Anh vừa mới nói, em không cần phải làm gì hả?”

“Anh nói thiếu hai chữ, anh muốn nói là, “sau này” không phải làm gì nữa.” Khuôn mặt Từ Trạm hiện lên vẻ quái dị, “Hiện tại em phải làm một chuyện.”

“Hả?” Diệp Thái Vi ôm anh không buông tay, nghiêng đầu cười với anh, biểu hiện có vài phần tương tự với anh, “Làm gì?”

“Việc em cần làm bây giờ là, đẩy anh vào tường, hôn anh ngấu nghiến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận