Cô biết mình đang nằm mơ. Bởi đôi mắt cô đang nhìn về quá khứ, nhìn về năm mình mười bảy tuổi.
Ánh trời chiều bao trùm cả thành phố, Diệp Thái Vi mười bảy tuổi lẻ loi đứng dưới bóng cây trước cổng khu vui chơi giải trí. Tán cây rộng che được ánh mặt trời gay gắt, nhưng không cách nào ngăn được luồng nhiệt nóng nực phả lên từ mặt đất.
Đừng khó chịu, gọi điện thoại đi.
Gọi điện nói với anh ấy, mày đón sinh nhật âm, cho nên ngày hẹn là hôm nay.
Trong mơ, cô đứng dưới gốc cây, rút di động ra mấy lần, do dự xem có nên nói ra lời mình ấp ủ mấy năm hay không, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh gì, chỉ có thể sốt ruột chờ.
Hiện tại cô đã biết nguyên nhân, cho nên không có phán đoán như trước nữa. Cô biết, năm đó Từ Trạm nghĩ hai người hẹn vào sinh nhật dương lịch của cô, chứ không phải vì hối hận hay khinh thường mà thất hẹn.
Nhưng, Diệp Thái Vi mười bảy tuổi không biết.
Vì thế mới sợ hãi, mới khổ sở, mới xấu hổ, mới uể oải.
Cô vẫn không phát ra âm thanh gì, chỉ có thể nhìn.
Nhìn khóe môi cong cong của Diệp Thái Vi mười bảy tuổi từ từ hạ xuống, nhìn sự hy vọng trong mắt Diệp Thái Vi mười bảy tuổi dần bị thay bằng nỗi bất an, nghi hoặc, nhìn Diệp Thái Vi mười bảy tuổi từng chút từng chút thất vọng đến đờ đẫn.
Diệp Thái Vi mười bảy tuổi đứng bất động trước cổng khu vui chơi ngập tràn nắng ấm, bình tĩnh nhìn về phía trước, hai mắt lại không thể nào tập trung được.
Không nhớ rõ mình đã đứng đó bao lâu, chỉ cảm thấy cả người mình như sắp bị nướng chín, vậy mà người ấy vẫn không xuất hiện.
Khuôn mặt không chút phấn trang điểm bị cái oi nóng nhuộm hồng, ánh mắt sáng ngời lặng lẽ trào lệ, lại lặng lẽ bị ánh mặt trời hong khô.
Cô có thể nghe rõ được giọng nói trong lòng Diệp Thái Vi mười bảy tuổi.
—— Từ Trạm…sẽ đến chứ? Anh ấy đồng ý rồi mà.
—— Nhưng, lúc cô định nói chính xác sinh nhật của mình, anh lại không cho cô cơ hội nói. Thế nên, đó là lời từ chối một cách uyển chuyển sao?
Cô cảm thấy bất lực với con người ở tuổi mười bảy của mình, cứ mãi chìm đắm trong nỗi ưu tư đó, muốn buông bỏ nhiều thứ, nhưng lại sợ vừa đi sẽ lỡ mất.
Cổng khu vui chơi nhộn nhịp người qua lại, ra ra vào vào, nhiều người tan sở đi ngang qua, nhưng vẫn mãi không có người cô đang chờ.
Lúc đó sao lại bướng bỉnh, ngốc nghếch thế? Rõ ràng chỉ cần gọi điện là có thể thông suốt mọi chuyện, nhưng lại vì sự cố chấp trẻ con mà im lặng. Lại còn nghĩ, người mình thích nên tâm ý tương thông với mình, phải nhìn rõ được mọi chi tiết.
Đó là kiểu ăn khớp vô lý đến mức nào chứ.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười thở dài một hơi, trong lòng sinh ra nỗi muộn phiền chua chát.
Cho dù là trong mơ, cô cũng không thể nào thay đổi được chuyện đã xảy ra.
Nếu Diệp Thái Vi mười bảy tuổi có thể thản nhiên nói ra lời đó, thì nhiều năm sau, câu chuyện giữa cô và Từ Trạm, liệu có khác không?
Ít nhất, ít nhất sẽ không có sự tiếc nuối và sự u oán bí ẩn như vậy.
Rõ ràng là rất thích người kia mà.
Hao tổn tâm sức tiếp cận, thân quen như tằm ăn rỗi ngày qua ngày, cuối cùng dùng chút giảo hoạt nho nhỏ để cược một ván bài, được anh cố tình thả nên rốt cuộc cũng thăm dò được tâm ý của anh.
Sau đó là luyện tập lời bày tỏ rất lâu.
Mỉm cười với độ cong bao nhiêu mới là đẹp nhất và chân thành nhất, giọng điệu và âm vực phải khống chế ở tiết tấu và tần suất nào mới là động lòng người nhất, hai tay phối hợp thế nào với tạo thành tư thái dũng cảm và kiên định nhất.
Tập luyện một mình trước gương thật lâu.
Từ Trạm, em thích anh.
Chỉ là năm chữ ngắn gọn, nhưng vì chút trúc trắc nên không thể nói với người yêu thương nhất vào thời điểm đẹp nhất.
Cô của hiện tại thì đã biết, tất cả đều là tự mình chuốc lấy, còn không nhịn được tiếc nuối cho Diệp Thái Vi mười bảy tuổi.
Tiếc nuối tại sao vào lúc tốt nhất lại không thể đợi được chàng trai mình yêu thương.
***
Diệp Thái Vi bị ánh mặt trời ấm áp rọi trên mặt đánh thức.
Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy gương mặt của Từ Trạm kề sát mình, nhìn thấy nỗi đau lòng, lo lắng trong mắt anh.
Trong lúc ngủ mơ, giọt lệ thấm qua khóe mắt được ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lau đi, xúc cảm dịu dàng lan từ khóe mắt tới tận con tim, lẳng lặng làm dịu đi gợn sóng chua chát trong lòng cô.
Rất nhiều khi, ngay chính anh cũng không biết tầm ảnh hưởng của mình đối với cô.
“Gặp ác mộng à?” Thấy cô tỉnh lại, Từ Trạm mới khẽ nhích người.
Diệp Thái Vi không nói gì, chỉ nở nụ cười ngọt ngào, đưa tay ôm thắt lưng anh, chôn mặt trong lòng anh nhưng con thỏ nhỏ cuối cùng cũng tìm được tổ ấm.
Anh yêu, sau nhiều năm, rốt cuộc anh cũng xuất hiện trước mặt em.
Tuy rằng anh đến muộn, nhưng anh không hề thất hẹn.
Cám ơn anh.
Từ Trạm bị cô ôm chặt, nhất thời không biết nên làm gì, chỉ có thể vỗ vỗ vai cô như dỗ trẻ con, chậm rãi đỡ cô ngồi dậy dựa vào thành giường, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Diệp Thái Vi nép trong lòng anh, lắc đầu rồi ngửa mặt lên: “Tối qua anh uống rượu.”
Thấy cô cười, Từ Trạm thở phảo nhẹ nhõm, cười với cô rồi ấm ức nói: “Bị chuốc đấy.”
“Này, người ấm ức phải là em chứ?” Diệp Thái Vi liếc xéo anh một cái, nhưng không hề có vẻ buồn bực, “Em mệt mỏi trở về, mà lại nhìn thấy anh nằm trên giường với một mỹ nữ…”
Tên khốn Giang Lạc này!
Bị cô nói như vậy, Từ Trạm mơ hồ nhớ lại tối qua kẻ đầu sỏ chuốc say mình là Giang Lạc. Tuy sau đó say mèm, không biết một chuyện gì cả, nhưng đến lúc này thì có thể mang máng đoán ra. Có điều, chỉ có thể nghiến răng hận mình làm thế nào lại để tên khốn đó đặt bẫy.
“Này này này, oan quá cơ! Anh chưa làm gì cả! Anh không biết gì hết!”
Vẻ cuống cuồng muốn chứng tỏ mình trong sạch của anh khiến Diệp Thái Vi hẵng còn chưa thoát hẳn ra khỏi tâm trạng trong mơ không nhịn được phải hôn một cái lên môi anh.
“Em biết rồi.”
Nhìn Giang Lạc bị cô Hàn kia đánh thảm như vậy, dùng đầu gối nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.
Giang thiếu gia nhàm chán đến vô cùng vô tận, đủ rồi đấy.
Sự chủ động hiếm có của cô khiến Từ Trạm vô cùng mừng rỡ, ánh mắt và bộ phận nào đó dần thay đổi, “Thế nên, mới sáng sớm em đã yêu thương nhung nhớ, là khen thưởng hả?”
Diệp Thái Vi cười né tránh nụ hôn của anh, một tay ôm lấy cánh tay anh, cùng anh mười ngón đan nhau, “Không, em không muốn làm gì cả.”
Cô không quen làm chuyện xấu hổ ở nơi không phải nhà mình, cảm thấy địa điểm bất ổn, hơi là lạ.
“Nhưng mà, cái gì anh cũng muốn làm.”
Hơi thở của Từ Trạm bao phủ xung quanh. Vị bạc hà mát lạnh sau khi tắm và hơi thở nam tính quyện vào nhau, sau đó, đôi môi của cô bị bắt giữ một cách chính xác, không đường chạy trốn.
Đầu lưỡi của cô bị cuốn đi, ngay cả hơi thở cũng bị đoạt mất.
Sự cuồng nhiệt trước nay chưa có khiến Diệp Thái Vi không kiềm chế được, không biết đây có phải là cái mà giang hồ gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” hay không. Dù sao cô cũng xác định, ngay cả lần đầu tiên của cô và anh cũng không cuồng nhiệt đến thế.
Vui sướng tràn trề, hai linh hồn hòa lại chặt chẽ, vị mật ngọt ngào của dục vọng lan đến từng lỗ chân lông.
Kết thúc một nụ hôn, cô chặn anh lại, mơ hồ cười, giọng khàn khàn xin tha: “Chúng ta…nói chuyện một lát nhé, được không?”
Không phải cô định già mồm cãi láo, mà cô thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói.
Ví dụ như, tâm sự về những chuyện hai người đã từng trải qua, tâm sự về tương lai sắp tới.
Giọng Từ Trạm nghèn nghẹt, hạ thấp như đang dỗ dành: “Được, nói gì nào…”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đôi môi anh lại lấn tới, lại là nụ hôn mãnh liệt như trước.
Thế nên…
Cô cũng không biết điều mình vốn muốn nói là cái quỷ gì.
Không biết ai dựa vào lòng ai, không biết ai đè lên ai, lại chẳng biết ai đẩy ngã ai trước.
Từ Trạm.
Cái tên này xuyên qua thời gian mấy năm của cô, qua quãng hồi ức mà cô quý trọng nhất.
Khi hai chữ ngọt ngào đó nhỏ ra khỏi tim cô, mười ngón tay của hai người đã đan chặt vào nhau, như thể cùng nắm lấy toàn bộ thời gian.
Thế sự mênh mông, chỉ có người này, chỉ có đôi tay này, là ở bên cô, giữ lại từng mảnh nhỏ của thời gian.
Cô bất lực thở dốc, cảm nhận giọt mồ hôi và sự ấm áp sau hồi mãnh liệt, hàng loạt chi tiết cứ xẹt qua xẹt lại trong đầu cô.
Nhiều năm trôi qua, anh luôn cho cô sự bảo vệ thầm lặng, nhẫn nại làm bạn, vào lúc cô nghĩ cũng không dám nghĩ thì cho cô sự quyết tâm đến cùng, rồi cuối cùng xuất hiện trước mặt cô.
Ánh ban mai chiếu vào qua khung cửa sổ, nhuộm hồng hình ảnh từng bước thong thả trong kí ức cô.
Nỗi tiếc nuối bí ẩn, sự mơ hồ về tương lai chưa biết ra sao, đều chầm chậm tan biến, trở nên không còn quan trọng nữa.
Sau đó, cô khóc, tầng tầng lớp lớp suy nghĩ tán loạn bao phủ mọi cảm giác, rốt cuộc cô chẳng nhớ nổi gì nữa.
Một khi ngã vào cảnh ngọt ngào, điều duy nhất cô có thể xác định là ——
Mặc kệ sau này sẽ gặp phải chuyện gì, mặc kệ sau này phải đối mặt với việc chi, chỉ cần anh không buông tay cô thì cô sẽ không phải sợ hãi, không phải tự ti, càng không cần hoang mang lo lắng.
Bởi vì Từ Trạm và Diệp Thái Vi, vẫn mãi bên nhau.
Vẫn, mãi bên nhau.