Nếu Tớ Có Thể

-256...257...258...268. Ơ, lại sai rồi-Vy lấy chân đá bỏ toàn bộ chỗ lá mình vừa nhặt được.

-Vy-Huynh Ly nhìn Vy- em đếm từ vừa nãy đếm đi đếm lại cũng sắp được mười lần rồi đấy. Bộ hồi bé em đi học toán do thầy thể dục dạy hả mà đếm cứ nhảy cóc như thê.

-Aiza,-Vy chán nản-Thì tôi cũng có muốn như thế này đâu, cậu học ở trường thì cũng biết ông hội trưởng ông là người như thế nào mà.

-Lại đứng đấy mà chém gió xuyên lục địa-Quân từ xa đi tới nhắc nhở hai đứa-nhặt nhanh lên mà còn về, anh mệt lắm rồi đó.๖ۣۜD๖ۣۜĐ๖ۣۜL๖ۣۜQ๖ۣۜĐ

-Anh ra kia đứng nhanh lên-Vy hét lên-Em đang bực mình đây này, không muốn chết thì chạy nhanh.

-Được rồi-Hoàng Quân nhận được tín hiệu liền rời đi.

Vy bực bội ngồi bệt xuống đất. Cũng may đây là đang trong buổi học nếu không thì con đâu hình tượng nữ thần của nó nữa.

-Cô bé, thứ nhất, đây là trường học không phải nhà em, thứ hai, em hiện tại đang mặc váy chứ không phải mặc quần.

-Nhưng mà bên trong tôi có mặc quần đùi mà-Vy vội cắt ngang lời của Huỳnh Ly nói.

-Coi như tôi lo thừa đi, em cũng nên khép chân lại đi để giữ hình tượng.

-Hình tượng là gì, ăn có ngon như đùi gà không?

-Có hình tượng sẽ có đùi gà-Huỳnh Ly nén cười nhìn Vy.

-Được thôi-Vy đứng dậy, phủi phủi váy, vuốt lại tóc tai, áo váy.Sau đó nở một nụ cười đúng chất thần tượng. Rồi xòe bàn tay ra trước mặt Huỳnh Ly.๖ۣۜD๖ۣۜĐ๖ۣۜL๖ۣۜQ๖ۣۜĐ

-Cái gì- Huỳnh Ly nghi hoặc nhìn con bé.

-Đùi gà-Vy trừng mắt-Không phải có hình tượng sẽ có đùi gà sao. Có hình tượng rồi nè, đưa tôi đùi gà đi.

"Phụt" Huỳnh Ly bật cười khi nghe câu trả lời của nó. Không biết nên khen nó ngây thơ hay mắng nó ngu ngốc nữa. Cô thật sự không hiểu sao loại người này không bị người nhà nhốt trong nhà để bảo vệ.

-Tôi có nói là tôi sẽ cho em đâu-Huỳnh Ly xoa đầu con bé.

-Nhưng mà không phải cậu đã nói nếu tôi giữ được hình tượng sẽ có đùi gà sao-Vy bắt đầu mếu máo-Cậu lừa tôi.

-Tôi không lừa em-Huynh Ly hơi hoảng khi thấy Vy sắp khóc-Tôi có nói mình sẽ mua cho em đâu. Tôi chỉ nói nếu em giữ được hình tượng thì sẽ có thôi chứ tôi không hề nói là ai cho.๖ۣۜD๖ۣۜĐ๖ۣۜL๖ۣۜQ๖ۣۜĐ

-Quá đáng-

Vy bắt đầu khóc, nó cũng chẳng hiểu vì sao nó khóc, nó chỉ cảm thấy mình bị người ta lừa.Mà không hiểu sao tự dưng nó lại dễ khóc như vậy.

"Mình chỉ đang diễn kịch cho cô ta coi thôi"-Nó nhủ thầm trong lòng

-Này này-Huỳnh Ly quýnh lên vội vàng lau nước mắt cho nó- Tại sao lại khóc rồi? Tôi có làm gì em đâu.

-Cậu lừa tôi, cậu quá đáng lắm.

Nói rồi nó ngồi phịch xuống áp mặt vào hai đầu gối.Huỳnh Ly khẽ vuốt lưng nó. Cô tự sũy nghĩ xem tại sao cái con người đang giận này lại có thể thay đổi một cách...Ờm...hơn cả lật sách như vậy.

-Thôi, cùng lắm tôi đền em một chầu gà rán được không?

-Thật sao-Nó cười cười như một con ngố hỏi.

-Tôi đùa em thôi-Huỳnh Vy bỗng nổi lên hứng thú trêu con bé.

-Hừ-Vy hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bước đi.

-Này-Huỳnh Ly vội vàng đuổi theo-Tôi chỉ đùa em thôi mà, giận sao.

Vy vẫn bước đi không thèm nghe cái con người bên cạnh lải nhải xin lỗi. Lần này nó cáu thật rồi. Người ta thường nói "không ai uống nước hai lần trên một dòng sông" thế mà cái người kia lại nói dối nó 2 lần về vụ gà rán. Có tức chết nó không....

-Này-Hoàng Quân từ phía xa hét lên-Hai đứa tính đi đâu vậy, xong việc chưa mà dám đi hả.

Đúng thật là sơ xuất mà. Không hiểu sao ngay lúc này Gia Phong lại đi công tác một tuần, lại còn giao con em gái yêu quái, ý lộn yêu quý của nó cho mình chăm sóc. Cái con bé này nó mà cáu lên đến mình cũng phải sợ, huống chi còn trông nó trong một tuần. Chi bằng cứ cầm dao lên cắt cổ cậu luôn đi. Với cả nó lớn như thế thì cần ai chăm sóc.๖ۣۜD๖ۣۜĐ๖ۣۜL๖ۣۜQ๖ۣۜĐ

-Chạy-Vy hết cái con người bên cạnh.

-Ok-Huỳnh Ly nắm tay con bé kéo đi.

-Hai đứa đứng lại nhanh lên-Hoàng Quân vội vàng đuổi theo-Hai đứa đứng lại mau lên. Đừng để bắt được hai đứa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui