Edidtor: Nghịch
Từ Trường An đến nước Lỗ, Hoắc Khứ Bệnh hết năm ngày. Với tốc độ của y, đương nhiên có thể nhanh hơn, nhưng dù sao đây không phải là hành quân đánh giặc, không cần thiết làm mệt mình.
Lần này đến nước Lỗ, Hoắc Khứ Bệnh không dẫn theo bất cứ ai. Ngay cả Hoắc Quang làu bàu đòi đi theo cũng bị y kiên định từ chối.
Tuy rằng không biết Hoắc Khứ Bệnh ở nước Lỗ làm chuyện gì, nhưng y có thể khẳng định, chuyến đi nước Lỗ này, không phải là thoải mái du sơn ngoạn thủy. Có thể bớt một chuyện liền bớt một chuyện.
Nếu tượng gỗ này là của Chu Nghiệp Tu, hắn sẽ không có lí do gì giao cho Hoắc Khứ Bệnh. Như vậy tượng gỗ này hẳn là của đệ đệ sinh đôi Chu Nghiệp Quyết gì đó. Lần đó lúc gặp nhau ở ngoại thành Trường An, Hoắc Khứ Bệnh nghe nói Chu Nghiệp Quyết là một thợ mộc tay nghề rất cao, còn tặng một con rối gỗ có thể tự do hoạt động cho Đổng Nhập Khanh.
Khi đó, Hoắc Khứ Bệnh đã cảm thấy Chu Nghiệp Quyết đối với Đổng Nhập Khanh không chỉ đơn thuần là loại tình cảm của một thúc tẩu, bây giờ Chu Nghiệp Tu đưa tới pho tượng gỗ như vậy, không cần nói rõ, y cũng nhìn ra được chút đầu mối.
Đến nước Lỗ đúng vào thời điểm giữa hè.
Nước Lỗ gần biển, khí hậu ẩm ướt. Hoàn toàn không giống Trường An hanh khô nóng bức.
Hoa sen nở khắp đất trời bao phủ khắp mọi miền sông nước. Toàn bộ nước Lỗ dường như đều tràn ngập hương sen.
[code]~ddlqđ~[/code]
Gió thổi mây bay, ngút tầm mắt đều là hồng phấn xanh biếc vô hạn.
Hoắc Khứ Bệnh không phải là thực sự thích những hoa hồng lá xanh phô diễn kia, nhưng vẫn thay một bộ y phục thuần trắng phù hợp với cảnh nơi đây.
Khi y trong tư thái một bạch y công tử hiên ngang, mạnh mẽ đi trên đường phố nước Lỗ liền làm cho không ít thiếu nữ liếc mắt kinh ngạc tán thưởng.
Hoắc Khứ Bệnh ở trên thuyền hái sen nhỏ chạm mặt Uyển Xúc.
Trên đường đến Chu gia, Hoắc Khứ Bệnh phải đi qua một vùng nước tầm trung. Vùng nước này đủ loại sen hồng, thuyền lớn không thể đi giữa hoa sen, cho nên vượt qua vùng nước này chỉ có thể dựa vào thuyền hái sen nhỏ.
Thuyền nhỏ Hoắc Khứ Bệnh thuê là của Uyển Xúc.
Hôm đó thời tiết không tốt lắm, Hoắc Khứ Bệnh hỏi vài người lái đò đều không sẵn lòng rời bến. Sau cùng Hoắc Khứ Bệnh nghĩ chỉ có thể đợi đến sáng mai đi Chu gia thì lại thấy Uyển Xúc hát một khúc hái sen êm tai, đi ra từ một vùng sen rậm rạp.
Nàng mặc một bộ thâm y màu lam, cùng với gió thổi lá bay ở nơi này như hòa thành một thể.
Hoắc Khứ Bệnh mang một tia hi vọng cuối cùng, chạy về phía Uyển Xúc hỏi nàng có thể rời bến hay không. Không ngờ Uyển Xúc lại thật sự đáp ứng.
Thuyền nhỏ của Uyển Xúc chở Hoắc Khứ Bệnh qua đám lá sen tưởng như vô biên.
Qua tán gẫu, Hoắc Khứ Bệnh biết được gia đình Uyển Xúc hành nghề y, nhưng cha mẹ không muốn nàng một thân nữ nhi xuất đầu lộ diện, cho nên nàng chưa từng công khai hành nghề y. Nàng chỉ xem qua bệnh cho một vài người thân cận.
“Có điều cha nói, y thuật của Uyển Xúc xuất sắc nhất trong số những nữ nhân.” – Uyển Xúc mang trên mặt chút ít kiêu hãnh, dịu dàng nói.
Giọng nói của Uyển Xúc cũng giống như khi nàng hát, luôn dịu dàng, mềm mại, thập phần dễ nghe. Cho nên dù diện mạo nàng không xuất chúng, vẫn khiến cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Hỏi thăm chuyện nhà của Uyển Xúc một chút: “Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh công tử?”. Uyển Xúc hơi thẹn thùng cười nhẹ, một bên chèo thuyền, một bên u sầu hỏi thăm Hoắc Khứ Bệnh.
“Cô gọi gọi ta Hoắc thiếu là được.” – Hoắc Khứ Bệnh cũng cười một chút, lại cảm thấy nữ tử này không hiểu thân thiết.
Thuyền đi tới giữa vùng nước thì cuối cùng cũng không còn hoa sen che tầm mắt, không gian rộng lớn liền hiện ra, đến bây giờ Hoắc Khứ Bệnh mới nhìn rõ thời tiết. Quả nhiên không phải một ngày tốt để ra thuyền mà. Mây đen như đè ép xuống, chỉ chốc lát sau, cuồng phong loạn khởi, xem chừng sắp có một trận mưa to.
“Nhanh chút mới được.” – Uyển Xúc nhìn thoáng qua bầu trời âm u, tốc độ chèo thuyền nhanh hơn.
Nhưng gió to bỗng nhiên nổi lên, thuyền nhỏ bắt đầu nhấp nhô dữ dội trên mặt nước gợn sóng.
Mặc dù Hoắc Khứ Bệnh ở hồ Côn Minh tập luyện mấy ngày nữa thủy chiến, nhưng đều là dưới hoàn cảnh trời trong nắng đẹp, hiện tại bỗng nhiên sóng lớn như vậy, y không khỏi cảm thấy hơi say sóng.
Nhìn Uyển Xúc một thân nữ tử mỏng manh đang liều mình chống chọi với thời tiết khủng khiếp này thì Hoắc Khứ Bệnh lại ngồi không yên. Khi đối mặt với thiên quân vạn mã Hung Nô, Hoắc Khứ Bệnh đến mắt cũng không chớp một cái, bây giờ chẳng lẽ muốn trốn ở chỗ này, dựa vào một thiếu nữ nhỏ đến bảo vệ mình sao?
Nghĩ đến đây, Hoắc Khứ Bệnh bất chấp say sóng không dễ chịu, lảo đảo đi về phía Uyển Xúc, muốn giúp Uyển Xúc điều khiển chiếc thuyền hái sen nhỏ này.
“Công tử ngàn vạn đừng đứng dậy, cứ ngồi ở đáy thuyền!” – vẫn là nữ tử nhẹ nhàng mềm mại, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên loạng choạng muốn lại đây giúp nàng, lập tức ở giữa sóng to gió lớn lo lắng, khàn giọng hô to với Hoắc Khứ Bệnh.
Lời còn chưa dứt, một cơn sóng dữ ập qua đây, Hoắc Khứ Bệnh không đứng vững một cái, liền trực tiếp ngã khỏi thuyền nhỏ, rơi xuống nước.
Uyển Xúc thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều, cũng vội vàng từ trong thuyền nhỏ,
//