Sống lại thì có thể quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra sao? Tô Dần Chính rất rõ rằng, cho dù kỳ tích có xảy ra thì cũng không thể nào xóa đi việc hắn quả thực đã từng ngập ngụa trong một vũng bùn dơ bẩn.
Thấy Chu Thương Thương dùng ngữ điệu thoải mái như thế hỏi hắn, Tô Dần Chính thực đúng là xấu hổ, lại có chút kích động. Mặc dù hắn biết bản thân không cần thiết phải kích động bởi vì thời điểm này hắn vẫn chưa làm ra việc gì có lỗi với cô.
Chu Thương Thương cũng chỉ là thuận miệng hỏi, thấy hắn không trả lời, cô cũng quay đầu tiếp tục xem phim.
Dưới ánh đèn mờ, Chu Thương Thương lộ ra một sườn mặt rất đẹp, sườn mặt của cô luôn luôn rất đẹp, thon dài, lại còn có cái mũi thẳng thanh tú. Nhưng cái Tô Dần Chính yêu nhất là vành tai, mỏng manh, phía trên còn có một ít lông tơ tinh tế.
Tô Dần Chính tựa đầu vào bên tai Chu Thương Thương: “Đã khó coi, chi bằng chúng ta đi dạo đi.”
Chu Thương Thương nghĩ một chút, cười gật đầu.
Từ trong rạp chiếu phim lặng lẽ đi ra, Chu Thương Thương lôi kéo Tô Dần Chính đứng ở trước cửa rạp, bậc thềm trước cửa có rất nhiều đôi tình nhân. Cô ngẩng đầu hỏi hắn: “Vậy bây giờ chúng ta tới chỗ nào?”
Tô Dần Chính nghiêng mặt: “Anh nhớ đằng sau đại học S có một cửa hàng chuyên bán món xào, trước kia chúng ta thường đi qua, có một đôi vợ chồng già hay bán…” Về sau nhớ lại, thời điểm trước khi trọng sinh, sau khi ly hôn ba năm hắn đã rất nhiều lần tưởng niệm, hiện tại thực sự có thể đi vào trong trí nhớ, quả thực có chút kích động tâm loạn.
Chu Thương Thương nghi hoặc nhìn hắn: “Dần Chính, tháng trước không phải chúng ta vừa đi rồi sao, sao nghe anh nói cứ như thể đã nhiều năm không đi rồi vậy?”
“Thế à?” Tô Dần Chính hạ mắt, tay nắm chặt lại phát hiện lòng bàn tay sớm đã đầy mồ hôi.
Suy nghĩ một chút, Tô Dần Chính lại cười “Có lẽ bởi vì đột nhiên muốn ăn tương khoai tây nơi đó làm cho nên cảm giác lâu rồi chưa đi.”
Chu Thương Thương lại quăng cho hắn một ánh mắt nghi hoặc: “Thế nhưng cửa hàng đó sớm đã không còn bán món này nữa.”
“Thương Thương…” Tô Dần Chính cố gắng làm ình thả lỏng nhưng càng cố làm thì lại càng khẩn trương. Hắn thử nhớ lại thời điểm cùng Chu Thương Thương hòa hảo rõ ràng có món ăn này, Thương Thương thế nào lại nói không có? Chẳng lẽ còn có chuyện gì đang xảy ra thay đổi?
Tô Dần Chính không chỉ lòng bàn tay đổ mồ hôi, lòng bàn chân cũng bắt đầu mồ hôi đầm đìa.
Đối diện với bảng quảng cáo lập lòe ánh sáng, tâm hắn lại càng loạn.
“Xì” một tiếng, Chu Thương Thương đột nhiên bật cười, cô cười đến bụng đều đau đành phải bắt lấy Tô Dần Chính, đem cả người đều dựa vào hắn.
“Dần Chính, anh thật sự rất buồn cười, giống y chang đứa ngốc vậy, đã lâu không đùa với anh, nói cho em nghe, có phải anh cố ý phối hợp hay không nha…”
Tô Dần Chính cứng ngắc ôm Chu Thương Thương, cười còn khó coi hơn khóc: “Ha ha…”
…
Sau cổng mỗi trường đại học tất nhiên đều có một phố buôn bán, ven đường là đủ loại quán cóc, bán đồ chơi, mấy món trang sức nho nhỏ và đặc biệt là vô số món ngon hấp dẫn.
Kiếp trước lúc hai người còn học đại học, Tô Dần Chính ít nhiều cũng sẽ cùng cô đi dạo một hai nơi trên phố. Chu Thương Thương thích nếm thử các loại đồ ăn vặt nhưng ăn cũng chẳng nhiều, lại sợ lãng phí nên chỉ cần ăn không hợp, cô liền đưa cho hắn.
Sau này, Tô Dần Chính hồi tưởng lại, đích thực hắn rất ít khi giống như vậy cùng Chu Thương Thương đi khắp nơi, cho dù là sinh nhật cô, cũng chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm. Chu Thương Thương thì ngược lại, buổi tối mỗi khi chữa bài xong sẽ đi đến xoa vai cho hắn, ý cười trong suốt nói với hắn: “Ông xã, làm việc cả ngày có phải rất mệt không, lại còn một đống áp lực? Kỳ thực không cần phải liều mạng như vậy, chúng ta đã có rất nhiều tiền rồi…”
Tô Dần Chính nghiêng đầu nhìn Chu Thương Thương, kỳ thực người luôn luôn không hề thay đổi là cô.
Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương đến cửa hàng đồ xào ăn khuya, chín rưỡi đêm mà cửa hàng vẫn còn náo nhiệt, cách vách còn có một bàn đầy toàn lũ nam sinh nát rượu.
Đồ ăn chưa đem lên, Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính nói một ít việc thú vị khi dạy học. Tô Dần Chính biết, Chu Thương Thương làm giáo viên luôn được học sinh thích, nhưng sau này vì hắn, cô ngay cả giáo viên cũng không làm.
Tô Dần Chính đem tôm đã lột vỏ bỏ vào trong bát Chu Thương Thương. Đúng lúc này, một nam sinh ở bàn bên cạnh đột nhiên đi tới, Tô Dần Chính quay đầu nhìn liền thấy nhiều nam sinh ở bàn khác đã bắt đầu chụp bàn la ó.
Nam sinh đỏ mặt đi đến trước mặt Chu Thương Thương, tay cầm một chiếc cốc. Hắn nhìn Tô Dần Chính, ha ha cười hai tiếng: “Bạn học, có thể mời bạn gái cậu cùng mình uống một chén không?”