Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Mở cửa, trong phòng im ắng, Kế Hoằng gọi hai tiếng nhưng không có ai trả lời, hắn nghĩ rằng Ôn Ôn trễ như vậy còn chưa về sao? Hắn đi từng phòng kiểm tra nhưng ngay cả bóng Ôn Nhuận cũng không thấy, Kế Hoằng trong lòng khẩn trương hẳn lên, vội vàng gọi đến căn phòng nhỏ ngày trước hắn và Ôn Nhuận ở, là nữ nhân kia tiếp điện thoại, nói rằng cũng không thấy Ôn Nhuận, còn nói cậu đồng ý chuyện cứ ba tuần lại đến thăm mấy đứa nhỏ, kết quả là không đi, cô hỏi Kế Hoằng chuyện là như thế nào.

Kế Hoằng đã hai ngày không về nhà, cũng đâu biết được cái gì, đành phải nói lung tung vài câu cho có lệ. Buông điện thoại, hắn cơ hồ muốn nổi điên, hối hận chính mình không nên hai ngày trời không trở về, để đến bây giờ Ôn Nhuân đi đâu, làm gì hắn đều không biết.

Ôn Nhuận bình thường giao thiệp rất ít, ngay cả người thân cũng chỉ có bà dì Lan Lan kia, thật vất vả mới tìm được số điện thoại của bà dì, gọi qua hỏi, dì cũng không biết được hành tung của cậu. Cuối cùng tìm được trong ngăn kéo nhỏ là cái điện thoại của Ôn Nhuận, tìm được số điện thoại của đồng nghiệp Ôn Nhuận, gọi qua, vừa mới nói lý do gọi đến, đối phương liền kinh ngạc nói: “Cái gì? Anh không biết sao? Ôn Nhuận hôm trước đang làm thì bị máy móc chém vào tay, chặt đứt hai ngón, đã đưa đến bệnh viện phẫu thuật rồi, làm phẫu thuật đến sáu giờ, còn không biết có thể thành công hay không, hiện tại đang nằm ở bệnh viện để quan sát.”

Cái gì gọi là sấm sét đánh xuống, Kế Hoằng hiện tại đã sâu sắc cảm nhận được. Buông điện thoại, hắn cảm thấy tim mình như bị vỡ nát, nghĩ đến Ôn Nhuận bị cắt đi ngón tay cực độ đau đớn, nghĩ đến cậu bất lực giao phó bệnh tình cho bác sĩ, nghĩ đến cậu nằm trong phòng giải phẫu tâm tình thấp thỏm lo âu, hắn liền cảm thấy như muốn nổi điên với chính mình.

Ngay thời điểm Ôn Nhuận cần mình nhất, hắn là đang làm cái gì? Hắn ở nhà Hàn Tưởng chơi trò chơi điện tử, giận dỗi nói mình nhất định phải chiếm thế thượng phong. Hắn như vậy …….. vẫn còn là người sao?

Không biết làm sao lái xe đến bệnh viện, hắn chạy như bay đến ngoại khoa mà đồng ngiệp kia nói, lại không biết Ôn Nhuận nằm ở phòng nào, vội vàng đến bàn hướng dẫn hỏi, nữ hộ sĩ ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ôn Nhuận? Xin hỏi ngài là người nhà của Ôn Nhuận sao?”

“Đúng vậy.” Kế Hoằng suyễn khí trả lời, hắn là chạy quá nhanh, làm thân thể luôn luôn rèn luyện đều đặn cũng chịu không nổi. Ai ngờ nữ hộ sĩ vẫn còn thắc mắc: “Ân, tiên sinh, xin hỏi ngài là gì của Ôn Nhuận?”

“Tôi là chồng Ôn Nhuận.” Kế Hoằng nhanh chóng đáp, không ngại nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của nữ hộ sĩ, hắn hiện tại lòng nóng như lửa đốt, muốn thật nhanh được nhìn thấy người yêu bảo bối: “Tiểu thư, mong cô nhanh nói cho tôi biết phòng của cậu ấy ở đâu được không? Có vấn đề gì lát sau nói tiếp.”

“Vâng, là phòng 502.” Nữ hộ sĩ hồi phục tinh thần, mỉm cười nói cho hắn đáp án, đợi cho Kế Hoằng chạy qua như bay, cô nàng mới gọi một đồng nghiệp khác nói: “Uy, Tiểu Lam, Ôn Nhuận nằm ở phòng 502 có người nhà đến đó.” Một câu nói ra kéo tới vài hộ sĩ hống chuyện: “Cái gì? Thật vậy chăng? Ôn Nhuận có người nhà a?”

Tiểu hộ sĩ dùng sức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa đồng nghiệp của Ôn Nhuận nói không sai nha, nam nhân kia quả thực rất có mị lực, tuy rằng hắn đang lo lắng nhưng vẫn thực chói mắt. Cái quan trọng nhất là hắn toàn thân đều là hàng hiệu, tản mát ra một loại khí chất đặc biệt cao quý, hơn nữa cho dù vẫn đang lo lắng nhưng vẫn không tự kiềm hãm được mà toát ra khí thế. Chậc chậc, hiện tại tôi tin tưởng lời những người đó, nam nhân này tuyệt đối không phải là người đơn giản. Mà cũng thật kì quái nha, Ôn Nhuận nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa lại là nam nhân, sao lại có khả năng bắt được hoàng kim nam nhân vĩ đại như thế?”

Tiểu hộ sĩ có chút tiếc hận lắc đầu, nhất thời khiến cho một mảnh cười vang: “Quên đi, Tiểu Trần cô lại hoa si rồi, nếu thích nhìn nam nhân kia như vậy thì cùng lắm chúng ta đem công việc trong cái phòng có hắn tặng cho cô, ha ha ha ha ………” Tiếp theo là tiếng Tiểu Trần phản bác: “Chán ghét, người ta chính là nói cho các người tin tức, cũng không nhìn lại xem, hắn đã là chồng của Ôn Nhuận, các người cũng không để ý người ta đang thương tâm lại đến treo ghẹo người ta, sau này có tin tức gì cũng không thèm nói cho các người biết.”

××××××××××××××

Đẩy cửa phòng ra, cả đám người bệnh đang ăn cơm chiều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Kế Hoằng, hắn xấu hổ gật đầu cười cười, ánh mắt dừng lại ở chiếc giường cạnh cửa, Ôn Nhuận mặc quần áo bệnh nhân đang nằm trên giường ngủ say, trên bàn ở đầu giường là một phần thức ăn đơn giản. Kế Hoằng trong nháy mắt tâm như bị người hung hăng đánh mấy cái, bước vài bước về phía trước, vừa định đánh thức hắn đã bị bệnh nhân giường bên xua tay ngăn cản. Đó là một ông lão tóc hoa râm, ông lặng lẽ nói: “Đứa nhỏ này từ lúc mổ xong đến giờ đều không ngủ tốt, cứ ngẩn người mãi không thôi, thật vất vả mới ngủ được, cậu để nó ngủ một hồi đi, chúng ta cùng hộ sĩ đều không đánh thức, ngay cả cơm cũng chưa gọi nó ăn đâu.”

Kế Hoằng vội vàng đáp ứng, nhìn gương mặt tái nhợt đang ngủ của Ôn Nhuận, mũi hắn xót xót, nước mắt liền không chịu thua kém rơi xuống. Đây là lần thứ hai hắn rơi lệ, lần đầu tiên là ở thời điểm mẹ hắn qua đời, mà tâm tình hai lần rơi lệ đều là đau như thế, đau đến khiến hắn cơ hồ không thể hô hấp.

Ngồi xuống ghế bênh cạnh, hắn cẩn thận nhìn hai tay Ôn Nhuận để lộ ra bên ngoài, chỉ thấy một bàn tay quấn đầy băng gạc, nhìn không ra được tình trạng, Kế Hoằng đau lòng tột đỉnh, định nâng bàn tay kia lên nhìn kỹ, lại sợ quấy nhiễu đến Ôn Nhuận. Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, một hộ sĩ trẻ tuổi nói nhỏ: “Vị nào là người nhà Ôn Nhuận, mong đi ra ngoài một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui