Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt (Kiếp Này Chỉ Vì Ngươi)

Thấy con trai được Đổng Thế Quân dẫn trở về, Lưu Thục Trinh thở dài nhẹ nhõm một tiếng: [Thật may là có Thế Quân ở đây.]

[A di người yên tâm, con sẽ bảo hộ Tiểu Xa.]

[Đúng vậy! Có Thế Quân ở đây ta yên tâm hơn nhiều.]

.

Bạn bè của Đổng Thế Quân cùng Ninh Viễn đều phát hiện, từ sau kỳ nghỉ lễ tân niên, quan hệ giữa hai người kia liền có những thay đổi kỳ diệu.

Trước kia Ninh Viễn cố ý hoặc vô tình đều lảng tránh Đổng Thế Quân, hiện tại hoàn toàn ngược lại, hai người mỗi ngày đều cùng ăn cơm trưa, tan học cùng nhau trở về, bởi vì đưa Ninh Viễn về nhà, Đổng Thế Quân hầu như cũng không còn ở lại trường nữa.

Công việc ở Hội sinh viên hai người cũng cùng thương lượng, vì đối phương hiến kế, đối nghịch ban đầu biến thành chung đường tốt đẹp.

.

Để có thể nhanh chóng từ Học viện Kinh tế và Tài chính đến viện Văn học hơn, Đổng Thế Quân liền mua một chiếc xe đạp, tiết kiệm được không ít thời gian đi đường; trong các giờ học tự chọn giống nhau, Ninh Viễn luôn cùng ngồi với Đổng Thế Quân; tan học, Đổng Thế Quân không quản ngại xa xôi đón Ninh Viễn xuyên qua khuôn viên trường, trở lại Trữ Tĩnh lộ.

Đối với chuyện hai nam sinh xuất sắc này có thể trở thành hảo bằng hữu phi thường thân mật, người khác đều cảm thấy hết sức vui mừng.

Chỉ có Trầm Lị Phương biết được, Ninh Viễn đã bị Đổng Thế Quân chinh phục.

.

[Ngươi thực ra không có điểm thu hút.] Một ngày, trong lúc cùng nhau đọc sách Trầm Lị Phương lặng lẽ đối Đổng Thế Quân nói.

[Nào dám thu hút thêm nữa, ngươi có biết hay không bên người Ninh Viễn có bao nhiêu ong bướm, đuổi đi một đám lại bay tới một bầy, cậu ấy lại đơn giản, ta sợ cậu ấy bị người khác lừa.] Đổng Thế Quân có chút buồn rầu.

[Này cũng đúng. Thực hảo, tất cả mọi người đều nghĩ hai ngươi trở thành huynh đệ tốt.]

Đổng Thế Quân gật đầu: [Vẫn mới chỉ vừa ý ta được một chút.]

[Chẳng lẽ ngươi còn tính công khai?] Trầm Lị Phương trêu chọc nói.

[Ta đã nghĩ tới, tốt nghiệp rồi, sau khi có công tác, công khai sẽ không phương hại. Ta sẽ cố gắng hướng về phía trước, làm nên sự nghiệp thành công, như vậy lời hứa hẹn ta dành cho Tiểu Xa nhất định sẽ thực hiện được.]

[Ngươi thật sự nghiêm túc sao?]

Đổng Thế Quân vẻ mặt trịnh trọng: [Ta đối với Tiểu Xa là chuyện cả một đời, ta nói cả một đời nghĩa là chuyện cả một đời.]

Nhìn thấy biểu tình của Đổng Thế Quân, bị lời anh nói thật sự dọa người, Trầm Lị Phương nhất thời im bặt.

[Ngươi thật sự thích hắn a?]

[Đúng vậy! Nếu ngươi biết chuyện của cậu ấy ngươi sẽ hiểu được, hiện tại ta không thể nhiều lời. Haha ta còn sợ cái chi, Tiểu Xa là của ta.]



Kỳ nghỉ đông tới.

Năm nay Đổng gia và Ninh gia cùng nhau chuẩn bị mừng năm mới, mẫu thân hai nhà cùng nhau đi mua hàng Tết, lôi hai đứa con theo xách đồ.

Mang theo hai thanh niên xuất chúng như thế – phong thái bất đồng lại đều đẹp trai – cùng nhau dạo phố mua sắm, Lưu Thục Trinh và Vương Tương Cầm đều rất đắc ý.

Đổng Thế Quân có chút bất mãn, anh còn muốn được ở một mình cùng Ninh Viễn: [Thật là, còn muốn chúng ta theo làm cu li.]

Vương Tương Cầm trừng mắt liếc một cái: [Câm miệng, bằng không sẽ không cho ăn nữa.]

[Mẹ ta hảo hung ác.]

.

Hẹn định sẽ cùng nhau ở Ninh gia đón giao thừa, Vương Tương Cầm liền mỗi ngày qua nhà giúp Lưu Thục Trinh chuẩn bị món ăn Tết, Ninh Viễn cũng vào bếp phụ giúp mẫu thân mình.

[Không nghĩ tới Tiểu Xa cũng xuống bếp.]

[Tay nghề thằng bé cũng thường thôi.]

Đổng Thế Quân cũng tiến vào theo: [Con cũng tới hỗ trợ.]

Vương Tương Cầm vội nói: [Đi ra, ngươi đừng vào phá rối.]

[Mẹ, mẹ là sợ con nói cho a di kỳ thật trước kia mẹ ở nhà không có làm toàn bộ việc nội trợ, tay nghề còn không bằng con, là vậy đi!]

[Ngươi… thằng nhóc này, ngươi làm sao có thể nói loại này, ta hiện tại tài nấu ăn không tồi.]

[Nhưng là trước khi con vào đại học, đều vẫn là con nấu cơm cho mẹ a~]

Lưu Thục Trinh kinh ngạc nói: [Thế Quân cũng biết nấu ăn.?]

Vương Tương Cầm không thể không thừa nhận: [Đôi khi so với ta còn làm giỏi hơn.]

Một đám người nhìn nhau cười, sau đó vẫn không cho Đổng Thế Quân lưu lại, mà mục đích của Đổng Thế Quân kỳ thật cũng rất đơn giản, chính là có thể cùng Ninh Viễn dính vào nhau.

.

Đêm giao thừa, hai nhà cùng nhau đoàn tụ, quây quần bên mâm cơm tất niên.

Hai phụ thân giống như hai huynh đệ, hai mẫu thân gần như hai tỷ muội, cùng nói chuyện cười đùa, khung cảnh giống như người một nhà.

Duyên phận, thật sự là một điều gì đó thực kỳ diệu.

.

[Thật muốn có một chỗ riêng tư với ngươi….] Đổng Thế Quân lặng lẽ đối Ninh Viễn nói, sau kỳ nghỉ, thời gian hai người bên nhau ngược lại rất thiếu, muốn thân thiết với cậu cũng đều là vụng trộm.

[Sẽ có thời gian.]

.

Những ngày nghỉ chính thức đã kết thúc, phụ mẫu đều đi làm.

Đổng Hữu An phải đi Mĩ công tác trong vòng hai tuần. Ninh Văn Sinh phụ trách khu nghiệp vụ Á Châu ở một công ty điện đa quốc gia, năm tới cũng cần đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô, một số đô thị tại Quảng Châu, phải khảo sát thị trường trước, cũng đi một chuyến; phụ thân hai nhà đều phải đi xa, Vương Tương Cầm liền muốn gọi Lưu Thục Trinh đến tiểu điền trang (nhà nghỉ riêng – này Yukio đoán thế), mọi người có thể bầu bạn.

[Còn Tiểu Xa ở đâu?] Lưu Thục Trinh nghĩ tới bọn nhỏ.

Đổng Thế Quân đã biết kế hoạch của mẫu thân, anh cũng sớm có tính toán riêng: [A di, người theo mẹ con một thời gian đi, mỗi ngày có thể kết bạn dạo phố, con đi đâu sẽ mang Tiểu Xa theo đó, chúng con mỗi ngày có thể cùng nhau đọc sách.]

[Này không tồi.] Vương Tương Cầm đồng ý.

[Được chứ?] Lưu Thục Trinh tựa hồ có điểm lo lắng: [Chỉ hai người bọn con?]

[Có cái gì không được, bọn con đều đã lớn như vậy. Hơn nữa, chỉ có hai người chúng con sẽ dễ dàng tập trung xem sách.]

[Chính là hai đứa muốn đi chơi bọn ta cũng không có ý kiến.] Vương Tương Cầm nói, [Cũng tốt, các ngươi với chúng ta chơi không giống nhau, các ngươi trẻ tuổi chơi đùa chính là nên tự do chút.]

Vương Tương Cầm nhỏ giọng đối Lưu Thục Trinh nói: [Ngươi đừng quản Tiểu Xa quá, thằng bé thấy được những lo lắng của ngươi, hẳn sẽ cảm thấy ngươi không coi nó như những người bình thường kia! Cho bọn nhỏ tự lo đi, chúng sẽ không nhàn rỗi quá đâu!]

Đổng Thế Quân cười thầm, quỷ kế thế là đã thực hiện thành công.

.

Thoải mái bước vào cổng Ninh gia, Đổng Thế Quân thầm nghĩ: này coi như là bán ở chung (ở chung được một nửa), nhất định phải hảo hảo nắm bắt thời gian hiếm có này, hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.

Trông thấy Đổng Thế Quân ở cổng, Ninh Viễn mơ hồ nghĩ: anh ấy rốt cuộc có mưu mô gì?

.

Hai ngày đầu tiên, hai người chính là cùng nhau ngồi đọc sách, nói chuyện phiếm, Ninh Viễn đạn đàn dương cầm cho Đổng Thế Quân nghe, cùng nhau xem TV, chơi trò chơi điện tử, cùng ra ngoài mua sắm….. cuộc sống như vậy đích thực là của vợ chồng mới cưới.

.

Hôm nay giữa trưa, nếm qua bữa cơm, Đổng Thế Quân đề nghị ra ngoài đi dạo một chút, hai người dảo bước, đi tới sân vận động của khu phố.

Có một đám nhỏ lớn bé khác nhau đang chơi bóng đá. Đổng Thế Quân ngứa chân, gia nhập nhóm chơi, cùng bọn nhỏ đá một trận.

Ninh Viễn mang theo mỉm cười, ngồi trên bậc thang cạnh sân vận động, ở đây có thể trông rõ Đổng Thế Quân đang tận lực chạy đuổi, Ninh Viễn bỗng sinh ra một loại ảo giác, giống như cảm thấy chính mình đang cùng anh chạy nhảy.

Tuy rằng chính mình không thể chân chính chạy hết mình, nhưng là anh có thể thay thế mình rơi mồ hôi.

.

Đá tới lúc hết hứng, Đổng Thế Quân lúc này mới đối những người khác tạm biệt.

Đi tới ngồi bên Ninh Viễn, Đổng Thế Quân thật có lỗi nói: [Thực xin lỗi, bỏ ngươi một mình.]

[Không sao mà, ta thích xem, ngươi đá rất hay.]

[Thật sao?]

[Bóng bay vào lưới cực đẹp.]

Đổng Thế Quân cao hứng nhảy lên: [Aha!]

Nghĩ tới chuyện gì đó, Đổng Thế Quân nói: [Tiểu Xa, chờ sang năm mùa giải Trung Siêu bắt đầu, chúng ta cùng đi xem trận đấu của Minh Châu đội nhé.]

[Được!]

.

Đêm đã khuya, có lẽ bởi vì đá bóng xong cảm thấy hưng phấn, Đổng Thế Quân không có ngủ, lôi kéo Ninh Viễn bồi anh xem bộ phim điện ảnh được đài truyền hình phát sóng giờ khuya.

Dựa sát vào nhau ngồi ở sofa, hai người lặng lẽ xem TV. Đương nhìn đến nam nữ diễn viên trên TV ôm nhau, Đổng Thế Quân quay sang, nhìn tới bên người Ninh Viễn.

Trong bóng đêm, ánh mắt Đổng Thế Quân sáng ngời lấp lánh.

Ninh Viễn hiểu được ý tứ của anh, Đổng Thế Quân đương nhiên sẽ không đơn thuần ở đây cùng mình bầu bạn, thảo luận bài vở.

Đổng Thế Quân dần dần nhích người lại gần, vòng tay qua cổ Ninh Viễn, nhẹ nhàng ve vuốt.

Ninh Viễn cúi đầu, một lát, nhẹ giọng nói: [Ngươi không phải tắm rửa sao?]

[Còn ngươi?]

[Ngươi không thể đi trước?]

Đổng Thế Quân đứng lên.

.

Phòng ngủ của Ninh Viễn có phòng tắm riêng, Đổng Thế Quân vừa tắm vừa nghĩ đến Ninh Viễn cùng lúc này cách mình một bức tường, thân thể không khỏi nóng lên, liên tục nghĩ ngợi.

Chỉ cần ra khỏi phòng tắm, Ninh Viễn sẽ bao lấy cơ thể Đổng Thế Quân.

Tựa vào gối đầu, Đổng Thế Quân thu lấy góc chăn, cảm thấy thời gian trôi quả đúng là chậm.

Đúng lúc cơ hồ muốn đến trước phòng tắm gọi người kia, cửa mở ra.

.

Đổng Thế Quân nhìn Ninh Viễn đang bước lại gần, cảm giác thực sự kinh diễm, làm cho anh không khỏi ngừng lại hô hấp.

Ninh Viễn mặc một chiếc áo sơmi hơi dài, vạt áo vừa vặn che đến bắp đùi, quang lỏa đôi chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc đen ướt phủ trước vầng trán, cậu ngượng ngùng nửa cúi đầu, hàng lông mi thật dài thùy hạ ở ánh đèn bàn mỏng manh, khuôn mặt cậu hình thành một đạo ám ảnh, nơi khóe miệng ẩn hiện một cái xoáy mê diễm.

Đổng Thế Quân nhìn Ninh Viễn từng bước từng bước hướng tới mình, không thể dời ánh mắt cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn cậu.

Ninh Viễn đi đến bên giường, nâng mắt lên, nhìn thấy bộ dáng Đổng Thế Quân si ngốc, không khỏi bật cười.

Đổng Thế Quân như mộng tỉnh đưa tay giữ lấy Ninh Viễn, kéo người kia vào lòng dịu dàng ôm lấy.

Đổng Thế Quân tắt đèn đi, tiến sát thân mình kề cạnh Ninh Viễn, hôn lên hai cái xoáy trên má cậu, vẻ mặt cơ hồ như kẻ say.

Ninh Viễn dị thường mềm mại, cậu quấn quanh người Đổng Thế Quân, nép mình vào cánh tay anh.

Nghiêng người đem Ninh Viễn đặt dưới thân, Đổng Thế Quân ôm lấy đầu cậu, miên man lặp lại hôn môi, không muốn dừng lại.

Chuẩn bị cho Ninh Viễn một tư thế nằm thật tốt, Đổng Thế Quân nhìn vào ánh mắt cậu: [Tiểu Xa.]

[Thế Quân….]

[Tiểu Xa, người không phải sợ, ta sẽ thực nhẹ nhàng.]

[Ta biết.]

Đổng Thế Quân càng tới gần Ninh Viễn, bất quá lúc này anh không có hôn cậu, mà là chậm rãi ở trước ngực Ninh Viễn, hé miệng nhẹ cắn nút áo, một cái cúc liền bật mở.

Đổng Thế Quân cố ý vươn đầu lưỡi lúc cắn nút, dùng miệng cởi bỏ khuy áo Ninh Viễn, liền đó giương mắt một chút nhìn cậu, loại ánh mắt tràn ngập *** này khiến tim Ninh Viễn đập nhanh, sợ hãi lại mong chờ.

Nút thắt toàn bộ đã cởi bỏ, Đổng Thế Quân cắn lấy vạt áo, chậm rãi rớt ra.

Thân thể Ninh Viễn chấn động, lấy tay che trước ngực mình.

Đổng Thế Quân kéo tay Ninh Viễn ra: [Đừng sợ, đừng sợ cho ta xem.]

[Không cần, Thế Quân.]

[Là ta mà! Không phải sợ để ta nhìn thấy.]

Đổng Thế Quân vừa nói, vừa hôn lên vết sẹo trên ngực Ninh Viễn.

Ninh Viễn nhắm chặt mắt, khóe mi khẽ nhỏ lệ.

[Đừng sợ, Tiểu Xa, là ta, không phải sợ.]

Nhẹ nhàng lần hôn trên ngực Ninh Viễn, Đổng Thế Quân tiếp tục hôn xuống dưới nữa.

Ninh Viễn thân mình khẽ động: [A……]

Cảm giác được sự căng thẳng của người phía dưới, Đổng Thế Quân ngừng lại, ôm lấy Ninh Viễn, thong thả vuốt ve thân thể cậu. Động tác mềm nhẹ khiến Ninh Viễn từ từ thả lỏng.

Khi mảnh quần áo cuối cùng bị cởi bỏ, Ninh Viễn bám chặt vào vai Đổng Thế Quân, môi áp trên vai anh. Bàn tay to lớn của Thế Quân dần phủ suốt thân thể Ninh Viễn, sự căng cứng của cậu cũng dần nơi lỏng, khi Ninh Viễn phát hiện Đổng Thế Quân cảm nhận được chính mình dâng trào, không khỏi đem mặt vùi vào ***g ngực anh.

[Tiểu Xa, không cần thẹn thùng, ta biết ngươi cũng muốn ta.]

Nụ hôn lại lần nữa theo xương quai xanh rời xuống ngực, đầu lưỡi phiếm tình thong thả khiêu khích, kích thích cuồng nhiệt, khiến cho Ninh Viễn phải bối rối.

[A . . . . . .]

Rên rỉ mang theo nhè nhẹ hương vị mị hoặc khiến cho Đổng Thế Quân vô cùng hưng phấn, nhưng anh  không hành động quá mức vội vàng, cầm lấy dâng trào đứng thẳng của Ninh Viễn, động tác chậm rãi vuốt ve.

Khoái cảm một chút lại một chút dâng trào trong cơ thể Ninh Viễn, giống như từng gợn sóng cuộn lên trong nước, bị nhẹ nhàng bung ra, phiêu nhiên dâng hạ, sau đó lại tung tràn.

[A……a, Thế Quân…]

Nhìn đến Ninh Viễn càng chìm sâu trong sóng dục triều tình, tay Đổng Thế Quân lại chuyển tới địa phương sắp sửa phải đón nhận mình của Ninh Viễn, chậm rãi coi sóc.

[Nha. . . . . . . ] Xúc cảm kỳ dị làm cho Ninh Viễn nhíu mày.

[Tiểu Xa, ngoan, chậm rãi thả lỏng, đón nhận ta.]

Theo sự gia tăng tốc lực của chuyển động ngón tay, dục vọng trong cơ thể Ninh Viễn lần nữa thiêu lên, dần dần, ngón tay đã dần không thể thỏa mãn khát cầu: [Thế Quân, Thế Quân, ta…… ]

Nhận thấy khát vọng của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân hôn lên thần môi cậu: [Tiểu Xa, có thể hơi đau, chịu khó một chút, ta sẽ tận lực ôn nhu.]

[Thế Quân, Thế Quân. . . . . . ] Ninh Viễn bị triều tình thiêu đốt, đã không thể khống chế chính mình, chỉ một mực la tên anh.

Đổng Thế Quân ôm chặt lấy thắt lưng Ninh Viễn, tách hai chân cậu ra, chậm rãi đem chính mình sớm đã kiềm chế không nổi dục vọng, thẳng tiến đâm vào.

Đau đớn như bị xé rách lập tức lan khắp thân thể, Ninh Viễn kêu lên: [Thế Quân, không, không. . . . . . ]

[Tiểu Xa, ngoan, chịu khó một chút, chỉ một chút sẽ không còn đau nữa……]

Đổng Thế Quân tiến không được, lùi không xong, mặc dù sợ thương đến Ninh Viễn, nhưng lại không thể kiềm chế chính mình.

Ninh Viễn hổn hển thở dốc, chịu đựng, cuối cùng chậm rãi thả lỏng thân thể đang cứng ngắc.

Cảm thấy Ninh Viễn đã không còn mãnh rắn kháng cự, Đổng Thế Quân lại chậm rãi tiến vào.

Hai người rốt cuộc kết hợp cùng nhau.

[A . . . . . .  Nha . . . . . . ]

Không thể thích ứng với dị vật to lớn cùng xúc cảm mãnh liệt tê dại khó hiểu khiến Ninh Viễn vặn vẹo eo, vốn định nghĩ muốn thoát ra nhưng ngược lại càng làm cho Đổng Thế Quân càng thêm xâm nhập.

Đổng Thế Quân cực lực khắc chế dục vọng ma sát bốn phía của mình, áp lực từ từ co rúm lại, nghĩ muốn giảm bớt đau đớn của Ninh Viễn.

Theo luật động, Ninh Viễn khinh ngâm từ ban đầu mang theo thống khổ dần chuyển thành giọng mũi khoái cảm, làm cho Đổng Thế Quân thiếu chút nữa không thể khống chế được.

[Ân.. . . . . Thế Quân, ân .. . . . . . .]

Đổng Thế Quân bắt đầu không ngừng tiến công, mang đến từng trận dục triều mãnh liệt dâng tràn cơ thể hai người, nghe được Ninh Viễn một tiếng lại một tiếng mị ngọt rên rỉ.

[Thế Quân, ân . . . . .  Thế Quân . . . . . .]

Trong ***g ngực Đổng Thế Quân, Ninh Viễn cảm giác được bao đau đớn dần dần biến mất, khoái cảm không thôi một trận lại một trận thổi quét toàn thân lệnh cho lòng mình thần say, theo trừu tăng không ngừng ma sát, cảm giác dục tình vừa gai vừa ngứa mới nếm tra tấn chính mình, đối Đổng Thế Quân thêm khát cầu, ham muốn mỗi lúc càng nhiều.

Đổng Thế Quân cũng càng lúc càng thèm khát Ninh Viễn, thân thể mềm mại trong lòng cũng bị cảm thụ ấm áp gắt gao vây lấy, chính mình vì chi điên cuồng, không thể ngừng lại thoát ra.

Ninh Viễn đã muốn bị đưa lên một cái lại một cái *** ***, thân thể cậu đột nhiên kinh động, khẽ gọi một tiếng, khẩn trường khởi bối run rẩy. Lúc này Đổng Thế Quân cũng  rên lớn “A —–“ một tiếng, sau đó ngã mình trên người Ninh Viễn.

Hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, không ngừng hổn hển thở.

[Thế Quân . . . . . . ]

[Tiểu Xa  . . . . . . .]

Đổng Thế Quân ôm chặt lấy Ninh Viễn, mãnh liệt lại triền miên hôn lên môi cậu.

[Tiểu Xa, ngươi là của ta. . . . . . ]

Đổng Thế Quân dần lấy lại nhịp thở, quay đầu nhìn người sát bên đã muốn toàn thân vô lực, nhìn đến ánh mắt ai kia vừa xong nhìn mình đầy quyến rũ động lòng người, Đổng Thế Quân lòng tràn ngập vui sướng.

[Ngươi nhìn cái gì?] Ninh Viễn trông thấy nụ cười của Đổng Thế Quân, ngại ngùng truy hỏi.

[Tiểu Xa ngươi hảo đáng yêu.]

[Cái gì đáng yêu, ta so với ngươi suất (ưu tú+đẹp trai+anh tuấn+…).]

[Ngươi thật sự hảo đáng yêu.]

.

Khi Đổng Thế Quân mang Ninh Viễn cẩn thận tẩy rửa thân thể, anh hối hận phát hiện chính mình tuy rằng đã muốn cực lực nhẫn nại, nhưng vẫn làm thương tới Ninh Viễn.

[Ta giúp ngươi bôi dược.]

[Hừ! Ngươi nhưng là thật ra cái gì cũng đều đã chuẩn bị tốt.]

Nghe xong lời nói của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân hắc hắc cười lớn.

[Ngươi đã sớm có chủ ý này.]

Đổng Thế Quân hôn lên mặt Ninh Viễn, tắt đèn đi: [Đừng nói với ta ngươi không nghĩ đến.]

Đã trải qua vừa rồi thân mật tiếp xúc, hai người hiện tại đều thầm nghĩ chỉ muốn ôm nhau ngủ.

.

Mấy ngày kế tiếp, hai người cơ hồ đều là cùng nhau ở trên giường tư ma (ân ái), nhưng là các vị đi công tác đều đã mau chóng trở lại, cuộc sống cũng phải trở về như cũ, cuộc sống ngọt ngào như này đành phải tạm dừng.

Ai cũng không muốn tách ra, nhưng là không có cách nào.

.

Từ sau khi cùng Đổng Thế Quân có thêm một bước tiến trong quan hệ giữa hai người, Ninh Viễn phát hiện chính mình đã thật lâu không có gặp lại giấc mộng kia, chính là kết cục trong mộng vẫn còn quẩn quanh trong đầu cậu.

Là thật vậy sao?

Ninh Viễn đã không muốn nghĩ thêm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui