Ngã Ba Tình Yêu

Cô không ngờ, họ còn gặp lại nhau, càng không nghĩ tới là, vẫn còn tồn tại loại gắn kết duyên phận….khó có thể hình dung này.

Càng có lẽ, nói là nghiệt duyên thì có vẻ chuẩn xác hơn.

Mấy ngày sau liền đến đêm giao thừa, cô đồng ý lời mời của một người đàn ông, người này đã theo đuổi cô rất lâu, hoa tươi, mời mọc không ngừng, những ngày lễ đặc biệt đều chưa từng quên ngỏ lời hẹn hò, cũng coi như là rất thành tâm theo đuổi rồi.

Loại tiệc thượng lưu thế này, vừa mới bắt đầu còn có chút cảm giác mới mẽ, sau lại nhảy nhiều cũng cảm thấy chán, khó trách Quý Yến thà rằng đến lớp học nhảy múa của cô ấy, dạy các người bạn nhỏ của cô ấy nhảy ballet, rảnh rỗi thì cùng các anh em của cô ấy đến quán ăn trên đường biên uống bia, cũng không chịu theo cô.

Nhảy xong hai bài vũ điệu, đứng đợi tại một gốc khuất, thức ăn thơm ngon nhưng khi ăn vào miệng lại như sáp đèn, chưa kịp đợi đến khi qua hết năm, cô  đã bắt đầu thấy tẻ nhạt vô vị muốn chạy lấy người.

Cô nói một tiếng với bạn trai, đối phương cho là cô đang muốn có thể giới riêng của  hai người, nên hớn hở đồng ý.

"Em muốn đi đâu?" Thái độ Nam Phương ân cần, nắm chặt cơ hội cố gắng biểu hiện.

Ở bên cạnh người mà mình theo đuổi, không một ai là không như vậy cả, lấy lòng bằng mọi cách, hết lòng chăm sóc, nhưng còn người kia, không biết cách thăm dò  ý tứ qua lời nói và sắc mặt, càng không cố làm điều gì khiến cô vui vẻ, toàn thế giới này còn quan tâm cô hơn cả anh, rốt cuộc thì tại sao cô lại cố tình thích anh chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm phiền não.

"Nơi nào cũng được!"

Bọn họ đi đến quán bar Piano ở gần đó, uống chưa tới hai ly, Nam Phương  đã ngồi dựa sát vào, nói chuyện ở bên tai cô, ý đồ âu yếm.

Cô là cô gái đã trưởng thành,  đương nhiên sẽ hiểu được ám hiệu trong đó, nên lúc đối phương dựa lên vai cô, cô cũng không từ chối, nụ hôn như có như không ở bên tai từ từ dời về trên má, lúc đến bên môi, cô nghĩ muốn cảm nhận được một chút rung động, chỉ cần có thể có một chút xíu, một chút xíu cảm giác động lòng như lúc ban đầu kia, thì cô thử qua lại với người này.

Nhưng mà, không có.

Cô chỉ cảm thấy không nhịn được.

Duỗi tay ra, chống đỡ ở trước ngực của đối phương, dùng sức đẩy ra, hờ hững nói: "Tôi muốn về nhà."

"Hả?" Nam Phương ngẩn người, không thể giải thích được vì sao cô lại thay đổi thất thường như vậy, khó trách lại có lời đồn vị nữ vương này cực kỳ khó hầu hạ.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói gì nhiều,  giống như phục vụ cho hoàng hậu vậy, không dám chậm trễ một chút nào.

Ra khỏi cửa tiệm, người đàn ông kia muốn đi tới ôm hông của cô, nhưng lại bị cô tránh né, tiếp theo  muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, cuối cùng cũng rơi vào khoảng không.


Nếu không có cảm giác, vậy thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.

Nhưng mà  để người ta từ chối không chút lưu tình như vậy, thân là đàn ông, khó tránh khỏi việc mặt mũi có chút khó coi.

Anh ta không hiểu, không phải mới vừa rồi còn tốt lắm sao? Thế nào chỉ chớp mắt liền trở mặt?

Người đàn ông xem như cô đang rụt rè đùa giỡn, nên cố gắng mở lòng khoan dung, vì vậy quan tâm đến việc cô khước từ, cường thế ôm hông của cô, vì có vài loại phụ nữ, thích đàn ông cường thế khí phách, nên anh ta cho là cô cũng thuộc loại kia.

Dương Ấu Tần cau mày, dùng sức tránh ra: "Tôi nói không cần, anh nghe không hiểu sao?"

Người đàn ông thử mấy lần, xác định cô là thật không muốn, đáng lẽ,  cũng nên dừng lại ở đây, nhưng người phụ nữ này lại cố tình không hiểu được cách khéo léo khi từ chối, động tác lau má này, quả thực là một sự khiêu khích đối với đàn ông.

Nếu quả thật  ghét như vậy, thì đồng ý ra ngoài với anh ta làm gì? Anh vội vàng loay hoay chăm sóc, phí hết tâm tư lấy lòng cô, còn cho là mình có cơ hội, nhưng tất cả chỉ là trêu đùa anh thôi sao?

Nhanh chóng tức giận, cũng không quản cô có nguyện ý hay không, cứ thế tiến lên cường hôn cô, sự kháng cự của đối phương ngược lại làm tăng thêm dục vọng của đàn ông, lập tức biến thành không làm cho cô thần phục thì không cam lòng.

Dương Ấu Tần không ngờ đối phương sẽ  không phẩm chất như thế, cầu hoan không được liền chuyển sang dùng thủ đoạn cứng rắn, nhưng mà cô cũng không phải người có tính tình dịu dàng,  nên lập tức dùng toàn lực tay đấm chân đá, ra tay không chút do dự!

Người đàn ông  ăn một lần đau, liền nắm chặt tay cô hơn, hai người đều thức sự  tức giận, dưới tuần hoàn ác tính, tình cảnh này nhất thời khó có thể ngăn chặn lại. Trong hỗn loạn, Dương Ấu Tần không biết đá phải nơi nào, thừa dịp lúc đối phương thả lỏng lực đạo thì tránh ra, lập tức xoay người chạy.

Cô biết rõ đối phương sẽ đuổi theo, nên càng không dám dừng bước lại, giữa lúc hoảng loạn, đang lúc chạy ra giao lộ thì đụng ngã một người nào đó.

"A." Tiếng kinh hô tinh tế, là một cô gái.

"Thật xin lỗi, tôi ——" Hai người đột nhiên đụng nhau, cô còn chưa kịp nói xin lỗi xong, đối phương đã nhận ra cô trước.

"Dương Ấu Tần?! Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Là Chương Nghi Hằng.

Thật khéo, mới  qua có mấy ngày, lại gặp nhau rồi.

"Tôi ——" Chưa kịp nói rõ, đối phương nhìn người đuổi theo phía sau một cái, sau đó lại nhìn cô,  không nói hai lời nhặt những thực phẩm rơi lả tả lên bỏ vào túi mua hàng, giơ tay qua, thừa dịp lúc người đàn ông thảm hại kia né tránh, kéo cô co cẳng bỏ chạy!


Nhưng mà một người đẹp đang gặp nạn, gặp thêm một người đẹp khác cũng đang gặp nạn nữa, vận thế không thể nào tốt hơn được.Đoạn đường chạy nạn này tiến hành không được bao lâu, đang lúc ở đầu đường chợt có một chiếc Motorcycles chạy ra, hai người – một xe cuống cuồng né tránh, cuối cùng ở giữa tiếng phanh xe kinh hoảng của một chiếc xe khác, đau đớn cũng viếng thăm.

Hai người rất công bằng té rớt xuống mặt đất, vẽ lên bức tranh hai người tuyệt mĩ mạo hiểm kinh hồn vượt qua đêm giao thừa.

Khi Dương Ấu Tần tỉnh lại, người đã ở phòng cứu cấp.

Sờ sờ đầu đau đớn không thôi, chỉ mò đến từng tầng băng gạc.

Chương Nghi Hằng đâu? Cô ấy có bị làm sao không?

Dù sao người ta cũng bị cô liên lụy, cô cảm thấy rất áy náy, đang muốn mở miệng gọi y tá hỏi tình hình một chút,  thì nghe thấy loạt tiếng bước chân dồn dập đến gàn chỗ này, dừng ở sát vách giường của cô.

"Nghi Hằng, em làm sao vậy? Hơn một giờ trước khi gọi điện không phải còn tốt lắm sao? Sao lại vào bệnh viện vậy?"

Là tiếng của đàn ông, rất quen tai,  nhưng cô lại nhất thời nhớ không nổi đã nghe qua ở đâu.

"Chính là......xảy ra chút việc ngoài ý muốn thôi......" Giọng nói Chương Nghi Hằng yếu ớt, nghe vừa chột dạ lại tràn đầy áy náy: "Thật xin lỗi, hơn nửa đêm còn để cho anh phải chạy tới."

"Được rồi, trước em đừng nói gì nữa, để anh tự đi hỏi bác sĩ."

Người này có lẽ là vị hôn phu của cô rồi.

Là như thế nào? Tính khí rất kém cỏi sao? Khiến Chương Nghi Hằng có thái độ dịu dàng như vậy, mình đã bị thương rồi còn cố muốn giải thích trước nữa.

Dựa trên một chút tò mò, cô hơi vén mành che ở cuối giường lên, nhìn về hướng người đàn ông rời đi, chỉ thấy được bóng lưng mơ hồ, phần lớn thời gian cô đều suy nghĩ, rốt cuộc cô đã nghe qua giọng nói này ở nơi nào——

Người đàn ông rơi đi cũng không lâu lắm, chưa tới 20" liền đi mà quay lại.

"Chương Nghi Hằng, tốt nhất em phải giải thích rõ cho anh. Anh mới vừa đọc xong ghi chép của cảnh sát, nghe nói vị hôn thê vĩ đaị của anh, hơn nửa đêm cùng người bạn chơi trò truy đuổi cường đạo, khiến mình gảy xương bị thương vào bệnh viện?! Em đang ngại thân thể của mình khỏe quá phải không? Sức sống dư thừa như vậy thì ngày mai hãy chạy một trăm mét với anh đi——"

A! Cô nhớ ra rồi!

Đã từng, đã từng có một người, cũng dùng giọng nói như vậy nói với cô——


Khi đó,  vì để có lễ tình nhân đầu tiên vui vẻ với người kia, rõ ràng đã có dấu hiệu cảm mạo, cô cũng không có thành thật nói, đùa bỡn giữa gió lạnh cả đêm, hậu quả là làm bệnh tình nặng thêm, hôm sau lập tức trở tay không kịp mà sốt cao!

Về sau bạn trai nghe tin, đưa cô tới bệnh viện truyền nước biển, cũng dùng giọng điệu không tốt này giáo huấn cô.

"Anh đã hỏi qua em rồi, không chỉ có một lần,  nhưng em đều nói với anh không có việc gì, không có việc gì! Đây chính là nói không có việc gì của em à? Valentine có kia  có quan trọng  thế không? Anh thật sự sắp bị em làm tức chết rồi!"

Tại sao lúc đó cô lại không đáp lại ư? Dường như là vì giọng điệu không được tốt lắm kia. Cho tới nay, tất cả mọi người nâng cô  lên ở trong bàn tay, ngay cả người thân cũng không nói bằng kì lời nặng nề với cô, chỉ có anh! Cô đã nằm ở bệnh viện, cũng không thấy anh nhỏ nhẹ an ủi một câu, ngoài biết giáo huấn người khác ra, anh còn biết cái gì?

Anh không biết, anh không  biết khát vọng lớn nhất của người đang ngã bệnh yếu ớt chính là người kia, có thể ôm cô vào trong ngực, nói vài lời quan an ủi, cảm thụ mình quan trọng biết bao nhiêu ở trong lòng đối phương......

Cô không có.

Khi còn bé không chiếm được, sau khi quen bạn trai, cũng không có.

Ngại phiền toái không cần thiết sẽ tới, cô lại không lạ gì!

Vì vậy, cô đuổi anh ra phòng bệnh.

Giữa lúc hoảng hốt hoàn hồn lại, trái tim cô thắt chặt, khẽ run tay không dám kéo tấm mành cách vách kia,  chứng thực xem giọng nói kia có giống trong trí nhớ không——

Giọng nói dịu dàng của Chương Nghi Hằng ở cách giường truyền tới: "Anh..... Làm gì dữ như vậy? Em cũng rất đau mà ——"

"Em cũng sợ anh hung dữ hả? Vậy mà thế nào lúc nãy liều mạng truy đuổi ở đầu đường như chiến tranh kia lại không sợ chứ?"

"Không phải như vậy á! Em thấy người ta gặp phiền phức, dù sao cũng không thể mặc kệ một cô gái yếu đuối như vậy phải không? Trước cô ấy cũng từng giúp em ——"

"Không phải anh không cho phép em giúp đỡ, chỉ là trước khi giúp, cũng phải căn nhắc thực lực của bản thân mình trước đã. Anh thừa nhận ý nghĩ của anh rất ích kỷ, người khác làm sao anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm em có chuyện gì không thôi, lúc ấy anh lại không ở bên người em, lúc nhận được điện thoại em biết cảm giác của anh thế nào không?"

"Thật xin lỗi ——"

"Xin lỗi cái gì? Người bị thương cũng không phải là anh."

"Vậy sắc mặt của anh cũng đừng khó coi như vậy nữa."

Người đàn ông thở dài, giọng nói có chút dịu lại: "Có đau hay không?"

"Rất đau đấy." Khẽ nói một tiếng, nghe tương đối giống làm nũng.

"Đáng đời em! Bác sĩ nói xương ở đùi của em hơi bị nứt ra, sẽ tạm thời bó thạch cao để cố định, sắp tới sẽ được làm bạn tốt với xe lăn rồi, rất đáng khen phải không?"


"Anh đang cười trên nỗi đau của người khác à!"

"Đúng vậy đó, em có ý kiến sao?"

"...... Không dám. Đúng rồi, cô ấy đâu rồi? Tình huống như thế nào?"

"Mới vừa  rồi lúc y tá đi xem thì còn đang ngủ, nghe nói nghiêm trọng hơn em rất nhiều, có đụng phải đầu, nên đã may lại mấy mũi, chấn thương sọ não cộng thêm việc bị gảy tay ở xương nữa, có lẽ phải nằm viện một thời gian. Em còn có ý định quan tâm người khác à?"

"Ách...... Em cũng vậy rất quan tâm anh. Không phải anh phải đưa bản thiết kế sao, ngay cả việc ăn hết tết với em cũng không có thời gian mà, em vốn muốn mang chút đồ uống và thức ăn đến tặng cho anh, nhưng bây giờ anh lại chạy tới, đồ ăn phải làm thế nào đây?"

"Em đã vào bệnh viện rồi, anh còn có thể rảnh rỗi thiết kế bản vẽ sao?"

"Thật xin lỗi, ảnh hưởng công việc của anh rồi ——"

"Không cần  nói xin lỗi nữa, anh không phải thật đang trách em." Dừng một chút: “ Mới vừa rồi giọng điệu của anh cũng không tốt lắm, em đừng để trong lòng."

"Không sao, em hiểu biết rõ anh chỉ là đang lo lắng thôi mà."

"Biết là tốt rồi. Nhắm mắt lại ngủ đi, có chuyện gì thì cứ gọi anh."

...... Sau đó bọn họ nói gì, thì cô đã không nghe được.

Vốn tưởng rằng,  giọng điệu không tốt của người đàn ông kia là vì bực bội khi  bị quấy rầy, nên cô từng vì thế mà cãi vã, chưa từng có dáng vẻ dịu dàng, đến nỗi tan rã trong không vui; nhưng một người phụ khác, dùng một cách khác tiếp nhận,  trước tiên bày ra dáng vẻ dịu dàng,  sau cùng là đổi lấy sự thương tiếc, cùng với trấn an của người đàn ông......

Không rõ là loại tư vị gì chiếm đa số trong đầu, diễn biến đến cuối cùng, giống như là lời nói đánh tình mắng yêu vậy, đứt quãng truyền vào vành tai, tim cô níu chặt đến không thể hô hấp, đầu thật là đau, tay cũng tốt đau, thật khó chịu, thật là  muốn ói......

Sát vách truyền tới  tiếng vật bị va chạm, thu hút sự chú ý của anh, anh nghiêng đầu nhìn lại, cất giọng hỏi: "Tiểu thư, cô đã tỉnh chưa? Có cần giúp một tay hay không?"

Một bên kia, yên lặng, không đáp lại một tiếng nào.

Anh nghĩ  nghĩ, đưa tay kéo mành ngăn cách ra, cô gái nằm nghiêng ở cạnh giường, một tay khoác lên phía trên bàn trà, anh vô ý thức tiến lên giúp đỡ: "Cô muốn lấy cái gì? Túi xách của cô? Hay là giấy lau ——"

Thấy rõ nửa gương mặt bị che ở dưới gối, anh nhất thời im lặng.

"Ấu......" Thế nào lại là cô?!

Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại bạn gái cũ dưới loại tình huống như vậy,  ngạc nhiên há hốc mồm, không nói gì chốc lát, lập tức chua chát lên tiếng: "Ấu Tần, tôi không ngờ là cô đấy."

Cho dù có biết rõ thì như thế nào? Anh cũng sẽ không nói cho Chương Nghi Hằng, chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi, người ngoài như thế nào anh không xen vào. Bây giờ đối với anh mà nói, cô chỉ là một người ngoài không cần phải để ý tới sống chết. (=.=)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận