Xúc tu dừng lại ở hai bên gò má, khuôn mặt hơi cúi xuống dưới của Chung Ngôn bị nó nâng lên, mò tới mò lui giống như đang an ủi.
Đến cùng là thứ này muốn làm gì? Chung Ngôn thật sự khó hiểu, đến cả ác quỷ y cũng có thể ăn, nhưng mãi mà không thể tiêu hóa nó. Nếu như hôm nay y không tránh khỏi cái chết, y không thể nào tưởng tượng nổi thứ ở bên cạnh mình lại là nó.
"Nhóc con à, mau chạy đi." Bỗng nhiên Chung Ngôn cảm thấy nó đáng thương, bị nghiệp hỏa trong dạ dày của y giày vò, chắn chắn sẽ không dễ chịu gì cho cam, "Nhân lúc ta vẫn còn điều khiển được đạo tràng, nhóc mau bò ra khỏi bụng ta đi, có thể chạy được bao xa thì chạy."
Xúc tu duỗi mình, đương nhiên là nó không hề có ý định rời khỏi dạ dày của Chung Ngôn rồi, thậm chí nó còn tách ra thêm một sợi nữa.
Sợi xúc tu mới dài ra giật giật, trên đỉnh lồi ra một con mắt. Nếu như không phải bề ngoài của nó quái dị quá mức, thì có thể nói rằng kia là một con mắt sáng trong.
"Thì ra là nhóc nhìn thấy được sao?" Chung Ngôn hoàn toàn không ngờ đến.
Con mắt di chuyển đến trước chóp mũi của Chung Ngôn rồi thử khép lại. Nó không có mí mắt, nhưng đã bắt đầu học theo hình dáng của Chung Ngôn, định mọc ra thêm một cái mí mắt nữa.
"Chạy đi, nếu không thì trốn bên dưới cây lôi kích, vật đó trừ tà, có lẽ sẽ nó bảo vệ cho mày một mạng." Chung Ngôn nói vậy, nhưng vừa nghĩ lại đã cười khổ. Vật có thể trừ tà tất nhiên cũng có thể trừ được nó, nó chính là vật tà.
Không thể nào học được chỉ trong chớp mắt, nó chỉ đành lắc lư trái phải. Xúc tu có ý đồ thay đổi hình dạng, Chung Ngôn nhìn đã hiểu rồi, nó đang muốn biến hình dựa theo hình dáng của y. Thế nhưng nó không có thịt, da và xương, đương nhiên sẽ không thể biến thành được, chỉ là một vũng máu thì làm sao chống đỡ nỗi. Chung Ngôn vươn tay chạm vào con mắt kia, ấy vậy mà nó không né đi, chỉ cọ vào trong lòng bàn tay của Chung Ngôn.
"Thôi được rồi, nếu đã không chạy thì mày chui vào lại đi." Chung Ngôn muốn trao đổi với nó, không xác định được là nó có thể nghe hiểu hay không, nếu như có thể thoát ra ngoài, y sẽ nuôi nó như chó con mèo con, cũng có thể coi nó là lương thực dự trữ. Không ngờ vừa dứt lời, nó đã ngoan ngoãn lui vào trong khoang miệng, quay về bằng con đường ban đầu.
Sau đó thì con mắt bị kẹt trong cổ họng của Chung Ngôn, vô cùng khó chịu.
Chung Ngôn ngậm lấy con mắt này: "..."
Nhóc nhỏ thử ép mình trượt vào mấy lần, phát hiện ra dù nó có làm cách nào cũng không thể trượt xuống cổ họng được mới thu mình lại, hóa thành xúc tu trượt vào trong dạ dày. Lúc này cuồng phong kéo đến trở lại, Chung Ngôn đứng không vững, Tiêu Vi vẫn luôn núp phía sau vươn tay đỡ y, lại bị Chung Ngôn gạt ra.
"Đến cùng là cô gạt tôi điều gì!" Chung Ngôn quát lớn lên, điều kì lạ chính là y chẳng dùng sức gì, nhưng lại có một bóng đen nhảy lên trước mặt Tiêu Vi, thay Chung Ngôn đẩy một cái. Đây là do quỷ trợ lực, lời nói và hành động của con quỷ chết cháy và Chung Ngôn đã hợp lại làm một.
"Tôi..." Tiêu Vi bị đẩy văng ra mấy mét, cô ôm ngực phun một ngụm máu, trong miệng tràn ngập mùi tanh ngọt.
Mà ở bên ngoài màn sương, nữ quỷ mặc đồ cưới đã lả lướt đáp xuống. Cách di chuyển của ả rất kì lạ, nhìn như đang tiến lên phía trước, nhưng thật ra là đi lùi về phía Chung Ngôn, cứ đi được ba bước thì cúi người vái lạy một cái. Giày thêu uyên ương còn chưa lớn bằng nửa bàn tay, vừa nhỏ vừa nhọn, phía sau đồ cưới là vải gấm đỏ, bên trên thêu du long kim phượng.
"Lạy thần ngược, ha ha... Để tao xem còn gì nữa! Trong Sát này còn có thể có thứ gì nữa! Đến đây! Đến hết đi!" Chung Ngôn hộc máu tươi, áp lực của nữ quỷ áo cưới đã xâm nhập vào bên trong quỷ tràng của y, gây ra thương tổn cực lớn cho cơ thể y, rõ ràng cả y và con quỷ chết cháy kia hợp lại cũng không thể nào địch lại ả.
Ngày đại hỉ, mười dặm hồng trang, sấm núi chấn động, đây là nỗi hận gì, là kiểu phong thủy gì mới có thể nuôi dưỡng được một Sát như thế này!
Lạy thần ngược, chứng tỏ nỗi oán hận trong lòng con quỷ này rất sâu đậm, đừng nói là chính y, dù tiểu đội Khôi Hành Giả kia có đến cũng là đến bao nhiêu, chết bấy nhiêu!
Ở bên cạnh Chung Ngôn, Tiêu Vi khổ sở tựa vào gốc cây: "Anh nghe tôi giải thích đã, tôi không hề lừa anh!"
"Được, vậy trước khi tôi ra tay, cô nói đi!" Chung Ngôn vươn tay bóp cổ Tiêu Vi, cùng với cơn phẫn nộ của y, vật trong dạ dày cũng sôi sục ngay lập tức khiến phần bụng nhấp nhô lên xuống. Nó cảm nhận được tâm trạng của Chung Ngôn, vô số xúc tu màu đỏ tươi thành thạo chậm rãi xuyên thẳng qua thực quản bò ra bên ngoài. Chúng vừa nhỏ vừa mảnh, giống như các mao mạch máu chụm lại thành đóa hoa, Chung Ngôn nhổ nó ra, đầu nhọn của xúc tu chạm được lên làn da thì dính chặt lấy nó, dính lên da mặt y.
Chung Ngôn đành phải vươn một tay ra, tìm cách gỡ hết xúc tu trên mặt mình xuống: "Về ngay!"
Tiếng quát của y lớn quá, cho nên nó lại rụt vào.
"Tôi... Tôi..." Tiêu Vi không kịp nhìn Chung Ngôn làm gì, vất vả lắm mới có thể để cho hơi thở của mình được như ý, tốc độ đi ngược của nữ quỷ không nhanh, thế nhưng màn sương mù này đã mỏng đến nỗi sắp tan biến đi rồi, "Tôi không có lừa anh, nhưng tôi là trẻ mồ côi, bà ngoại cũng không phải là ruột thịt, tôi cũng không biết rốt cuộc mình có phải là người ở thành phố hay không nữa, bởi vì tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi!"
"Cô nói cái gì?" Đột nhiên Chung Ngôn nhìn cô.
"Lời tôi nói là thật, tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra! Tôi vừa ra đời, người trong nhà đã chết sạch cả rồi, đến một người bà con xa cũng chẳng có. Vào năm tôi mười tuổi, bà ngọai vào trại trẻ chọn con thì nhìn trúng tôi."
"Bà nói rằng tôi với bà có duyên, về sau chúng tôi chính là người nhà của nhau."
"Tôi nói thật đấy, anh tin tôi đi... Chỉ là bây giờ bà ngoại tôi đã mất rồi, tôi cũng không thể nào đến hỏi bà ấy được."
Từng lời giải thích khiến cho Chung Ngôn dần tỉnh táo, trẻ mồ côi, vừa ra đời người nhà đã chết hết, bà con họ hàng cũng chết sạch chẳng còn một mống, quả nhiên y không tính sai, đây chính là số mệnh của Tiêu Vi. Một đứa trẻ như vậy vốn dĩ không có người thân, có một người thì sẽ khắc chết luôn người đó, sau khi lớn lên cũng không thể kết nhân duyên, không đến một năm nữa, chắc chắn bạn trai cô sẽ chết một cách oan uổng.
Mà người bà của cô có thể chọn cô, nhất định không phải là tình cờ. Đó chính là một Mã Tiên, nói không chừng còn là một người rất lợi hại, chắc chắn là đã nhìn ra được cô mệnh của Tiêu Vi, biết rõ đứa nhỏ này dù có được nhận nuôi cũng sẽ khắc chết cha mẹ nuôi, cho nên bà ấy mới đưa cô về nhà. Hẳn là bao năm nay bà đã dùng cách gì đó để che dấu mệnh cách của Tiêu Vi, một khi cô chết, cách này sẽ không còn tác dụng nữa.
Như vậy... vì sao bà ấy lại thần thông quảng đại đến mức này? Chung Ngôn buông tay ra, nhưng lại túm cổ áo của Tiêu Vi, "Bà ngoại của cô làm công việc gì!"
Tiêu Vi bị y túm đến lảo đảo: "Bà chỉ là một thợ may bình thường thôi, tôi chưa từng thấy bà triệu Mã Tiên. Nhưng mà tôi biết trước đó bà ấy từng làm gì..."
"Nói mau!" Chung Ngôn vội đến nỗi tròng mắt đỏ quạch.
"Trước đây bà ấy đi đánh giặc! Tôi từng thấy huân chương của bà!" Tiêu Vi nói, "Chúng nằm trong một cái hộp, có mấy cái, nhưng tôi không hề đụng vào, sau đó đã chôn nó cùng với bà rồi."
"Đánh giặc... Huân chương... Đánh giặc..." Chung Ngôn buông tay, lui về phía sau hai bước rồi bật cười, "Thảo nào, quỷ sợ hai loại người sống, một là kẻ vô cùng tàn nhẫn, hai là người vô cùng trung nghĩa, có lẽ bà ngoại của cô đã lấy đi không ít mạng người, nhưng dù bà ấy có từng giết người thì cũng sẽ là loại thứ hai. Chắc là bà ấy đã để lại chút hồn phách trên người cô, cho nên Hà Vấn Linh muốn đụng cô một cái cũng không được, dù đã chết rồi, bà ấy vẫn bảo vệ cô!"
Tiêu Vi sửng sốt.
"Song bà ấy chỉ bảo vệ cho cô được một lần, hồn phách bị vật tà chạm phải đã tan biến. Nhưng đây không phải điều quan trọng, nó vẫn chưa phải là mấu chốt..." Chung Ngôn lầm bầm, càng không ngừng quan sát Tiêu Vi.
"Vậy nên... Cô còn có điểm gì đặc biệt nữa?" Chung Ngôn vừa nói vừa nhìn về phía nữ quỷ, tốc độ lạy thần của cô ta đã nhanh hơn, mới vừa rồi là ba bước mới chào, bây giờ hai bước đã chào, bóng lưng cũng dần rõ ràng hơn.
Giữa hai người này có mối quan hệ gì? Đến cùng là điểm đặc biệt của Tiêu Vi nằm ở đâu? Hồn phách không thể cứu bọn họ thêm một lần nữa, tiếp theo phải làm gì đây? Rốt cuộc nữ quỷ này muốn cái gì? Chung Ngôn càng lúc càng loạn, cơn đau bị ác quỷ ăn mòn cũng bắt đầu trở nên rõ rệt hơn, đồng tiền trên cổ tay rung lên điên cuồng, không ngừng nhắc nhở y mau chóng trốn đi.
Trốn cũng không thoát được, không phá được Sát thì không thể trốn, Chung Ngôn ra lệnh cho bản thân tình táo lại, chắc chắn là y đã để lỡ điều gì rồi.
Đột nhiên, Tiêu Vi đứng bên cạnh y vội ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy phần bụng.
"Cô làm sao thế?" Chung Ngôn kéo tay cô, chỉ sợ cú đánh lúc nãy đã làm cô bị gãy xương sườn.
"Tôi... Tôi đau bụng quá." Tiêu Vi mới còn có thể đứng được, bây giờ đã hoàn toàn dựa vào Chung Ngôn.
"Bụng cô bị làm sao?" Chung Ngôn lập tức nhìn về phía bụng cô.
Tiêu Vi nghỉ hai ba giây, lo lắng không ngừng rồi nghiến răng khai báo: "Tôi mang thai."
Chung Ngôn cứng đờ ngay tức khắc, cái này...
"Bốn tháng, được bốn tháng rồi." Ban đầu Tiêu Vi vốn không định nói với bất cứ ai, cô không có bạn bè, người thân cũng chẳng có, tất cả mọi chuyện cô đều quen giấu trong lòng, tự giải quyết bằng chính khả năng của mình.
"Nhưng mà bạn trai của tôi lại biệt tăm biệt tích, có lẽ là vì muốn chia tay với tôi, sau khi tôi nói cho anh ấy biết mình mang thai, anh ấy không còn nhận điện thoại của tôi nữa, tôi không biết phải làm sao bây giờ... Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ kết hôn cho nên rất vui vẻ, nhưng bây giờ còn chẳng tìm được anh ấy. Anh ấy đổi nơi ở, đổi công việc, tôi..." Tiêu Vi nói rất nhanh, "Gần đây, trong giấc mơ cuối cùng tôi đã thấy núi Vọng Tư, đây là nơi mà bọn tôi quen biết nhau, cho nên ngày hôm đó nghĩ quẩn muốn lên núi tự tử, chấm dứt mọi chuyện."
Chung Ngôn vịn một tay lên thân cây bị sét đánh gãy, mày nhíu chặt, cánh tay trái đặt trên thân cây bắt đầu run rẩy.
Run lên rất rõ ràng.
"Bây giờ bụng tôi đau lắm... Tôi không biết..." Tiêu Vi lại ngồi xổm xuống, khí lạnh dần lan từ chân tay tụ lại phần bụng của cô, sau đó dốc sức trĩu xuống như thể bên trong có một vật gì đó rất nặng. Tiêu Vi đau đến mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ đầy, cô ngẩng đầu tìm kiếm sự trợ giúp của Chung Ngôn, để rồi lần đầu tiên nhìn ra được trong mắt của người này chứa đựng... Nỗi sợ hãi.
Vậy mà y lại sợ sao?
Từ đầu đến giờ xảy ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy y đều không hề sợ sệt, vậy mà bây giờ y lại sợ ư?
"Ý của cô là, trong bụng cô có một đứa trẻ sao?" Mấy giây sau Chung Ngôn mới hỏi, giọng nói cũng run rẩy.
Vậy là y nghĩ ra rồi, y đã hiểu được toàn bộ rồi! Đây không chỉ là một con quỷ, mà nó vốn dĩ là một cái bẫy mẹ con, vào thời điểm chết cô dâu kia đã mang thai rồi! Trẻ con dễ bị oán hận quấn thân nhất, nói chi là thai nhi chết trong bụng mẹ, chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nó hút oán độc của mẹ ruột, cho nên sẽ chỉ càng ác hơn mẹ của nó mà thôi.
Bẫy mẹ con, mẹ sợ con, con ăn mẹ, hồn mẹ tan.
Cho nên sau khi bị nhập, bụng của Hà Vấn Linh mới mọc khối u sọ người lên, cô ấy không mang thai, một bộ phận của con quỷ nọ chỉ đành mượn da thịt để mà lớn lên. Quỷ mẹ đợi đến tận bây giờ chính là vì sự xuất hiện của một cô gái mang thai có bát tự cô mệnh, để cho quỷ con có được một thân thể thật. Nhưng vì sao ngay từ đầu nó không nhập thẳng vào người Tiêu Vi mà phải đợi cho đến tận bây giờ?
Chung Ngôn nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ đã giẫm vào ranh giới của màn sương, một suy nghĩ đáng sợ bật ra trong đầu. Y nhanh chóng bấm chỉ tay tính thử, nguy rồi.
Không nhập vào người cô ấy là vì chờ bát tự, bây giờ vừa đúng vào giờ cực âm. Quỷ vốn là oan hồn trong Sát, không biết đã chờ đợi bao nhiêu năm, hút sạch tam chướng thập ác trong nhân gian, nó được sinh ra rồi sẽ trở thành thứ xấu xa và hung ác nhất trên đời. Chẳng trách có thể thu hút ác quỷ đến đây, chẳng trách tất cả đạo sĩ Mã Tiên đều chạy lên núi Vọng Tư này, chính là vì nó. Nó mà ra đời, nói không chừng có thể nuốt luôn cả y.
Thế nhưng bây giờ đứa trẻ âm đang ở đâu? Chung Ngôn tìm kiếm khắp nơi. Quỷ mẹ và quỷ con sẽ không ở quá xa nhau, nhất định là nó chỉ đang ở gần đây, chờ đợi thời cơ.
==
Phi Luyện: Nở một bông hoa nhỏ, ở ngoài miệng của vợ nè.
Chung Ngôn: Nhóc quay về ngay cho anh!
Phi Luyện: Huhu.
Chung Ngôn: Nữ quỷ này rất lợi hại.
Phi Luyện: Mẹ ơi!
==