Ngã Dục Phong Thiên

Nó rất ít được sử dụng, tác dụng chỉ có một, đó chính là tản dao động ra, sau khi dung hợp với tường ngăn gió lốc ở nơi này, hình thành bản đồ khu vực xung quanh. Trên bản đồ thể hiện rõ ràng những nơi nào có phù văn chi linh mạnh mẽ.

Một tháng trước, những phù văn chi linh có màu trắng, nhìn một lượt trên cả la bàn, trong hải vực xung quanh, những điểm trắng dày đặc, mà trong những điểm trắng này, có một điểm đỏ.

Điểm đỏ này, đã đủ khiến mọi người nhìn mà giật mình.

Màu đỏ, có nghĩa là tu sĩ từ ngoài tới, mà màu vàng, chính là nơi con thuyền của bọn họ.

Mà hiện giờ, sau một tháng, điểm trắng trong khu vực đã giảm đi rất nhiều, dường như những phù văn chi linh kia cố ý rời khỏi nơi này. Chỉ còn điểm đỏ đại biểu cho người từ bên ngoài càng lúc càng sáng, giống như màu máu vậy, khiến ai nấy đều hít thở gấp gáp, mở to mắt nhìn.

Đặc biệt là... Lúc này, điểm đỏ kia đang phóng thẳng về phía con thuyền bọn họ với tốc độ cực nhanh. Mọi người lập tức kinh hoàng, liên tục kêu lên.

- Hắn tới rồi!

- Tu sĩ đáng sợ vượt qua tường ngăn gió lốc kia, hắn... Hắn đang tới chỗ chúng ta!

Mười mấy tu sĩ trên thuyền, không ít người lập tức tái mặt, còn có một số đứng lên, vẻ mặt sợ hãi. Đó là sự e dè và sợ hãi với thứ chưa biết.

Tam lão phụ trách lái thuyền sắc mặt tái nhợt. Sau khi nhìn nhau, đều thấy vẻ khổ sở và phức tạp trong mắt nhau. Bọn họ không làm sao ngờ được, ba người mình, trong khi còn sống, lại gặp được cảnh tượng kinh người đến vậy.

Người ngoài không biết cụ thể, nhưng ba người bọn họ lại hiểu được ít nhiều. Nơi này hiện giờ là sâu trong gió lốc, mà người có thể dựa vào tu vi, bước tới tận đây, nhất định là Trảm Linh!

- Trảm Linh lão quái đều có tính tình cổ quái, nếu hắn giết hết chúng ta, tông môn cũng sẽ không vì ba người chúng ta, mà đắc tội với cường giả Trảm Linh có khả năng đấu với Lão Tổ.

- Chết tiệt, sao lại như vậy, hắn tự vượt tường ngăn gió lốc thì thôi, muốn tới chỗ chúng ta làm gì...

Trong khi ba lão thấp thỏm, mọi người kinh hãi, thì bên phải bọn họ, trong gió lốc vang lên tiếng nổ, lại có một luồng sóng xung kích mạnh mẽ quét tới. Trong khoảnh khắc dường như có cuồng phong quét qua, khiến cho huyết quang trên con thuyền lập tức ảm đạm, như hoàn toàn bị bao phủ.

Trên thuyền, lạnh lẽo không một tiếng động, tất cả mọi người đều đang thấp thỏm, ngây ngẩn nhìn phương hướng cuồng phong thổi tới. Lúc này sương mù như cuộn trào, một luồng uy áp khiến bọn họ hít thở khó khăn từ từ tới gần.

Rất nhanh, một bóng người thanh sam bước tới từng bước từ trong hư vô, mái tóc trắng đen lẫn lộn bay theo gió, Mạnh Hạo đã nhìn thấy con thuyền.

Mọi người trên con thuyền cũng đều nhìn thấy Mạnh Hạo.

- Đệ tử đời thứ ba Dương Hồn Đạo, bái kiến tiền bối.

Tam lão vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, lập tức run rẩy. Trong mắt bọn họ, uy áp trên người Mạnh Hạo, khiến bọn họ hít thở gấp gáp, thậm chí Nguyên Anh trong cơ thể, cũng trong khoảnh khắc như bị áp chế, không ngừng run rẩy.

Trong lòng bọn họ càng kinh sợ, đặc biệt là ánh mắt của Mạnh Hạo, đối với bọn họ cực kỳ sắc bén. Dường như chỉ một cái liếc mắt là có thể bị nhìn thấy tất cả suy nghĩ trong lòng, dường như trước mặt đối phương, bản thân hoàn toàn trong suốt. Ba người bọn họ kinh hãi, vội vã chắp tay vái thật sâu.

Đồng thời, mười mấy người trên con thuyền, cũng đều run rẩy bái kiến Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không hề đổi sắc, cất bước đi tới, vừa mới tới gần con thuyền, một màn sáng màu đỏ lập tức tản ra khắp con thuyền, hình thành một tầng phòng hộ.

Lớp phòng hộ vừa xuất hiện, tam lão lập tức giật thót, sắc mặt hoàn toàn tái đi, trong lòng cực kỳ hối hận, sợ sẽ dẫn tới hiểu lầm. Đang muốn tắt màn phòng hộ đi, vì bọn họ đoán rằng, cường giả có thể vượt qua tường ngăn gió lốc, tuyệt không phải người mà loại phòng hộ này có thể ngăn cản. Tối đa chỉ có thể cản trở được một chút thời gian, nhưng cuối cùng kẻ đen đủi nhất định là bọn họ.

Nhưng tam lão còn chưa kịp chủ động triệt tiêu, Mạnh Hạo đã bước thẳng tới, tiếp xúc với màn sáng đỏ, phát ra tiếng xì xì, vẻ mặt bình thường thong dong đi vào.

Cảnh tượng này mọi người trên thuyền có thể không hiểu, nhưng tam lão lại hít một hơi, có vẻ chấn động. Bọn họ không ngờ được, phòng hộ này lại không ngăn cản nổi một nhịp thở.

Điều này nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ, lúc này hít thở gấp gáp, lập tức quỳ xuống bái lạy.

Hai thanh niên trên thuyền cũng phát hiện cảnh này không thích hợp. Đây không phải là lần đầu hai người tới tam hoàn, mà đã nhiều lần, nên hiểu biết đối với con thuyền, cũng hơn những người khác không ít. Lúc này cả hai đều đổi sắc, kinh hãi không thôi.

Mạnh Hạo không nói một lời, đi lên trên thuyền, ánh mắt quét qua xung quanh, rồi ngồi xuống trên đầu thuyền.

Hắn không nói gì, những người khác cũng như ve sầu mùa đông, mà tam lão càng không dám đứng dậy, cả con thuyền hoàn toàn tĩnh lặng.

- Địa đồ tam hoàn các ngươi có không?

Không bao lâu, Mạnh Hạo từ từ nói.

Tam lão không chút chần chừ, lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một ngọc giản bản đồ, cung kính đưa cho Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo đón lấy liếc nhìn qua, sau đó ánh mắt dừng lại trên la bàn, hơi hơi sáng lật, gật đầu.

- Các ngươi cũng đi tam hoàn?

- Bẩm tiền bối, chúng vãn bối là con thuyền phụng lệnh qua lại giữa hải thành và tam hoàn. Lần này muốn đưa những người này tới tam hoàn.

Tam lão vội trả lời.

- Có thể tiện đường đưa ta đi không.

Mạnh Hạo hờ hững nói.

- Tiền bối đồng ý lên thuyền, chúng vãn bối cầu còn không được. Đa tạ tiền bối chiếu cố, chúng vãn bối cảm kích bất tận.

Tam lão lập tức nói, lời nói cực kỳ cung kính, gần như a dua, sợ rằng Mạnh Hạo không vui.

- Lái thuyền đi.

Mạnh Hạo nhắm mắt.

Tam lão vội vâng lời, cẩn thận đứng dậy, trong lòng thở phào, vội vã khống chế con thuyền, nhanh chóng đi tới. Trên đường, mọi người đều không dám nói gì, lạnh ngắt không một tiếng động.

Tốc độ con thuyền không nhanh bằng Mạnh Hạo tự đi, nhưng lại tiện lợi, Mạnh Hạo ngồi đó đả tọa, mấy ngày sau, trong lúc con thuyền đang đi tới, Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt, ánh mắt quét qua la bàn. Trên la bàn, rõ ràng hiện ra ở phía trước không xa có một thiên phù chi linh.

Nửa nén hương sau, thiên phù chi linh xuất hiện trong mắt mọi người. Đó là một sợi xích sắt, lay động trong gió, có vẻ không hề để ý đến con thuyền, đang chạy khắp xung quanh, thỉnh thoảng thử cắn nuốt một ít tia chớp.

Mạnh Hạo đột nhiên đứng dậy.

- Dừng thuyền đợi ta!

Hắn nói rồi, cất bước đi tới, tam lão và moi người đều kinh hãi, vội nhìn theo. Bọn họ lập tức thấy được, khoảnh khắc Mạnh Hạo bước khỏi con thuyền, sợi xích sắt phía xa kia như lập tức phát hiện điều gì đó, tức thì chuyển hướng, trong khoảnh khắc khí tức túc sát tràn ngập, dẫn động tia chớp xung quanh chuyển thành màu đỏ, phóng thẳng về phía Mạnh Hạo.

Nhưng sợi xích còn chưa tới gần, Mạnh Hạo đã vung tay lên. Chân văn ngũ hành lập tức xuất hiện, trong khoảnh khắc bao lấy sợi xích, đồng thời Mạnh Hạo cất bước, đấm tới một quyền.

Khi sợi xích tan vỡ, hơn nghìn phù văn khuếch tán, Mạnh Hạo bắt quyết, Thiên Sơn Thôn Sơn Quyết xuất hiện, bao phủ tất cả. Đôi tay hắn vung mạnh, thiên sơn lập tức ngưng tụ, lập tức hóa thành sơn phong, lại nhanh chóng thu nhỏ, rơi vào trong tay Mạnh Hạo, bị hắn phong ấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui