Ngã Dục Phong Thiên

- Tiện nhân, ban đầu ở Thiên Hà Hải, ta đã muốn chém ngươi!

Sau tiếng hừ lạnh đó, còn có thanh âm của một người nữ tử, bỗng nhiên khoảnh khắc đến từ đàng xa.

Hai thanh âm này xuất hiện, lập tức khiến cả thế giới dừng lại, trực tiếp vỡ vụn. Khiến núi thứ chín ầm ầm rơi xuống đất, khiến tất cả tu sĩ trên chiến trường toàn bộ khôi phục như thường.

Lại vào giờ khắc này, theo tiếng hừ lạnh truyền ra, một đạo kiếm mang khoảnh khắc mà qua, trực tiếp phút chốc chặt đứt liên tiếp chi ảnh hư vô giữa Lê Tiên cùng Mạnh Hạo!

Tiếng nổ ầm ầm vang dội, thân thể của Mạnh Hạo chấn động mạnh. Hoa sen xanh trên người hắn biến mất, pháp tướng khôi phục, nhưng hắn lại mở to mắt, ngơ ngác nhìn hai thân ảnh xa xa cất bước đi tới.

Một nam một nữ kia sau khi Mạnh Hạo thấy rõ bộ dáng, lập tức trong óc nổ vang.

Quá quen thuộc, cho dù là thời gian chưa tới ngàn vạn năm, Mạnh Hạo cũng không thể quên hết hai thân ảnh đó trong trí nhớ. Khi đứa trẻ ôm mẫu thân mình nói chuyện xưa, đó là khi đứa trẻ nhìn như nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có phụ thân từ ái hòa tan hết thảy.

Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy, hắn ngơ ngác nhìn đây hết thảy. Mà giờ khắc này trên mu bàn tay của hắn, ấn ký đang tản ra hào quang mãnh liệt.

Vào khoảnh khắc một nam một nữ kia xuất hiện, thần sắc của Lê Tiên bỗng nhiên đại biến. Hơi thở của bà ta dồn dập, thần sắc lộ ra không thể tin, thân thể nhanh chóng lui về sau.

Nhưng bà ta vừa mới thối lui ra khỏi ba bước, ánh mắt của nam nhân kia quét qua một cái.

Một tiếng ầm, Lê Tiên phun ra máu tươi. Thần sắc hoảng sợ đến cực hạn. Nhất là pháp tướng sau lưng bà ta, vào giờ khắc này trực tiếp sụp đổ, hoàn toàn vỡ vụn.

Thậm chí trên bầu trời trên biển, mặt biển nổ ầm ầm. Bản thể của Lê Tiên, Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ đó lại vào giờ khắc này trực tiếp sụp đổ, hoàn toàn nổ tung. Dưới sự chia năm xẻ bảy Bỉ Ngạn Hoa... tán loạn.

- Một đạo ánh mắt làm sụp đổ pháp tướng của ta, khiến ta bị thương nặng... Vừa rồi làm gãy thanh liên kiều của ta, đó không phải là kiếm, một dạng cũng là ánh mắt!

- Ông ta là ai?

- Người này mạnh không cách nào tưởng tượng, Quý gia cũng hoàn toàn không bằng!

Sắc mặt của Lê Tiên tái nhợt. Bà ta bị chặt đứt căn cơ, không dám lui. Trước mặt đại năng như vậy, sự sống chết của bà ta sớm đã không ở trên người mình.

- Trước khi Phương mỗ hạ xuống tinh này có cố nhân dặn dò, nói trong biển nơi đây, từng có một đóa hoa do ân công hắn năm đó để lại. Hoa ấy đã là yêu, tồn tại năm tháng đã lâu.

- Mấy lần niết bàn, không muốn thăng tiên mà đi, đóa hoa đó nói chính là ngươi.

Nam nhân nọ đứng trước người Mạnh Hạo, nhìn Lê Tiên, nhàn nhạt lên tiếng.

- Ngươi rõ ràng sớm đã có thể thành tựu Chân Tiên đạp không mà đi, sao làm khó bản thân mình, cũng làm khó người khác. Nể tình sự tồn tại của ngươi, có công hiệu ma luyện đối với con ta, hôm nay không chém ngươi.

- Còn không thành tiên rời đi!

Khi nam nhân lên tiếng, thiên địa nổ ầm ầm, sấm sét chấn động, nói là làm ngay. Sắc mặt của Lê Tiên tái nhợt, lần nữa phun ra máu tươi. Thân thể không ngừng lui về sau, ngay sau khi thối lui ra khỏi nghìn trượng, bà ta bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra sắc mặt thê thảm.

- Cần gì cùng ả nhiều lời. Trực tiếp chém đi!

Người nữ tử bên cạnh nam tử quả quyết lên tiếng.

Mạnh Hạo ở phía sau hai người này, trong óc còn ông ông, không thể tin. Hắn thời khắc này tâm thần rất rối loạn, ngây ngốc ở đó nói không ra lời.

- Chém ta?

Lê Tiên cười thê lương chợt ngẩng đầu, thần sắc có dữ tợn, tóc tai rối bời. Bà ta mất đi Bỉ Ngạn Hoa căn cơ, bị phá đi pháp tướng, nhưng đúng lúc này, trên người của bà ta lại lộ ra một chút điên cuồng.

- Phong Yêu nhất mạch đều là người vô tình. Người mà năm đó ta bồi bạn, cuối cùng lại bị hắn chém!

- Ta hận!

- Ta sinh ra vào lúc cổ xưa, bao nhiêu năm rồi, ta vô số lần có thể thành tiên, chỉ vì một câu nói của hắn năm đó, ta trước sau ở chỗ này không rời đi.

- Hắn chém ta ở chỗ này, một mình rời đi. Ta giết hết huyết mạch tộc nhân của hắn, nhưng ta vẫn hận!

- Ngươi... Cũng muốn chém ta?

Lê Tiên ngửa mặt lên trời cười thê thảm. Hai cánh tay bỗng nhiên đưa ra, vung mạnh về bốn phía.

- Nam Thiên Đại Địa cổ xưa tới nay, hoặc là còn sót lại, hoặc là cất giấu, phàm là người thiếu ta nhân tình, hôm nay Lê Tiên thỉnh cầu các ngươi... Giúp ta tha cho tên này!

- Hoàn thành tâm nguyện của ta, vâng theo lời hứa năm đó của các ngươi!

Thanh âm của bà ta thê lương, trong nháy mắt liền truyền khắp cả Nam Thiên Đại Địa. Cùng lúc đó, trên Nam Vực Đại Địa, bên trong Hồ Đạo thượng cổ truyền ra một tiếng khẽ thở dài. Thanh âm than thở đó dường như mang bất đắc dĩ, khí thế ầm ầm lên.

- Không nên ra, ước định năm đó, ta không thể ra, nhưng nhân tình... vẫn phải đáp lại.

Đó là một đầu hung thú màu vàng tím, ngất trời vọt ra từ trong Hồ Đạo.

Cùng lúc đó, bên trong Thái Ách Cổ Miếu, trong vô số pho tượng, một cái pho tượng trong đó bóc ra tro bụi. Đôi mắt của pho tượng bỗng nhiên mở ra. Đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó lộ ra tang thương. Khi nó nhẹ nhàng đứng lên, thiên địa biến sắc.

- Là nàng giúp ta ẩn thân bên trong miếu cổ, thu hoạch hương hỏa lực năm đó, nếu không ra, niệm đầu không thông.

Bên dưới Thiên Hà Hải, chỗ sâu nước bùn vô tận, thời khắc này theo mặt biển cuồn cuộn. Một cánh tay khô héo ở chỗ sâu, một cái thân ảnh khô héo chậm rãi leo ra ngoài.

- Ân tình năm đó, hôm nay phải báo. Tuy nhiên trước khi báo đáp, phải cắn nuốt đủ huyết thực mới được.

Lại đúng lúc này, Tây Mạc Đại Địa, vì Tử Hải tràn vào Thiên Hà Hải, khiến cho nước biển của Tây Mạc giảm bớt. Bên dưới Tử Hải đó, có một ngọn núi. Núi này thoạt nhìn không chút nào xuất kỳ, nhưng thời khắc này bụng núi chấn động ầm ầm. Khi một cái khuôn mặt biến ảo, ngọn núi này... lại đứng lên!

Đó không phải là núi, đó rõ ràng là một người khổng lồ, dường như sơn thần vậy. Sau khi người nọ đứng lên thì đầu hướng về phía mặt biển, lúc ngẩng đầu, thần sắc tang thương, nhoáng lên một cái bay ra.

- Giết chóc trả hết ân này, giết chóc trăm vạn tu!

Ngay sau đó, bên dưới Tử Hải, một cái dãy núi chấn động. Dãy núi này nổi danh, gọi là dãy núi Hắc Long. Thời khắc này sau khi đá vụn bóc ra, một con cá sấu khổng lồ bất ngờ xuất hiện, vẫy đuôi một cái. Trong mặt đất nổ ầm ầm, cá sấu phóng lên cao.

Trong mắt nó lộ ra ý tàn nhẫn, không có lời nói, chỉ có dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời.

Bắc Địa, trong một bộ lạc không lớn, có một Tế đàn. Tế đàn đó hàng năm đặt một cái đầu lâu, đã không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua. Giờ khắc này, đầu lâu nọ bỗng nhiên lộ ra u quang, lại bay thẳng ra.

Đồng dạng là ở Bắc Địa, bên trong một mảnh sơn cốc đóng băng, nơi này là vùng cấm của tu sĩ. Ở chỗ sâu... có một khối hàn băng, bên trong lớp băng bất ngờ phong ấn một cái thân ảnh sau lưng có cánh dài màu vàng.

Giờ phút này đôi mắt của thân ảnh bỗng nhiên mở ra. Sau đó lớp băng dưới tiếng vỡ vụn rẹt rẹt, hắn cất bước đi ra, nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng.

- Năm đó khi tới thì bị thương nặng sắp chết, là nàng khiến ta tàn phế còn sống... Ta từng hứa hẹn phải báo đáp một lần.

Đông Thổ Đại Địa, có hai vùng cấm lớn.

Một là Cổ Nhạc Viên, nơi đó nghe nói có vô số thượng cổ dược thảo, nhưng tất cả thuốc đều ẩn chứa tử khí nồng đậm. Bởi vì nơi này đã từng... cũng là chiến trường thượng cổ.

Mà giờ khắc này, bên trong Cổ Nhạc Viên, có một cây đại thụ khô héo. Gốc rễ của cây kéo dài mặt đất. Theo Lê Tiên kêu gọi, cây ấy chấn động một cái, tất cả rễ đều co rút lại. Sau khoảnh khắc sáp nhập vào trong cơ thể, cây đại thụ nọ... bất ngờ tản ra khí thế kinh người.

Cũng giống như vậy ở Đông Thổ Đại Địa, một chỗ vùng cấm khác, nơi đó được gọi là Tiên Miếu. Đấy là trong một dãy núi lớn, nơi này tồn tại vô số cấm chế, chỗ sâu núi đó có một gian miếu cổ đổ nát.

Thần tượng trong miếu đã từng được thờ phụng, sớm đã rách nát, thấy không rõ bộ dáng. Nhưng bên trong miếu lại có một chung ngọn đèn dầu, không biết tắt đã bao nhiêu năm. Vậy mà vào một chớp mắt này, lại trong phút chốc cháy lên, tản ra một loạt thần quang.

Ánh sáng lay động chiếu cả miếu cổ, chiếu rọi pho tượng thần rách nát hiện ra một cái bóng. Bên trong cái bóng truyền ra tiếng than thở.

- Nàng dù sao đến từ nơi này, cùng ta có chút quan hệ sâu xa...

Trong tiếng lẩm bẩm của cái bóng, nhưng lại cùng thần chi xa cách, bay ra khỏi miếu cổ, đã đi xa.

Nam Thiên Đại Địa, vào một khoảnh khắc nổ ầm ầm, tổng cộng chín cổ khí tức phóng lên cao, khiến bầu trời đen như mực, khiến mặt đất sinh linh run rẩy, khiến tất cả tu sĩ đều dường như buồn ngủ.

Ngay cả các đại tông môn của Đông Thổ cũng đều vô cùng hoảng sợ. Những lão tổ rối rít nghĩ tới truyền thuyết ghi chép trong tông môn.

Đông Thổ Quý gia, thanh niên lão tổ mất đi hai cánh tay nọ chợt đứng lên, mắt lộ ra kỳ quang.

- Giỏi cho một Lê Tiên, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, nàng không ngờ bố trí nhiều hậu thủ như vậy!

- Cũng khó trách như thế, sự tồn tại của nàng... đã quá lâu quá lâu. Nếu nàng một lòng tu hành, giờ này đã không cách nào đoán sẽ là cảnh giới gì.

Trong Nam Thiên Đại Địa nổ ầm ầm, phía trước Mạnh Hạo, người nữ tử trong hai vợ chồng nọ, sắc mặt lập tức biến đổi. Người này chợt nhìn bốn phía, lui về phía sau vài bước, tới bên cạnh Mạnh Hạo.

- Bà... Đúng thật là mẹ ta...

Mạnh Hạo như cũ còn là trong óc ông ông, ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, lẩm bẩm.

- Hạo nhi, những năm này, con chịu khổ rồi.

Người nữ tử ấy chính là mẫu thân của Mạnh Hạo. Bà ta đau lòng nhìn Mạnh Hạo, kéo tay của hắn. Ánh mắt lộ ra sự quan tâm thương yêu, cũng có nước mắt.

- Đều do mẹ không tốt, không chiếu cố tốt con, khi đó con còn nhỏ như vậy... Ta và phụ thân con rời đi, con khóc hô chạy ra ngoài, mẹ nhìn con ngã sấp xuống, lòng nát tan.

Giờ này khắc này, nam nhân phía trước quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo một cái. Cái nhìn ấy khiến tâm thần của Mạnh Hạo chấn động. Trong mắt đó ẩn chứa từ ái, ẩn chứa tình cảm, khiến trong mắt hắn không khỏi chảy nước mắt.

Hắn không nghĩ tới bản thân mình sẽ khóc. Hắn thậm chí cũng không nghĩ tới, cùng cha mẹ gặp nhau, sẽ nhanh như vậy.

Hắn không biết nên nói những gì, nước mắt lại không ngừng được.

- Hạo nhi.

Mẹ của hắn vừa thấy Mạnh Hạo khóc, nước mắt rơi, ôm lấy hắn. Cái ôm ấp ấm áp đó khiến hắn nghĩ tới năm đó khi mình còn là đứa trẻ, lưu luyến đối với mẫu thân.

- Đừng khóc!

Phụ thân của Mạnh Hạo, người nam nhân kia nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, trên mặt lộ ra mỉm cười, trong mắt từ ái.

- Con lớn lên rồi... Giờ này lại là nửa bước Chân Tiên, cần phải truyền thừa một chút đạo pháp của ta. Đạo của ta là kiếm đạo... con hãy coi trọng, vi phụ diễn luyện chín lần cho con.

- Lần đầu tiên!

Khi nam nhân bình tĩnh lên tiếng, cả người ông ta vào giờ khắc này, chân trái bước ra, đạp đất hơi cong, thân thể cùng theo đó mà động, dường như cong thành một cây cung. Cả người giống như trở nên không linh, rõ ràng đứng ở nơi đó, lại dường như cùng thiên địa hoàn toàn dung hợp. Nhưng hơi thở tiếp theo lại dường như thiên địa không thể làm gì, thẳng thừng bị ông ta lấy xuống một cỗ lực từ trong bầu trời.

Tay phải của ông ta nâng lên, trong tay xuất hiện một thanh thiết kiếm rất bình thường.

Một kiếm... quét về Nam Vực Hồ Đạo thượng cổ!

--------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui