Ngã Dục Phong Thiên

Quý gia có tổ trạch cũng không phải là một chỗ, mà là nhiều chỗ, trong đó bên trong Vệ Thành này có một chỗ.

Đó là một cái đình viện to lớn chiếm gần ba phần thành trì, bên trong điêu lan ngọc thế. Nhìn từ ngoài rất là bình thường, nhưng nếu bước chân đi vào, bên trong xa hoa, khó có thể hình dung.

Lại có ý cổ xưa tang thương, khuếch tán bốn phương tám hướng, dường như mỗi một mảnh gỗ, mỗi một tảng đá đều có linh tính, vô cùng bất phàm. Điểm này, ngay cả Đông Thổ Phương gia cũng không bằng.

Mạnh Hạo đi vào bên trong thành trì, dựa theo bản đồ chỉ dẫn, xuất hiện bên ngoài cửa lớn của Quý gia. Hắn vội ho một tiếng, đi ra phía trước, cửa này đóng cửa, ngoài cửa không có bóng người.

Ở ngoài cửa, Mạnh Hạo gõ cửa một cái, thấy bên trong không có phản ứng, vì thế thân thể nhoáng lên một cái muốn bay đi vào. Nhưng hắn mới vừa bay lên, lập tức một cỗ uy áp bàng bạc phủ xuống, cấm không chỗ này.

- Vị đạo hữu này, không cần thử. Người như ngươi vậy mỗi ngày đến chỗ này, muốn đi bái kiến Quý gia quá nhiều.

Phía sau Mạnh Hạo truyền đến tiếng cười.

Đó là hai người tu sĩ, đang đi ngang qua nơi này, sau khi thấy được cử động của Mạnh Hạo, lên tiếng nói.

- Quý gia là Nam Thiên Đại Địa đệ nhất gia tộc, nơi đây lại là một trong tổ trạch, làm gì dễ vào như vậy. Quý gia, chỉ có bọn họ mời, mới có thể vào.

- Đạo hữu chớ thử nữa, nếu không, nếu là đưa tới tộc nhân nào đó trong Quý gia không thích, ngươi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Hai người kia mở miệng cười, khuyên bảo Mạnh Hạo.

Dáng vẻ của Mạnh Hạo tuấn lãng, khí chất như ở trước mắt, khiến cho hai người này rất có hảo cảm, lúc này mới nhắc nhở.

- Ta không phải tới bái bọn họ, ta là tới đòi nợ.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, khi nói bỗng nhiên đôi mắt lóe lên một cái. Ánh mắt lấp lánh nhìn hai cái vòng sắt trên cửa chính.

Hai cái vòng sắt này nhìn như bình thường, mà khi Mạnh Hạo lấy tiên nhãn vừa thấy, lập tức liền cảm nhận được phía trên bất ngờ có một loạt khí tức phù văn cổ xưa.

- Là một kiện pháp bảo!

Mạnh Hạo lập tức tiến lên, sau đó nắm lấy, kéo mạnh một cái. Nhưng đại môn này cũng không động. Hai tu sĩ phía sau hắn bị cử động này của hắn làm hoảng sợ.

- Đạo hữu, ngươi... ngươi đây là muốn làm gì?

Mạnh Hạo hít sâu một hơi. Mắt lộ ra kỳ quang, khi đang sắp lần nữa kéo xuống, thì hai tu sĩ đã trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng lui về phía sau. Bọn họ thường xuyên tới thành mua sắm vật phẩm, cũng thường thấy được tu sĩ ở chỗ này bồi hồi, ý đồ bái kiến.

Nhưng vẫn chưa không thấy qua, có người không ngờ đánh chủ ý tới vòng sắt ở đại môn của Quý gia. Điều này làm cho bọn họ da đầu tê dại. Trong nháy mắt bọn họ lui về phía sau, Mạnh Hạo muốn toàn lực nắm lấy thiết hoàn, tiếng gầm lên giận dữ truyền đến từ đàng xa.

Chỉ thấy ở đầu đường phía xa có bảy tám người thanh niên đang nói cười, sau khi nhận ra cử động chỗ Mạnh Hạo, một người trong đó sửng sốt một chút. Sau đó người này giận dữ, thân thể trong nháy mắt bay lên, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

- Ăn tim rồng hay sao. Không ngờ như thế to gan, dám ở trước cửa Quý gia ta giương oai!

- Không xong, là Quý Học Minh, đứa con xếp vào hàng kế thừa chuẩn thế hệ này của Quý gia!

Hai người tu sĩ kia lập tức thất thanh, lui về phía sau nhanh hơn. Quý Học Minh gào thét mà đến, sau khi khoảnh khắc tới gần, tay phải bấm quyết, trên người hắn lập tức xuất hiện một loạt hào quang mãnh liệt, hóa thành một cây trường mâu ở trước người, mang lực lượng của lốc xoáy, chạy thẳng tới Mạnh Hạo một mâu đâm tới.

Mạnh Hạo đứng ở cửa của Quý gia, quay đầu nhìn thoáng qua trường mâu đang bay tới, hừ lạnh một tiếng. Tay phải nâng lên phóng ra một chỉ. Dưới một chỉ đó, trường mâu vang lên một tiếng ầm, vỡ vụn từng tấc, trực tiếp tan vỡ, nhấc lên đánh sâu vào, dương không dậy nổi sợi tóc của Mạnh Hạo. Nhưng lại trực tiếp cuốn bay Quý Học Minh, rơi ra sau ngoài trăm trượng, phun ra máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Mấy người bên cạnh hắn cũng đều từng người một thần sắc đại biến, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Ngươi muốn chết!

Quý Học Minh bò dậy. Hắn có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Tu vi của Mạnh Hạo khi hắn nhìn lại sâu không lường được, nhưng hắn như cũ rống giận.

- Ngươi là Quý Học Minh? Ngươi chờ một chút...

Mạnh Hạo lấy ra một xấp to giấy nợ từ bên trong túi trữ vật, sau khi lật lật một hồi, ánh mắt sáng lên, lấy ra một tờ.

- Quý Học Lâm là gì của ngươi?

Mạnh Hạo mang kỳ vọng hỏi.

- Đó là ca của ta, ngươi dám ở Quý gia ta giương oai, ngươi chết chắc rồi!

Quý Học Minh thê lương lên tiếng, tay phải nhấc lên. Lập tức một cỗ linh khí phóng lên cao, giữa không trung hóa thành một phàm nhân không thấy được sóng gợn.

Mạnh Hạo cười cười xấu xa, không để ý đến, quay đầu lại nhìn thoáng qua vòng sắt, càng động lòng.

- Bảo bối này không tệ!

Hắn bỗng nhiên tu vi trong cơ thể bất ngờ chuyển một cái, pháp tướng hư ảnh phía sau khoảnh khắc nhoáng lên một cái, bắt được vòng sắt nọ, kéo mạnh một cái ra phía ngoài.

Một tiếng ầm, cả đại môn chấn động mãnh liệt, ngay cả mặt đất cũng run rẩy một cái. Vòng sắt nọ... không ngờ bị Mạnh Hạo kéo xuống thẳng thừng.

Một màn này trực tiếp khiến hai người tu sĩ từng khuyên bảo Mạnh Hạo hút ngược khẩu khí, trợn mắt há hốc mồm.

Mấy người bên cạnh Quý Học Minh, từng người một mở to hai mắt, dường như thấy được ác quỷ vậy, lộ ra bộ dạng không thể tin. Ngay cả Quý Học Minh đang gào thét thê lương cũng đều thanh âm hơi ngừng, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.

- Hắn... hắn tháo xuống vòng cửa rồi?

- Điều... Điều này sao có thể...?!

Theo tiếng nổ ầm ầm truyền ra, bên trong thành trì có không ít tu sĩ đều phát hiện, rối rít chạy đến, tốc độ đến thật nhanh. Sau khi bọn họ thấy rõ một màn này, lập tức truyền ra kinh hô.

- Người này điên rồi phải không? Hắn lại dám trêu chọc Quý gia!

- Nơi này là một trong Quý gia tổ trạch, là thể diện, người này không ngờ... Không ngờ lại kéo vòng cửa xuống!

- Chọt rách trời rồi!

Bốn phía vang dội vù vù.

Thần sắc của Mạnh Hạo như thường, cầm lấy vòng sắt trong tay, sau khi cân nhắc hai cái, ánh mắt lộ ra vui sướng.

- Hảo bảo bối!

Hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía một cái vòng sắt khác, khi đang muốn giơ tay lên, một thanh âm âm lãnh bỗng nhiên truyền ra từ Quý gia. Ngay sau đó, đại môn vô thanh vô tức mở ra, từ bên trong đi ra một thanh niên.

Thanh niên này tóc dài sõa vai, bộ dáng tuấn mỹ, một cỗ khí tức Trảm Linh tràn ngập. Thần sắc âm lãnh. Hắn mới vừa đi ra, bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, dường như trên người hắn, tồn tại ba động kỳ dị nào đó.

- Phá hủy tộc môn, dựa theo quy củ, diệt huyết mạch cửu tộc của ngươi.

Thanh niên này chậm rãi đi ra, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo một cái, bỗng nhiên sửng sốt.

Đúng lúc này, Quý Học Minh ngoài trăm trượng lập tức vui mừng.

- Ca, giết hắn!

Đôi mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị, chợt nhìn về phía thanh niên này, càng nhìn càng vui vẻ, cười ha ha một tiếng.

- Học Lâm đ*o hữu, còn nhớ ta không?

Thanh niên kia ngay từ đầu vẫn là một bộ dáng âm lãnh, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, nghe được câu hỏi của Mạnh Hạo. Sau khi người này vừa cẩn thận nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, trong nháy mắt tái nhợt. Nếu không phải là định lực rất sâu, sợ là phải la thất thanh, còn chưa tính là như vậy, hắn cũng vẫn đặng đặng đặng liên tục lui về phía sau mấy bước.

- Không nhận ra!

Hắn nhanh lên tiếng, sắp lập tức đóng cửa.

Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, chân phải chợt nâng lên, trực tiếp một đá đá vào trên cửa chính. Một tiếng ầm, cửa này bị Mạnh Hạo trực tiếp đá văng. Quý Học Lâm phía sau cửa phun ra máu tươi, thân thể cấp tốc thụt lùi, hắn lập tức lớn tiếng lên tiếng.

- Mạnh Hạo tới, Mạnh Hạo tới rồi!

Thanh âm hắn cấp tốc truyền ra, trong nháy mắt liền truyền khắp Quý gia nơi đây. Không ít gia tộc tộc lão, từng người một sắc mặt lập tức biến hóa. Nhưng những thiên kiêu ở chỗ này, tuy rằng không phải toàn bộ, cũng có vài ba người, chính là năm đó thiếu Mạnh Hạo linh thạch, lập tức thất kinh.

Mà những người ngoài Quý gia cũng đều nghe được cái thanh âm này, rối rít sửng sốt. Có không ít người vẫn chưa có phản ứng, nhưng có một phần thì thần sắc biến hóa mạnh.

- Mạnh Hạo? Là Mạnh Hạo nửa bước Chân Tiên, kết thúc trận chiến của Nam Vực cùng Bắc Địa, được xưng người đứng đầu của thế hệ này!

- Là hắn... hắn không ngờ tới Đông Thổ, chết tiệt, ta nhớ ra rồi, tông môn gần nhất có ra mệnh lệnh, không thể đắc tội Mạnh Hạo! Ta trước còn thắc mắc là người này ở Nam Vực, nguyên nhân nào đưa hắn tới Đông Thổ chứ?

- Hắn... hắn chính là Mạnh Hạo!

Nam Vực đánh một trận, sớm đã truyền khắp thiên hạ. Cái tên Mạnh Hạo hoàn toàn nổi lên, phong ấn tu vi của hơn 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa, chặt đứt con đường Nguyên Anh, trở thành tội dân, biến ảo một ngọn núi lớn, trấn áp năm đại Vấn Đạo đỉnh phong.

Một màn này sớm đã khiến cái tên của Mạnh Hạo chấn động cả Nam Thiên Đại Địa.

Quý Học Minh đó thì sắc mặt tái nhợt, mở to mắt, thời khắc này run run một chút. Trước hắn mơ hồ nghe nói qua, trong gia tộc có đồn đãi, không cho trêu chọc Mạnh Hạo.

Khi khắp nơi chấn động, Mạnh Hạo cất bước đi vào Quý gia. Khi hắn đi ngang qua nửa cánh cửa, hắn giơ tay lên, một tay lấy xuống một cái vòng sắt khác, đặt vào bên trong túi trữ vật.

Một màn này, lần nữa khiến bên ngoài cửa hít ngược khẩu khí, cảm giác sâu sắc sự bá đạo của Mạnh Hạo, nhưng lại khiến tộc nhân của Quý gia rối rít đi ra, từng người một mắt lộ ra tức giận.

Dù sao... Thiếu linh thạch hắn cũng chỉ có cá biệt mấy người mà thôi, đối với những Quý gia tộc nhân khác mà nói, hành vi của Mạnh Hạo như thế, đây là sự khinh nhờn lớn nhất.

Lập tức có bảy tám tộc lão, cất bước đi ra trong tiếng hừ lạnh, khi phất tay thần thông biến ảo. Nhưng mới vừa tiến tới gần chỗ của Mạnh Hạo, đôi mắt hắn lóe lên một cái, tay áo quăng động, thiên địa nổ ầm ầm. Một cổ gió lốc chợt rạch ra, tạo thành đánh sâu vào tứ tán. 7, 8 người kia từng người một phun ra máu tươi, thân thể cuốn ngược.

- Ta tới nơi này không phải là vì đánh nhau, ta là tới đòi nợ. Quý Học Lâm, Quý Thiên Nhất, Quý Tiếu Tiếu...

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lấy ra giấy nợ, lẩm nhẩm đọc lên bảy tám cái tên.

Sau đó hắn ngẩng đầu.

- Các ngươi thiếu ta mấy ngàn vạn linh thạch, muốn thiếu tới khi nào, trả ta linh thạch!

Thanh âm hắn rất lớn, truyền khắp cả Quý gia, phía ngoài đều có thể nghe được. Trong lúc nhất thời, mấy người bị kêu lên tên, trừ người nào không có ở chỗ này ra, phàm là ai có đều từng người một lộ ra phẫn nộ trong rối tung. Bọn họ không thể không nổi giận, bởi vì tiền nợ nhiều lắm... chính bọn họ cũng không trả nổi.

- Ngươi vô sỉ! Mạnh Hạo, năm đó là ngươi ép chúng ta viết giấy nợ!

- Đây không phải ý nguyện của chúng ta, là ngươi bức người viết!

- Là ngươi uy hiếp chúng ta, chúng ta bất đắc dĩ mới viết. Giấy nợ này không tính!

Mấy người bọn họ vừa hô, lập tức bốn phía Quý gia tộc nhân cũng đều có không ít người thất kinh. Ngoại giới tu sĩ lại từng người một trợn mắt há hốc mồm.

- Mạnh Hạo năm đó đã mãnh liệt như thế ư? Không ngờ ép Quý gia thiên kiêu viết xuống giấy nợ!!

- Mấy ngàn vạn linh thạch a, cái này... cái này bị ép tới trình độ nào, mới có thể nhịn đau viết xuống giấy nợ!

- Các ngươi không nhận nợ?

Mạnh Hạo lập tức trừng lên ánh mắt.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui