Ngã Dục Phong Thiên

- Người này điên rồi...

- Trừ phi hắn có huyết mạch Phương gia, nếu không, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nhưng nếu hắn có huyết mạch Phương gia, thì sao lại xếp hàng ở chỗ này với chúng ta, vả lại còn phải nộp linh thạch?

- Hay là hắn có một vài thủ đoạn của hắn, nhưng cũng không có khả năng a! Cửa chính Phương gia này, dù là tộc nhân Phương gia dùng bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể ẩn giấu huyết mạch, không phải tộc nhân Phương gia, bước vào hẳn phải chết! Ngoài Đông Thiên Môn, mọi người thấy Mạnh Hạo như thế đều bàn tán ầm ĩ.

Hơn 100 tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn, thời khắc này đều đang cười lạnh, nhất là tu sĩ trên trán có cái bớt kia, trong mắt lại lộ ra ý châm chọc: - Tự mình muốn chết, thì chẳng trách người khác! Phùng đạo hữu! Cũng không phải tại hạ không để cho ngươi mặt mũi, ta đã để hắn bước chân vào Đông Thiên Môn, nhưng hắn cố tình lựa chọn cái chết!

Phùng Tầm giậm chân một cái, sắc mặt lo lắng, nhưng cũng không có cách nào.

Đúng lúc này, Mạnh Hạo cất bước, chỉ nửa bước đã bước chân vào cửa chính Phương gia. Gần như ngay khoảnh khắc thân thể hắn bước vào, cửa Phương gia liền chấn động ầm ầm.

- Sắp bị trấn áp chết! Tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen, trong nụ cười mang theo ý âm lãnh, nhưng trong chớp mắt nụ cười của hắn liền đọng lại, biến thành khó tin. Mà mọi người trước đó còn đang bàn tán ầm ĩ, tất cả trong chớp mắt này, toàn bộ đều mở to mắt.

Hơn 100 tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn, cũng đều trong phút chốc, từng người trợn mắt há hốc mồm.

Phùng Tầm trong mắt lộ ra khiếp sợ, trong óc nổ "ầm" một tiếng, không thể tin hít một hơi lạnh.

Bởi vì mọi người bọn họ đều trong một chớp mắt này, tận mắt nhìn thấy ngay khi thân mình Mạnh Hạo bước vào cửa Phương gia, cửa này trong chấn động không ngờ... xuất hiện tia sáng.

Tia sáng này chớp mắt một cái đã cao 100 trượng. Điều khiến mọi người chú ý là, toàn bộ đều là ánh sáng của cửa Phương gia.

- Làm sao có thể! Tu sĩ trán có cái bớt màu đen, thân thể run lên bần bật, hắn không thể tin thất thanh kêu lên.

Các tu sĩ phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn khác, cũng đều hô hấp dồn dập, trong đầu nổ ầm ầm.

- Cửa phát sáng 100 trượng! Trời ơi! Hắn là tộc nhân Phương gia, mà còn không phải là tộc nhân bình thường, có thể có ánh sáng 100 trượng, nói rõ huyết mạch của hắn vượt ra khỏi tộc nhân bình thường!

- Hắn là tộc nhân Phương gia, nhưng vì sao trước đó còn định đi lối Đông Thiên Môn? Mọi người ồ lên, nhưng khoảnh khắc tiếp theo lại rơi vào tĩnh mịch.

Bởi vì, khi Mạnh Hạo hạ bước chân xuống, ngay khoảnh khắc nửa người bước chân vào cửa Phương gia, cửa phát sáng không ngờ... từ 100 trượng, ầm ầm nhảy vọt, trực tiếp đạt tới cao ngàn trượng.

Cửa phát sáng ngàn trượng, rực rỡ loá mắt, làm cho tất cả tu sĩ ngoài Đông Thiên Môn gần như nghẹt thở, trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, không thể tin.

- Cửa phát sáng ngàn trượng... Thiên kiêu, hắn là thiên kiêu của Phương gia!!!

- Hắn là ai, huyết mạch cửa phát sáng ngàn trượng, cũng không phải là người vô danh, nhất định là hắn có thân phận rất cao ở Phương gia!

Tu sĩ trán có cái bớt màu đen, thời khắc này sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo lui về phía sau, trong lòng hắn hối hận mãnh liệt, cũng có một tia oán khí.

"Ngươi ngươi ngươi... nếu ngươi là tộc nhân Phương gia, lại có huyết mạch như thế, cần gì phải đi Đông Thiên Môn, cần gì đi làm khó ta... Bất quá cho dù ngươi là huyết mạch cửa phát sáng ngàn trượng, nhưng trước mặt ta là chấp pháp bình thường, cũng nói được trôi qua!!!" Tu sĩ này không ngừng hít hơi, thời khắc này vô cùng thấp thỏm lo âu.

Phùng Tầm hoàn toàn ngẩn người ở đó, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, không nói ra được nửa câu.

Nếu chỉ như vậy cũng thôi đi, nhưng tiếp theo, ngay khi thân thể Mạnh Hạo hoàn toàn bước chân vào cửa, đột nhiên, cửa này nổ "ầm ầm" vang trời, tia sáng trong nháy mắt lần nữa dâng cao.

1000 trượng, 1500 trượng, 2000 trượng, 2500 trượng...

Cho đến sau thời gian mấy hô hấp, tia sáng thoáng cái đã đạt tới ba ngàn trượng!

"Phù" một tiếng, tu sĩ trán có cái bớt màu đen, cả người dường như trong nháy mắt này mất đi tất cả tu vi và khí lực, hắn ngồi sụp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không có chút màu máu.

- Ba... ba ngàn trượng!!! Xong rồi, ta xong rồi... nếu hắn chỉ là ngàn trượng, ta còn có thể nói mình chấp pháp bình thường, nhưng hắn... huyết mạch của hắn không ngờ làm cho cửa phát sáng ba ngàn trượng, tộc nhân như vậy, ta... ta...

Chẳng những là hắn như thế, trước đó các tu sĩ ngoại tộc Phương gia bảo vệ Đông Thiên Môn bao vây, cười lạnh châm biếm Mạnh Hạo kia, thời khắc này toàn bộ đều biến sắc, da đầu tê dại, khủng khiếp đến cực hạn.

Mà những người xếp hàng ở ngoài cửa kia, cũng đều trợn mắt há hốc mồm, trong đầu "ông ông".

- Ba... ba ngàn trượng... Đây là huyết mạch gì, gần với Vệ công tử đệ nhất thiên kiêu Phương gia ư? Vệ công tử đi qua cửa này, là đạt tới độ cao hơn tám ngàn trượng!!!

- Hắn là ai...

Giờ khắc này, chẳng những bọn họ đang chấn động, mà trong Đông Thắng Tinh, trong tổ trạch Phương gia, có một cái chuông to lớn, giờ này chuông này tự mình kêu lên, tiếng chuông truyền khắp tất cả chi nhánh của Phương gia... người ngoài không nghe được, nhưng chỉ cần là tộc nhân Phương gia, đều sẽ trong nháy mắt vang vọng trong óc.

Trong tổ trạch, trong đại điện, một lão già đầu bạc trắng, đang khoanh chân tĩnh tọa, thần sắc lão uy nghiêm, ánh mắt lấp lánh như điện, cũng có ý sâu sắc. Phía dưới lão còn có 7, 8 người, thời khắc này bọn họ đang nói chuyện với nhau.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang vọng, toàn bộ người trong đại điện đều hơi đổi sắc, rối rít ngẩng đầu lên.

- Có tộc nhân huyết mạch nồng đậm bước chân vào cửa Phương gia, dẫn động tiếng chuông!!!

- Chỉ có tộc nhân lần đầu xuất hiện, cửa phát sáng ngàn trượng trở lên, mới có thể làm cho đạo chung tự gõ!

- Là người vãn bối nào, đi khảo nghiệm huyết mạch của mình? Mọi người đều kinh ngạc. Lão già ngồi ở phía trên chậm rãi ngẩng đầu, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tại Phương gia, thỉnh thoảng sẽ có tộc nhân sau khi thành niên, bước chân vào cửa Phương gia để khảo nghiệm huyết mạch, duy chỉ có lần đầu tiên mới có thể dẫn động đạo chung.

Thời khắc này rất nhiều khu vực Phương gia, đều truyền ra tiếng kêu kinh ngạc. Thập cửu thúc của Mạnh Hạo đang ngồi bên một bờ hồ, trong tay cầm một bầu rượu, sắc mặt ảm đạm, tràn đầy chua xót... Khi tiếng chuông truyền ra, dường như hắn không nghe, vẫn uống rượu như thường. Bên cạnh hắn có một thanh niên, thời khắc này mày ủ mặt ê, đang đứng chổng ngược tại đó.

Còn có một chỗ địa điểm, nơi đó bốn phía mặt đất đen như mực, có núi lửa đang cháy bùng lên, ở chỗ sâu trong núi lửa có một nam nhân trung niên đang khoanh chân tĩnh tọa, thời khắc này cặp mắt bỗng nhiên hé mở, lộ ra một tia sáng.

Một chỗ khu vực khác, là một vùng sa mạc đỏ như máu, trong sa mạc có một thanh niên, đang ngồi trong đó, thời khắc này khẽ ngẩng đầu, nhìn lên hướng chân trời...

Rất nhiều khu vực, phàm là là tộc nhân Phương gia, đều nghe được tiếng chuông.

Tiếng chuông này vang lên tiếng thứ nhất, không ít người chú ý, tiếng thứ hai, rất nhiều người hơi đổi sắc, nhưng sau khi vang vọng tiếng thứ ba, đã có người thất kinh.

Tiếng chuông... vang lên ba lần, sau đó còn không có ngừng lại!

Mạnh Hạo ở trong cửa Phương gia, hắn không có bước ra, mà đứng ở trong cửa, bốn phía truyền đến những luồng khí tức nhu hòa, trôi đi toàn thân, kích phát huyết mạch. Mạnh Hạo bình tĩnh mặt không đổi sắc, nếu hắn đã lựa chọn con đường này vậy thì phải làm đến long trời lở đất.

Thời khắc này Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không chậm trễ chút nào, hoàn toàn buông ra huyết mạch toàn thân, để cho lực lượng nhu hòa nơi cửa Phương gia này, hoàn toàn dò xét toàn bộ nồng độ huyết mạch của mình.

Trong chớp mắt, cửa ánh sáng ầm ầm bạo phát, từ ba ngàn trượng đột phá tới bốn ngàn trượng, khiến cho tiếng chuông vang lên tiếng thứ tư!

Tiếng chuông thứ tư này truyền vào trong tai tộc nhân Phương gia khắp Đông Thắng Tinh, làm cho mọi người khiếp sợ. Nhưng ngay sau đó, khi ánh sáng cửa Phương gia lần nữa đột phá, đạt tới năm ngàn trượng, tiếng chuông thứ năm vang vọng, lập tức chấn động Phương gia.

- Năm tiếng chuông, là ai đang khảo nghiệm huyết mạch, không ngờ... nồng đậm như thế!

- Trong đám nhỏ đồng lứa Phương gia ta, người có thể đạt tới cửa ánh sáng năm ngàn, không tới 50 người; mà người có thể đạt tới sáu ngàn trượng, không tới mười người; bảy ngàn trượng... có ba người; mà tám ngàn trượng... chỉ có Vệ công tử!!!

Trong lúc Phương gia khiếp sợ, thân ảnh Mạnh Hạo trong cửa Phương gia đã bị hào quang che lấp, hào quang này là đạo quang, không người nào có thể nhìn thấu thân ảnh của hắn bên trong. Mạnh Hạo ở trong hào quang hít sâu một hơi, cặp mắt nhoáng lên một cái, cửa ánh sáng này lại lần nữa... ầm ầm bạo phát!!!

Từ năm ngàn trượng, trực tiếp kéo lên tới sáu ngàn trượng, hào quang rực rỡ, vô biên vô tận, tất cả mọi người ngoài Đông Thiên Môn đều kêu lên thất thanh.

Cùng theo tiếng chuông thứ sáu truyền ra, cả Phương gia toàn bộ đều chấn động.

Từng thân ảnh, trong phút chốc từ nơi ở của mình bay lên, bay thẳng tới Đông Thiên Môn. Ngay cả các lão tổ trong đại điện tổ trạch, cũng đều bay ra dịch chuyển tới.

Ước chừng hơn mấy vạn người toàn bộ bay ra, trong đó có vô số cường giả đều đi ra ngoài Đông Thiên Môn, nhìn về phía cửa Phương gia.

Những tu sĩ ngoài Đông Thiên Môn kia vội lui về phía sau, thân thể run rẩy, đầy mặt kích động, nhìn những thân ảnh từ trong Đông Thiên Môn đi ra kia, mỗi người, đều là tu sĩ Phương gia, mỗi người đều là cường giả.

Những người này, toàn bộ nhìn về phía cửa Phương gia, nhưng không ai nhìn thấy thân ảnh bên trong.

- Không biết là đứa nhỏ chi nhánh nào, không ngờ đạt tới trình độ này!!!

- Ha ha... tổ tiên phù hộ Phương gia ta, lại ra một thiên kiêu!

- Sẽ là ai đây? Là Đào nhi, hay là Tiểu Hải, hay là Hồng nhi?

Trong lúc người Phương gia tới đây đều đang mong đợi, từ trong Đông Thiên Môn lại đi ra bảy tám thân ảnh, mà một người phía trước nhất chính là kia lão nhân tóc trắng trước đó ngồi trong đại điện tổ trạch.

Lão nhân mới vừa đi ra, tất cả tộc nhân Phương gia, toàn bộ đổi sắc, rối rít ôm quyền.

- Bái kiến đại trưởng lão!

Lão nhân này chính là Phương Thông Thiên, là đại trưởng lão chủ trì nghiệp lớn của Phương gia... sau khi nhiều lão tổ Phương gia bế quan!

Lão là Phương Thông Thiên, người cũng như tên, tu vi nối liền trời đất, sâu không lường được. Thời khắc này lão đi ra nhìn về phía cửa Phương gia. Cho dù với tu vi của lão, cũng không nhìn ra người trong cửa là ai, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.

- Cửa phát sáng cao sáu ngàn trượng, đây là sự kiện lớn lao của Phương gia ta! Tốt tốt tốt... Có tộc nhân huyết mạch như thế, tương lai Phương gia lại có thêm một thiên kiêu! Phương Thông Thiên cười ha hả nói. Càng ngày càng nhiều tộc nhân Phương gia đi ra Đông Thiên Môn.

Mà giờ khắc này, ngoài Đông Thiên Môn, các tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ cửa này, sớm đã bị dọa cho tứ chi mềm nhũn, gần như sắp bị hù chết, mà tu sĩ trán có cái bớt màu đen kia thì thân mình run bần bật, bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Thân hình Phùng Tầm cũng đang run rẩy, hắn nhìn những đại nhân vật bốn phía kia, lại nhìn về phía cửa Phương gia, đến giờ này hắn đều không thể tin hết thảy những gì mình nhìn thấy.

Đúng lúc này, tại cửa Phương gia lần nữa nổ ầm ầm, tia sáng không ngờ lại một lần nữa bạo phát, từ sáu ngàn trượng đạt tới bảy ngàn trượng... Bên ngoài cửa, mọi người Phương gia toàn bộ đều chấn động.

Đại trưởng lão Phương Thông Thiên, trong mắt toát ra tia sáng trước nay chưa từng có...

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui