Ngã Dục Phong Thiên

- Có phải chỉ cần là của ta, ngươi đều muốn cướp đi hay sao? Cuộc sống ngươi khúc mắc vặn vẹo như thế? Đây là lỗi của ta, ngày sau ta sẽ cố gắng giúp ngươi sửa chữa! Mạnh Hạo nhìn Phương Vệ, lạnh giọng lên tiếng.

- Ngươi muốn chết sao? Phương Vệ nhàn nhạt lên tiếng.

- Càn rỡ! Mạnh Hạo bước tới trước một bước, bước này vừa rơi xuống, mặt đất nổ ầm ầm, hắn mắt lạnh nhìn Phương Vệ.

- Nói về thân phận, ta là trưởng tôn; nói về huyết mạch, ta là mười ngàn trượng, nói về bối phận, ta là huynh trưởng ngươi, chỉ có ta mới có phần giáo huấn ngươi, ngươi không có đạo lý phản kích... nếu ngươi nói với ta như vậy, Phương Vệ... ngươi muốn chết sao? Mạnh Hạo nói giọng lạnh như băng, lời nói hùng hổ dọa người.

Nói xong, Mạnh Hạo lại ôm quyền nói với đại trưởng lão: - Đại trưởng lão! Phương Vệ bất kính với huynh trưởng, chuyện này làm loạn nhân luân lễ giáo, thiên địa không cho phép! Một gia tộc thịnh vượng, chính là phải có quy củ, mà Phương gia ta thân là một gia tộc lớn ở Đệ Cửu Sơn Hải, quy củ càng phải nghiêm khắc, lớn nhỏ có tôn ti thứ tự, đây là chuẩn tắc để gia tộc tồn tại hưng thịnh! Bên trong gia tộc có tộc quy cho phép hắn làm như vậy sao? Nếu không có, hắn xúc phạm tộc quy, không biết nên trừng phạt như thế nào! Mạnh Hạo vừa nói ra, các trưởng lão ở bốn phía đều mở to mắt, nhất là trưởng lão nhất mạch dòng chính càng là giật mình kinh sợ.

Mạnh Hạo không nói cũng thôi đi, một khi lên tiếng, không ngờ sắc bén như thế, làm cho mọi người đều giật mình, chẳng ai nghĩ tới, Mạnh Hạo trên lời nói cay độc như thế.

Bọn họ không biết, Mạnh Hạo xuất thân là thư sinh, am hiểu nhất là biện luận. Năm đó trải qua biện luận nhất mạch đan đạo, đã từng dùng lời nói làm đạo tâm người ta không ổn định, có thể thấy lời nói của hắn sắc bén cỡ nào!

Nhất là, Mạnh Hạo trải qua tranh đấu cùng Bì Đống, nên càng thâm sâu.

Đúng lúc này, trong các trưởng lão bốn phía, vị nam nhân trung niên phụ thân của Phương Vệ ở bên cạnh đại trưởng lão, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: - Phương Hạo, quy củ giữa tộc nhân trong tộc cấm tư đấu, ngươi nói lời ác độc như vậy, là có ý gì? Người đâu dẫn hắn đi, để hắn tỉnh lại một chút!

Nam nhân trung niên nói như thế, chẳng những Mạnh Hạo không có sợ hãi, ngược lại cười ha hả. Nếu hắn đã đi tới Phương gia, chỉ cần nắm lấy tộc quy gia tộc, thì không người nào dám công khai gây bất lợi cho hắn.

- Nhị thúc đúng không? Vãn bối thế nào là lời nói độc ác? Ta nói hắn từ nhỏ bị ta đánh quá độc ác, đây là sự thật! Ta nói cuộc sống hắn có khúc mắc vặn vẹo, đây là cảm khái! Ta nói nên sửa chữa cho hắn, đây đúng là ta thân làm huynh trưởng... tự khiển trách mình! Ta cảm thấy, ta thân là huynh trưởng phải có trách nhiệm, phải có nghĩa vụ giúp đệ đệ của mình... Chẳng biết tại sao với nhị thúc, lại trở thành lời nói ác độc?

- Miệng lưỡi bén nhọn, mặc cho ngươi miệng lưỡi nở hoa cũng vô ích, sự thật chính là sự thật! Phụ thân của Phương Vệ nhíu mày.

- Sự thật chính là đệ đệ ta tùy tiện, muốn cướp động phủ ta, đoạt đan dược ta, ta cũng không có nói một câu nào. Hắn là đệ đệ, ta là huynh trưởng, ta nhường cho hắn là được. Mà cuối cùng ta giáo huấn hắn, là bởi vì lần này hắn muốn cướp là Thông Tiên Đằng, là vật của cha ta để lại cho ta. Thân là một vãn bối lại đi cướp vật của trưởng bối! Nhị thúc, hay là thúc cho rằng đây là hành vi đúng? Đây không phải là xúc phạm tộc quy sao, đây không phải là không biết tôn ti thứ tự sao, đây không phải là bội nghịch sao? Đệ Cửu Sơn Hải, đâu có một gia tộc nào, cho phép vãn bối tranh đoạt vật của trưởng bối! Đâu có một gia tộc nào, cho rằng chuyện này là đúng! Cũng đâu có gia tộc nào, lại đổi trắng thay đen như vậy! Nhị thúc! Ngài nói như thế, vãn bối kém kiến thức, còn thật không hiểu biết! Mạnh Hạo phất tay áo, đứng giữa đại điện, ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn phụ thân của Phương Vệ.

- Ngươi... Phụ thân Phương Vệ sắc mặt giận dữ, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.

Bốn phía lần nữa yên tĩnh, các trưởng lão vốn là trung lập kia, cũng đều trong mắt lóe sáng, rối rít nhìn về phía Mạnh Hạo.

Phương Tây con của thập cửu thúc, cũng ở trong đám người, hắn ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, trợn mắt há hốc mồm. Hắn cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạo lại nói ra sắc bén như vậy!

Có thể nói chuyện không thành có; có thể nói chuyện nhỏ thành đại sự; mà còn làm cho người ta á khẩu không trả lời được... Loại bản lãnh này, từ nhỏ đến giờ Phương Tây chưa từng thấy, thời khắc này không khỏi cặp mắt sáng rực.

- Được rồi!

Đại trưởng lão Phương Thông Thiên nhíu mày, phất tay áo nói: - Đều là người một nhà cãi vã làm gì! Chuyện này bỏ qua không đề cập nữa. Hạo nhi, Thông Tiên Đằng là phụ thân lưu lại, trả cho Hạo nhi! Vừa nói, đại trưởng lão vung tay chụp hư không một trảo, lập tức một cái túi trữ vật xuất hiện trong tay, lão thảy về phía Mạnh Hạo. Mạnh Hạo nhận lấy, quét thần thức dò xét, lập tức nhìn thấy bên trong đặt một cây Thông Thiên Đằng to bằng ngón tay, dài chừng ba tấc.

Phương Vệ trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài đại điện, nhìn cũng không thèm nhìn Mạnh Hạo. Phía sau hắn "xoạt" một tiếng, trên trăm tộc nhân cùng thế hệ, đồng loạt đi theo, vây quanh hắn đi ra ngoài. Mỗi người khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều là ánh mắt bất thiện, nhất là Phương Vân Dịch, trong mắt rõ ràng là lộ ý cực kỳ oán độc.

Những này người với Phương Vệ cầm đầu, toàn bộ đi ra ngoài đại điện.

Mạnh Hạo không nhìn Phương Vệ, xem như không có gì, hắn ôm quyền cúi đầu về hướng đại trưởng lão, sau đó dời ánh mắt nhìn vào bản đồ động phủ. Nếu hắn đã quyết định vì cha mẹ, muốn quật khởi ở Phương gia, như vậy đương nhiên phải có chuẩn bị.

"Cha mẹ muốn ta tranh tiếng nói cho họ, để người Phương gia nhìn thấy... Chuyện này... ta thân làm con, tự nhiên phải làm cho tới!"

Mạnh Hạo quét ánh mắt lướt qua những động phủ, sau đó giơ tay chỉ vào một chỗ trong đó, động phủ này không có gì xuất sắc, duy chỉ có một dược viện quy mô không nhỏ.

- Đại trưởng lão! Hạo nhi chọn động phủ này!

Đại trưởng lão gật gật đầu, tay phải bấm quyết, lập tức xuất hiện một tấm lệnh bài, bay thẳng tới Mạnh Hạo.

- Đươc rồi! Nghị hội gia tộc lần này tới đây thôi! Hạo nhi! Hai ngày sau, lão phu sẽ đem trả Niết Bàn Quả cho Hạo nhi, không nên gấp gáp! Cuối cùng đại trưởng lão nói, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa, trong mắt chứa ý tán thưởng, dường như rất hài lòng với biểu hiện của Mạnh Hạo trên hội nghị.

Theo mọi người tản đi, thập cửu thúc gọi Mạnh Hạo lại, dẫn hắn đi giới thiệu với các trưởng lão nhất mạch dòng chính. Những này người nhìn về phía Mạnh Hạo đều mang theo chút cảm khái và hồi ức.

Trong bọn họ, có người từng nhìn phụ thân của Mạnh Hạo lớn lên, có người từng ẳm bồng Mạnh Hạo lúc nhỏ. Nhắc tới phụ thân của Mạnh Hạo, mọi người đều cảm thán, khi nhắc tới tổ phụ của Mạnh Hạo, mọi người đều sắc mặt ảm đạm.

Thẳng đến hoàng hôn, bọn họ mới từng người tản đi, Phương Tây xung phong nhận việc dẫn Mạnh Hạo đi tới động phủ.

Trên đường. Phương Tây giúp Mạnh Hạo lấy tài nguyên tu hành, hai người nói với nhau rất nhiều, từ từ quen thuộc.

- Ôi! Ca cuối cùng đã trở về! Nếu huynh còn không trở về, nhất mạch dòng chính chúng ta này sẽ phải phế đi... Huynh cũng không biết, ta ở trong gia tộc rất là uất ức, mỗi lần nhìn thấy Phương Vệ kia, ta đều hận không thể tới đánh hắn một quyền. Tên này có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ là tư chất cao, không phải là huyết mạch nồng đậm thôi sao! Hừ, nếu không phải là phụ thân và tổ phụ của hắn đều còn sống, lão tổ của hắn cũng thỉnh thoảng xuất hiện... thì giờ này chi nhánh bọn họ làm sao có thể chiếm cứ tổ trạch!

Trên đường, Phương Tây không ngừng báo oán với Mạnh Hạo: - Nếu nói tư chất, ca, tư chất của huynh mới là tốt nhất a, huyết mạch phát sáng mười ngàn trượng, Phương Vệ hắn lập tức bị hạ xuống... để xem sau này hắn còn thế nào được mọi người gọi là đệ nhất thiên kiêu! Còn có tên Phương Vân Dịch kia cũng không ra gì, người này ác độc... sau này huynh phải chú ý một chút! Hơn nữa, tu vi của ca huynh còn chưa đủ a! Đáng tiếc Tiên Phàm Đan bảy màu kia... Ca, đan dược này rất cường đại, phi thường cường đại, có thể tăng lên lực lượng của Thông Tiên Đằng, giúp người thời điểm thành Chân Tiên, tu vi sẽ tiến thêm một bước! Là một trong kỳ đan của Phương gia ta... Đan dược Tiên Phàm Đan bảy màu này, phóng mắt nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải, cũng là số một! Phương Vệ chết tiệt, nếu không vì hắn, huynh đã có nhiều đan dược này rồi!

Phương Tây nói luôn mồm, điểm này so với Bì Đống có điểm giống nhau, thậm chí nói một hồi, hắn nói đến chuyện cũ hồi nhỏ, từ một tuổi nói tới mấy trăm tuổi...

Mạnh Hạo mỉm cười không có cắt lời, một đường nghe hắn báo oán, cũng có giới thiệu về Phương gia, trong lòng biết một chút. Chỉ là, loại khí thế nói luôn mồm đó làm cho bên tai Mạnh Hạo, dần dần kêu "ông ông".

Bất quá hắn có thể cảm nhận, Phương Tây này rất chân thành với mình.

Thẳng đường đi tới, trên đường gặp không ít tộc nhân Phương gia, mỗi người khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đều trong mắt lộ tia sáng lạ, có mỉm cười, có hừ lạnh, các loại sắc thái đều có.

- Ca, lại nói tiếp, thời điểm đó huynh thật lợi hại! Cho tới bây giờ ta còn không thấy người nào thế hệ chúng ta, dám ở trong đại điện mở miệng như thế, cố tình mỗi một câu nói đều chiếm cứ đạo lý, làm cho người ta á khẩu không trả lời được!

Đi tới lúc lên đèn, rốt cục Phương Tây dẫn Mạnh Hạo đi tới động phủ thuộc về hắn. Nơi này nằm ở phía bắc của thành trì tổ trạch, rất là yên tĩnh, môi trường như tranh vẽ, dù là ban đêm, dưới chiếu rọi của hai vầng trăng trên trời, điểm tô cảnh đẹp lạ thường.

Nhất là động phủ của Mạnh Hạo, trên thực tế là một tòa nhà lớn, bên trong có một lầu các hai tầng, chạm lan khắc ngọc vô cùng xa hoa; bên cạnh có một cái hồ nhỏ, một đường nhỏ lát đá đi thẳng tới hồ nước, hồ nước phản chiếu ánh sao đầy trời, sáng lấp lánh như ánh trăng chiếu rọi.

Chung quanh hồ nhỏ là dược viên, trồng một số dược thảo, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng tỏa ra mùi hương thơm, phối hợp với lá sen khẽ lay động trên mặt hồ, dường như trở thành một Tiên Cảnh đầy tình thơ ý họa.

Mạnh Hạo nhìn bốn phía rất là hài lòng. Động phủ có thể được dành cho con cháu Phương gia, cho dù không tính là tốt nhất trong rất nhiều động phủ, nhưng ở bên ngoài so ra đều là đỉnh cấp.

Trong này chẳng những có linh khí, cũng có tiên khí tràn ngập, Mạnh Hạo bước vào trong đó, hít sâu một hơi, càng thêm ưa thích.

- Ca, về công phu mồm mép, chuyện này huynh phải dạy ta nha! Cha ta nói ta hàng ngày lắm mồm cằn nhằn, nhưng không có một câu nào có lý... vì chuyện này ông ấy đánh ta nhiều lần. Ca, huynh phải giúp ta đấy! Phương Tây khổ sở cầu khẩn.

Mạnh Hạo thu lại ánh mắt đang nhìn bốn phía, nhìn Phương Tây cười nói: - Ngươi xác định chứ?

Phương Tây lập tức mừng rỡ, liên tục gật đầu.

Mạnh Hạo chần chờ một chút, cũng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khát vọng của Phương Tây, hắn không khỏi thở dài, phất tay một cái, lập tức Bì Đống xuất hiện trong tay Mạnh Hạo.

Bì Đống chu miệng, rất là bất mãn, mới vừa xuất hiện lập tức nói luôn mồm: - Mạnh Hạo, tên đáng chém ngàn đao ngươi này, ngươi mượn con lừa giết ma sao? Không đúng, là ngươi qua sông đoạn cầu! Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi thất đức, ngươi quá vô sỉ, ngươi là ác bá, ta muốn độ hóa ngươi!

- Phương Tây, ngươi hãy thường tới chỗ của ta chơi, sau này mỗi lần tới hãy nói chuyện với tên này, khi nào ngươi có thể nói chuyện với nó vượt qua ba ngày, là ngươi lợi hại rồi! Mạnh Hạo vội ho một tiếng, nói...

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui