Ngã Dục Phong Thiên

Hai người tựa như những cọng liễu không rễ, không hề có chút lực chống lại, cho nên cho dù bị gió quét cho trọng thương hôn mê, nhưng lại không hề tử vong, chỉ là mỗi người bị gió thổi về một hướng mà bay đi.

Một trận cuồng phong quét ngang Đông Lai quốc này, sau khi Côn Bằng đi được vài ngày thì cũng dần tiêu tán.

Mạnh Hạo mở mắt ra.

Toàn thân hắn đau nhức, ngay khi mở mắt ra thì có một cảm giác run run, loại cảm giác không nơi nào không đau này khiến cho thân thể hắn không ngừng run rẩy, tựa như toàn thân đã vỡ vụn vậy.

Nhưng ý niệm trong hai mắt hắn cũng dần bình tĩnh lại, mặc dù có chút đau đớn kinh người, nhưng lại không bằng lúc hắn phải thừa nhận độc phát, mấy lần độc phát trong hai năm qua đã khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy quen hẳn với đau đớn rồi.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, hô hấp có chút dồn dập, cúi đầu nhìn xuống thân thể thì quần áo tổn hại, toàn thân đầy những vết thương, có nông có sâu, còn lượng lớn vết máu bầm, xước da, thậm chí có nhiều chỗ đã mất hẳn cả da, huyết nhục cọ sát với mặt đá nham thạch, truyền cho hắn một cảm giác đau đớn tới tận xương tủy.

Hắn thở hổn hển, ánh mắt đảo quanh người thì bỗng nhiên giật mình, cái loại cảm giác thân thể suy yếu này khiến cho hắn trong chớp mắt này giống như biến trở lại Đại Thanh Sơn sáu bảy năm về trước.

- Tu vi của ta...

Mạnh Hạo nhanh chóng vận chuyển linh lực, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nhưng mày cũng phải nhăn lại, bởi tuy tu vi của hắn vẫn còn, nhưng chỉ có thể ở trong cơ thể, chứ không thể nào tràn ngập toàn thân, tựa như có một lực lượng kỳ dị nào đó đang áp chế hắn vậy.

Vào lúc này, hắn cũng thấy được quần áo của bản thân bị phá hỏng, còn túi trữ vật cũng đã không còn, toàn bộ túi trữ vật của hắn đều bị cuồng phong kia thổi bay tứ tán rồi.

Sắc mặt Mạnh Hạo hơi đổi, gian nan nâng tay lên, mò vào trong lồng ngực, khi chạm thấy một vật thì kéo nó ra, đó là túi Càn Khôn của hắn, thứ này khác xa với túi trữ vật, mà nó cũng bị Mạnh Hạo nhét sâu vào trong người, cho nên cũng không bị gió thổi bay đi được.

- Cũng may đại đa số đồ vật của ta để ở đây, mộc kiếm với lôi kỳ cũng thu vào đây, bằng không thì tổn thất cực đại rồi.

Mạnh Hạo khẽ thì thào, hơi thở dốc, rồi hắn cố gắng mở túi trữ vật ra, nhưng cuối cùng cũng không thể nào mở ra được, đành than thầm một tiếng, rồi nhìn về xung quanh.

Đây là một nơi khá là u ám, tứ phía có hắc vụ lượn lờ, quái thạch nằm lăn lóc trên mặt đất, cũng không thiếu hài cốt chim thú, không biết đã mục nát bao lâu rồi mà giờ phút này đều biến thành trắng bệch, khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải kinh hãi.

Nều như thế thì cũng thôi, đây là hắn còn chứng kiến thấy cả xương người nữa.

Ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy được bầu trời, chỉ có thể thấy được một mảng sương mù đang phiêu phù trên không trung.

- Nơi này là địa phương nào đây...

Thần sắc Mạnh Hạo âm trầm, nơi đây vô cùng u ám, ngay cả khi hắn đang ngồi tại chỗ cũng có cảm giác nguy cơ tràn ngập khắp nơi.

- Tu vi của ta có phải là do trận cuồng phong kia khiến cho biến thành như vậy, hay là do nơi này đặc thù đây.

Mạnh Hạo trầm ngâm, qua một lúc lâu thì bản thân mới khôi phục lại được khí lực. Hắn cắn răng đứng lên, khẽ vịn vào một tảng đá, rồi chậm rãi đi thẳng về phía trước, ước chừng hết một nén nhang, Mạnh Hạo bỗng dừng lại, yên lặng nhìn mặt thạch nham trước mặt mình. Tấm thạch nham này màu đen, không phân biệt được đầu cuối, bởi nó tựa như hòa nhập vào trong sương mù rồi.

Mạnh Hạo trầm ngâm nhìn xung quanh, hắn cũng dần mường tượng ra được bản thân đã ở nơi nào, chỗ này hẳn là một vách núi ở sâu bên trong.

- Cũng may bị con Côn Bằng kia thổi bay vào trong vách núi, cũng không biết nơi đây cách Đông Lai quốc bao xa, đành phải giải quyết vấn đề linh lực, chỉ cần có thể khôi phục tu vi thì bản thân cũng có thể rời đi bất kỳ lúc nào...

Mạnh Hạo thầm than một tiến, ngồi dựa vào nham bích, chậm rãi khôi phục thể lực.

Thời gian trôi đi, cũng không nhìn thấy sắc trời ra sao, không biết qua bao lâu, thể lực của Mạnh Hạo cũng dần khôi phục. Lúc này hắn lại thử mở túi Càn Khôn ra, nhưng vẫn không thể làm được, cho nên đành phải từ bỏ cái ý nghĩ đó, hắn đứng dậy, tìm được một cành cây khá thô, to bằng cánh tay, chậm rãi chống lấy, đi về phía trước.

- Nếu như là vách núi, thì hẳn sẽ có lối ra.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn về bốn phía, nơi đây yên tĩnh, không hề có chút tiếng động nào. Dạng yên tĩnh như này khiến cho Mạnh Hạo nghe được cả tiếng tim bản thân đang đập liên hồi, hắn hít một hơi sâu, cố gắng tìm kiếm toàn bộ nơi này để tìm lối ra.

Hắn cứ bước đi chậm rãi, luôn luôn cảnh giác, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn bốn phía, bởi nơi này quỷ dị âm trầm như thế này, không biết liệu có nguy hiểm nào rình rập không, nhưng hiện giờ hắn phải tìm cho ra được lối ra, cho dù có gặp nguy hiểm thì cũng hết cách rồi.

Thời gian trôi đi cũng hai canh giờ, thân thể Mạnh Hạo cũng khôi phục lại không ít khí lực, hắn dù sao cũng từ Ngưng Khí đại viên mãn đột phá lên Trúc Cơ, cho nên thân thể cứng cỏi mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng trong lòng hắn thì tựa như chìm xuống hơn nữa, vì vách đã nơi đây tựa như không nhỏ, hắn mãi vẫn chưa thể nào tìm được đường ra, mà trên mặt đất lại xuất hiện càng nhiều quái thạch.

Lại thêm nửa canh giờ nữa trôi đi, bỗng nhiên Mạnh Hạo ngừng lại một chút. Trong mắt hắn lộ ra tinh mang, đưa mắt nhìn về phía trước, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười lạnh,

Ở phía trước, trên một đồng quái thạch có một người đang nằm, người này mặc quần áo màu trắng đã bị tàn phá khá nhiều, lộ ra phần lớn da thịt, mái tóc dài rối tung... Đúng là Sở Ngọc Yên.

Nàng nằm đó hôn mê, còn có tấm lưới đen đã thu nhỏ lại ở bên cạnh.

Ánh mắt Mạnh Hạo khẽ chớp động, sau một lát hắn mới chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Ngọc Yên. Hắn đưa tay đặt lên mũi nàng ta, sau đó đặt lên phần bụng nơi quần áo đã bị rách nát không ít, cảm giác da thịt mềm mại, êm nhẹ, sau đó hắn dùng lực ấn mạnh một cái, rồi hai mắt chợt hiểu, bàn tay tiện thể cầm luôn tấm lưới đen lên, cất đi.

- Vẫn còn chưa chết, chỉ là dưới áp chế thì linh lực cũng bị đè nén, tu vi cũng không thể nào sử dụng được nữa.

Hai mắt hắn nheo lại, nhìn Sở Ngọc Yên một lúc rồi nở nụ cười.

- Đã tỉnh rồi thì cũng đừng giả bộ nữa đi.

Hắn nói, nhưng Sở Ngọc Yên vẫn không có chút nhúc nhích nào, hắn hừ lạnh một tiếng, mộc côn trong tay giơ lên, chuẩn bị nện thẳng lên đầu Sở Ngọc Yên.

Đúng lúc này, Sở Ngọc Yên bỗng nhiên mở hai mắt ra, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo tựa cười mà như không cười, hắn đột nhiên cảm giác ở nơi này cũng không quá mức buồn tẻ, ánh mắt hắn đảo qua người Sở Ngọc Yên. Thân thể kia thực là mềm mại, có lồi có lõm, dưới tầng áo rách nát lộ ra da thịt trắng nõn cùng với cái yếm màu đỏ, khiến cho Sở Ngọc Yên hiện ra vẻ đẹp gợi cảm không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui