Ngã Dục Phong Thiên

Cuộcchiến tranh đến thời khắc này, đã thực sự là đoạn cuối, Sơn Hải Giới của Mạnh Hạođã vỡ nát. 

Cuối cùng con bướm kia chở theo hy vọng của Sơn Hải Giới,dường như đã đến gần quan tài xanh bên trong hắc động lốc xoáy, ở nơi đó đôicánh khẽ run, dường như loáng thoáng hiện lên từng khuôn mặt, đang buồn rầunhìn tinh không mênh mang ngoài hắc động từ xa, nhìn dường như khoảng cách cựcxa, đã không thấy được Mạnh Hạo. 

Tinh không mênh mang trong một cái chớp mắt này, dườngnhư dừng lại.

Thế giới trước mắt Mạnh Hạo đã mơ hồ, ý thức của hắn đangnhanh chóng tiêu tán, thanh âm bên tai, dường như đều cách xa năm tháng, khôngngừng bị kéo dài, mơ hồ không chừng, dường như khoảng cách cực xa. 

Nếu không có tiếng kêu thê lương của Anh Vũ, có lẽ hắn đãnhắm nghiền hai mắt. Thời khắc này cố gượng mở ra, Mạnh Hạo cảm nhận được Bì Đốngđiên cuồng, cảm nhận được chó ngao bi ai, cảm nhận được Anh Vũ đau thương. 

Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười nàymang theo tiếc nuối, mang theo áy náy.

- Không cần để ý tới ta... các ngươi... tự do rồi! 

Ngay lúc Mạnh Hạo nói ra câu nói này, chó ngao run rẩy,ngửa mặt lên trời rống lớn, cắn chặt quần áo Mạnh Hạo không nhả, dường như nóhiểu rõ, một khi buông ra, sẽ là vĩnh viễn cách biệt. 

Bì Đống cũng vậy điên cuồng, sinh cơ của nó, hết thảy củanó, giờ khắc này đều không ngừng đưa vào cơ thể Mạnh Hạo, cho dù thân thể củanó đang dần dần biến thành màu xám tro, cũng phải duy trì sinh cơ cho Mạnh Hạo,kéo lại cái mạng của hắn không buông tay. 

Anh Vũ cười thảm, nhìn bốn phía, nhìn tinh không mênhmang, trong mắt nó dần dần lộ ra kiên quyết và quyết đoán. 

Mà lúc này, tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lụcở bốn phía đông hằng hà sa số, tầng tầng lớp lớp vây quanh Mạnh Hạo. Sơn Hải Giớitan vỡ, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giớiđại lục, khiến cho hai nơi đại lục, thời khắc này tràn ngập rất nhiều khe nứt,nếu không phải hai nơi đại lục đều có ẩn chứa nội tình quá sâu, sợ là thời khắcnày đại lục đều sẽ từng bộ phận sụp xuống, giống như hạo kiếp. 

Trong vô số tu sĩ vây quanh, cường giả cửu nguyên củaTiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục cất bước tới gần. Anh Vũ bay ra, trong mắtđầy quả quyết! 

Nó không có thoát đi, không có trầm mặc tránh né như dĩvãng, mà ngay khoảnh khắc này nó bay ra. Trên thân nó tản ra ánh sáng màu sắc sặcsỡ! 

Gương đồng nổi lên sau lưng nó, phong cách cổ xưa, duy chỉcó trong mặt gương tràn ra cảm giác thần bí, dường như bên trong ẩn chứa bí ẩnvô tận, có thể khiến cho người ta mê cuồng, làm cho ánh mắt mọi người, đều khoảnhkhắc ngưng tụ. 

Cùng lúc đó, Anh Vũ phát ra tiếng gào thê lương, nó nhìnchằm chằm tất cả mọi người bốn phía, rồi đưa mắt nhìn phương xa, nhìn Tiên Thầnđại lục cùng với Ma Giới đại lục! 

Theo tiếng gào thê lương của Anh Vũ, tất cả mọi người bốnphía đều biến sắc. Nhất là cường giả cửu nguyên của hai đại lục kia, thời khắcnày đều mặt biến sắc, bởi vì bọn họ thấy được, theo tiếng gào của Anh Vũ, gươngđồng kia... lại đang vỡ vụn! 

Chính mắt thấy Sơn Hải Giới vỡ nát, mắt thấy lựa chọn củaMạnh Hạo, Anh Vũ nơi này, trong lòng nó phức tạp, nó mơ hồ có chút không thể đốimặt với Mạnh Hạo, bởi vì nó xem ra, nguyên nhân hết thảy tai họa, chính làchính nó.

"Nếu như không có ta, Sơn Hải Giới sẽ không bị diệt..." 

"Nếu như không có ta, Tiểu Hạo Tử sẽ không chết..." 

"Nếu như không có ta, hết thảy đều sẽ không phátsinh..." 

"Bì Đống nói đối, ta là nguyên nhân hết thảy, ta làthất đức, ta là không đúng, ta không nên... tồn tại." Anh Vũ cười thảm,gương đồng vỡ vụn càng ngày càng nhiều. Mà trong tiếng "ồ" lên của tusĩ bốn phía, mấy cường giả cửu nguyên kia đều chạy nhanh đến, chạy thẳng tớiAnh Vũ.

Chẳng những bọn họ như thế, thậm chí khí tức cổ xưa của tồntại trên Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, cũng đều trong phút chốc bao phủbốn phía gương đồng, dường như muốn ngăn cản gương đồng tự bạo. 

Nhưng dường như trên cảnh giới của bọn họ, không thể làmđược điểm này, mặc cho họ ngăn cản như thế nào, đều không thể làm dừng lại tự bạocủa gương đồng, của Anh Vũ kia... 

Ngay khi Anh Vũ hấp dẫn chú ý của mọi người, Bì Đống baotrùm toàn thân Mạnh Hạo, không ngừng đưa vào sinh cơ, bỗng nhiên thân thể chấnđộng, nó nhìn Anh Vũ, dường như trong minh minh nghe được Anh Vũ truyền thanhâm cho mình. 

- Còn không đi!!! Thanh âm này, không phải dùng thần thứctruyền ra, không phải dùng lời nói truyền ra, mà là cảm giác, là cảm giác đã tạothành qua bao nhiêu năm tháng giữa Bì Đống và Anh Vũ. 

Bì Đống cười thảm, nó biết, vị ngũ gia mấy đời dây dưa vớimình này, đã lựa chọn cái chết, dùng cái chết của mình làm giá cao, hấp dẫn chúý của mọi người, để lại cho mình thời gian... bảo vệ Mạnh Hạo, hoặc là... đưa MạnhHạo rời khỏi nơi này... không được chần chờ.

"Tiểu Hạo Tử đối với ta rất tốt..." Bì Đống cười,nó nhớ lại rất nhiều ký ức, tuy rằng hỗn loạn, tuy rằng lung tung một chút dườngnhư ký ức không thuộc về nó... Rất lâu, nó lựa chọn đè xuống những ký ức này,không suy nghĩ nữa... nó thích không có tim không có phổi đối kháng với Anh Vũ,thích nói đâu đâu với Mạnh Hạo, thích làm kẻ chững chạc... 

Nhưng hôm nay, sau khi nhìn ra lựa chọn của Anh Vũ, Bì Đốngcười, nó cười cười, thân thể bao trùm toàn thân Mạnh Hạo. Trong chớp mắt, độtnhiên tản ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng này vừa tản ra liền tạo thành một lựclượng truyền tống kinh người. 

Rõ ràng là nó, dùng sinh mạng của mình là nguyên, triểnkhai một truyền tống sinh mạng... Truyền tống trận này, có thể đưa Mạnh Hạo đi,mà giá cao là sinh mạng của nó, từ nay về sau đoạn tuyệt. 

Truyền tống loại này đã rất lâu rồi, nó sẽ không làm nhưvậy, nhưng hôm nay, thấy Mạnh Hạo gần như chết đi, thấy lựa chọn của Anh Vũ, nónguyện ý làm như vậy, nó muốn làm như vậy. 

Mạnh Hạo thân thể chấn động, ý thức của hắn phần lớn thờigian mơ hồ, khi thì rõ ràng nhìn thấy Anh Vũ thê lương, cảm nhận được lựa chọncủa Bì Đống, thân thể hắn run rẩy, hắn muốn ngăn cản, nhưng hắn không há miệngđược, thương thế của hắn quá nặng, hắn không làm được ngăn cản hết thảy chuyệnxảy ra.

Trong mắt của hắn chảy nước mắt, đồng tử đỏ thẫm kia thờikhắc này bi thương giống như biển nước mắt. 

- Các ngươi... Mạnh Hạo lẩm bẩm, nói chỉ có chính hắn cóthể nghe được. 

"Ầm" một tiếng, hào quang truyền tống của Bì Đốngnơi này, trong nháy mắt bạo phát. Tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma giới đại lụcở bốn phía, lập tức phát hiện. Ngay tức thì, từ trên Tiên Thần đại lục và Ma Giớiđại lục, liền truyền ra hai luồng ý thức, một phủ xuống Anh Vũ gương đồng, lầnnữa ngăn cản tự bạo, mà một luồng ý thức khác thì chạy thẳng tới hướng Bì Đống,dường như muốn cắt đứt truyền tống của Bì Đống! 

Chó ngao rống lớn, trực tiếp phóng đi, nhưng hoàn toànkhông phải là đối thủ của ý chí phủ xuống kia, nó phun ra máu tươi bị cuốn ra,nhưng nó vẫn như cũ bảo vệ bên cạnh Mạnh Hạo, mà ý chí kia, cũng chạy thẳng tớiBì Đống.

- Để hắn đi!!! Đúng lúc này, truyền ra thanh âm của AnhVũ, thê lương hơn, nó đang tự bạo cũng ngay lúc này dừng lại, duy chỉ có thanhâm quanh quẩn khắp tinh không mênh mang.

- Để hắn đi!!! 

- Để hắn rời khỏi nơi này, ngũ gia cam nguyện... bị lauđi ý thức! 

- Ta biết các ngươi cần gương đồng, ngũ gia cũng biếttrong các ngươi, không ai có thể tách rời ngũ gia và gương đồng... Hôm nay, tacam nguyện bị lau đi! Anh Vũ rống lớn, mặc dù là đến giờ khắc này, dường như nócũng không quên tự xưng là ngũ gia. 

- Nếu các ngươi không đồng ý, ngũ gia tự bạo vỡ nát gươngđồng, thì các ngươi... ai cũng không lấy được!!!

Anh Vũ nói giọng bén nhọn, truyền khắp bốn phía, tất cảtu sĩ đều chấn động tâm thần. 

Dường như lo lắng những người này không tin, thân thể AnhVũ trong chớp mắt, bắt đầu tan rã, mơ hồ, linh trí của nó, ý thức của nó, cũngbắt đầu tan vỡ, như nó nói, nó cam nguyện bị lau đi ý thức, cam nguyện từ nay vềsau không còn là chính mình, mà là biến thành một khí linh chân chính... khôngcó ý thức của mình... 

Mắt thấy một màn phát sinh này, ý chí phủ xuống muốn chộptới Bì Đống và Mạnh Hạo kia, cũng tức khắc dừng lại một chút.

Đúng lúc này, lực lượng truyền tống đến từ Bì Đống, đã bạophát đến cực hạn, thân thể nó bao trùm thân thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng trởthành màu xám tro, nhanh chóng mất đi sinh mạng, tính cả Mạnh Hạo cùng chung,đang từ từ mơ hồ, hào quang truyền tống khuếch tán, trong tiếng nổ "ầm ầm",dường như sắp truyền tống rời đi. 

Đúng lúc này, đột nhiên đại hán tráng kiện đến từ Ma giớikia, cặp mắt nhoáng một cái, cất bước chạy thẳng tới hướng Mạnh Hạo. Mục tiêu củahắn không phải Mạnh Hạo, mà là túi trữ vật của Mạnh Hạo, là Tô Yên trước đó bịMạnh Hạo bắt uy hiếp hắn, còn ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.

Mà hận ý của đại hán này với Mạnh Hạo, cũng vì Tô Yênkích phát trở thành sát ý. Lúc này ngay khoảnh khắc tới gần, bước chân vào phạmvi truyền tống, hắn giơ tay, chụp một cái về phía Mạnh Hạo nơi đó. 

- Không được!!! Bốn phía lập tức có người lên tiếng, mà ýchí phủ xuống kia, dường như cũng nhấc lên sóng gợn, Anh Vũ toàn thân nổ vang,hình như có ngọn lửa đang thiêu đốt. 

Ngay khoảnh khắc đại hán chụp tới, lực lượng truyền tốngbạo phát toàn diện, trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể Mạnh Hạo và Bì Đống,chớp mắt một cái liền biến mất.

Đại hán kia chụp vào khoảng không, hung hăng bước một bước,lúc ngẩng đầu ánh mắt lộ ra màu máu. 

Cùng lúc đó, Anh Vũ cười, ý thức của nó đang tiêu tán.Ngay chớp mắt cuối cùng tan đi, nó nhìn theo hướng Mạnh Hạo biến mất, trong mắtmang theo không đành lòng, mang theo chúc phúc, mang theo tiếng thở dài. 

- Có lẽ, không có ngày gặp lại... Trong tiếng lẩm bẩm,Anh Vũ nhắm nghiền hai mắt. 

Một lát sau, khi cặp mắt nó lần nữa mở ra, thân thể củanó tản ra hào quang năm màu, hiển lộ ở trước mắt mọi người, đã không còn là mộtcon Anh Vũ lông tạp, mà màu sắc sặc sỡ, là khí linh của gương đồng... có khí tứcChí Tôn, tản ra đạo vô thượng... 

Ánh mắt của nó lạnh lùng, dường như có thể đóng băng tinhkhông mênh mang, chôn vùi tất cả hồi ức. 

Trên thân của nó có uy áp kinh người, áp chế mọi người bốnphía, toàn bộ tâm thần run lên, mặc dù là cửu nguyên cũng đều kinh hãi. Đại hántráng kiện kia, thậm chí cảm thấy ánh mắt của Anh Vũ vượt qua thiên uy, khiếntrong lòng hắn chấn động mãnh liệt.

Dường như dưới ánh mắt đó, hết thảy suy nghĩ tận đáy lòngđều sẽ bị nhìn thấu. 

Ánh mắt kia cao cao tại thượng, giống như Chí Tôn trongthiên địa, giống như Chủ Tể tinh không mênh mang, ngạo thị chúng sinh, khiếnngười ta không nhịn được muốn đi cúng bái. 

Gương đồng sau lưng nó, tràn ra khí tức chí cao vô thượng,làm cho tinh không mênh mang này nhấc lên sóng gợn, dường như chuyển động thànhmột cái lốc xoáy to lớn, trong tiếng nổ "ầm ầm", tất cả tu sĩ đềukhông tự chủ được, trong lòng nảy sinh cảm giác kính sợ.

- Bổn linh đến từ Thương Mang Đạo, trôi đi vạn vạn giớitinh không... 

- Nói ra... nguyện vọng của các ngươi... Thanh âm thươngtang cổ xưa lạnh như băng, từ trong miệng Anh Vũ vang vọng tinh không... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui