Ngã Dục Phong Thiên

Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo bị hắc động kia cắn nuốt, trên Thương Mang Tinh, Tiểu Bảo phân thân đời thứ chín vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng của Mạnh Hạo, đang điêu khắc, nhưng đột nhiên tay hắn chợt ngừng, dao khắc đâm trúng trên ngón tay, máu tươi chảy xuống.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt có chút mờ mịt, mơ hồ có cảm giác rất kỳ quái, dường như trong một chớp mắt này, mình có hơi khác thường, dường như sinh mệnh thủy chung nối liền với sợi dây nào đó, trong nháy mắt này bị đứt đoạn.

Theo sợi dây đứt ra, Tiểu Bảo trong mơ hồ dường như mất đi cái gì, hắn yên lặng ngồi ở đó, cho đến lúc bên cạnh truyền tới tiếng một nữ nhân kinh hô, thê tử của hắn bước nhanh tới, băng bó ngón tay chảy máu cho hắn.

- Chuyện gì vậy? Thê tử nói bên tai, Tiểu Bảo vẫn đang mờ mịt, rất lâu sau đó, hắn lắc lắc đầu.

- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy dường như thoáng cái không hoàn chỉnh! Hắn lẩm bẩm nói nhỏ. Hắn không nhìn thấy ánh sáng, cũng không thấy thê tử ở bên cạnh lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, trong mắt cũng mờ mịt.

Đồng thời trong lúc đó, trên Thương Mang Tinh đám người thiếu niên áo bào vàng, còn có lão nhân chưởng giáo, còn có Bạch Vụ Trần Tiên, tất cả Chí Tôn cửu nguyên, đều trong một chớp mắt này, tâm thần run lên, dường như có cảm giác kỳ dị nào đó lướt qua, ấn tượng có quan hệ với Mạnh Hạo trong trí nhớ, ngay khoảnh khắc này đều mơ hồ một chút.

- Xảy ra chuyện gì!

- Không thích hợp! Thân ảnh Đệ Cửu Tôn, vì sao sắp tan đi trong lòng ta...

Chưởng giáo cũng vậy, thiếu niên áo bào vàng cũng thế, mọi người đang ở chỗ bế quan của mỗi người, tâm thần đều chấn động mãnh liệt, mà trong Đệ Cửu Tông, một màn như vậy cũng cùng lúc xảy ra.

Thậm chí chỗ xa hơn trong tinh không La Thiên này, dưới chỗ 33 Thiên mới, bên trong Sơn Hải Điệp tồn tại trong lốc xoáy kia, chúng sinh trong đó... vào giờ khắc này cũng có không ít người nội tâm run lên.

Nhất là Hứa Thanh, nàng đang khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nàng run rẩy, ngẩng đầu, một cảm giác sợ hãi tràn ngập cả tâm thần nàng.

Nàng rõ ràng nhận ra: trong mơ hồ cảm ứng đối với Mạnh Hạo vẫn luôn tồn tại, ngay khoảnh khắc này bị đứt đoạn.

Sắc mặt nàng từ từ tái nhợt, ánh mắt lộ ra bi thương, nàng cười thảm vịn vách tường đứng lên... Hồi lâu sau, trong mắt nàng lộ ra kiên định.

- Không quản xảy ra chuyện gì, không quản thời gian trôi qua bao lâu, ta tin tưởng vững chắc... huynh sẽ không rơi xuống! Hứa Thanh lẩm bẩm, ở trong lòng, ở ngoài miệng, không ngừng lập đi lập lại câu nói này.

Giờ khắc này, trong tinh không La Thiên, tất cả người biết Mạnh Hạo, tất cả người từng gặp qua Mạnh Hạo... toàn bộ đều trong một chớp mắt này, cảm nhận được biến hóa sâu trong nội tâm mình, căn cứ trình độ quan hệ sâu cạn với Mạnh Hạo, cũng quyết định biến hóa này lớn hay nhỏ.

Trong tinh không La Thiên, theo Mạnh Hạo rời đi, tất cả dấu vết tồn tại của hắn đều bị chém đứt, nếu hắn lâu dài không có trở về, như vậy đoạn dấu vết này sẽ từ từ tiêu tán, cho đến một số năm sau, theo tất cả người biết về hắn lần lượt trở về cát bụi, hắn cũng sẽ bị mọi người quên lãng.

Mà giờ khắc này, ở ngoài phiến Thương Mang, Mạnh Hạo mở mắt ra.

Áo giáp trên người hắn đã biến mất, trở lại thành gương đồng trong tay hắn. Ngay khi mở mắt, Mạnh Hạo nhìn thấy ánh sao, thấy một mảng tinh không vô biên vô tận.

Nơi này không có sương mù chút nào, không còn là Thương Mang, chỉ có tinh không sáng chói, chỉ có một cái lại một cái thế giới vô cùng phồn hoa kia.

Mạnh Hạo sửng sốt một chút, hắn cảm nhận được tu vi trong cơ thể ngay một chớp mắt này, dường như buông lỏng ra giam cầm nào đó, không ngờ càng sục sôi hơn, hắn cũng cảm nhận được trong phiến tinh không này, bất ngờ tồn tại tiên lực vô cùng vô tận.

Thậm chí hắn nhìn tinh không bốn phía, cảm giác đầu tiên là nơi này tinh thuần đến cực hạn, hoàn toàn bất đồng với trong Thương Mang.

Nơi này không có bụi bậm, không có khí tức tử vong, có chăng là sinh cơ bàng bạc, còn có đợt đợt khí trong lành khiến thân tâm người ta thoải mái sung sướng.

"Nơi này... vì sao ta có cảm giác không giống với Thương Mang?" Mạnh Hạo chần chờ một chút, nhưng đúng lúc này, xa xa có mấy đạo cầu vồng từ trong tinh không bay tới, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, lộ ra phía trước nhất là thân ảnh một nam nhân trung niên, bên cạnh nam nhân này còn có một nữ nhân, tướng mạo xinh đẹp, thời khắc này trên mặt có vẻ lo lắng.

Khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo lập tức tới gần, cô gái kia lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạnh Hạo.

- Sư huynh! Rốt cuộc tìm được huynh rồi!!! Nữ nhân kích động trong mắt đầy nước mắt, áp đầu vào trong ngực Mạnh Hạo. Mạnh Hạo mờ mịt, hắn cảm giác dường như mình không nhận ra đối phương, nhưng ngay sau đó trong đầu liền đau nhói.

- Sư huynh! Rốt cục cũng tìm được huynh! Cũng may mà trên người huynh và Trần Phàm sư huynh có ấn ký của tông môn lưu lại từ trước, nếu không thì không tìm được các huynh rồi!

- Đúng rồi sư huynh, ở trong bí cảnh đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Lần này trăm đại tông môn, đều phái ra thiên kiêu trong môn, cùng nhau đi vào bí cảnh Thương Mang Giới bị hủy diệt đã mấy kỷ nguyên trong truyền thuyết kia... Nhưng mấy ngày trước đột nhiên phát sinh biến cố, tử vong hơn phân nửa, những người còn lại bị cưỡng ép dịch chuyển ra ngoài! Mọi người tiến lên, rối rít ân cần, thỉnh thoảng lên tiếng, ngươi một lời ta một lời, Mạnh Hạo càng mờ mịt hơn, trong đầu càng lúc càng đau đớn.

Rất nhanh, hắn cũng nhớ tới một đoạn ký ức, mình là Mạnh Hạo, là đệ tử thiên kiêu của Thương Hải Tông, một trong trăm đại tông môn trong phiến tinh không này. Trước đó hắn cùng với không ít đồng môn, cùng nhau đi vào một bí cảnh.

Đó là một thế giới nghe nói đã bị hủy diệt mấy kỷ nguyên, từng kêu là Thương Mang Giới.

Vì nơi đó có một số hạn chế, tất cả người có thể đi vào nhất định phải phù hợp một vài điều kiện, cho nên thiên kiêu các tông của trăm đại tông môn phiến tinh không này, cùng nhau bước chân vào.

Thế nhưng ở trong Thương Mang Giới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho hầu hết thiên kiêu tử vong, mà mọi người Thương Hải Tông, cũng chỉ có hắn và sư huynh Trần Phàm trốn thoát.

Dường như hắn còn là được Trần Phàm sư huynh cứu thoát.

- Trần Phàm sư huynh đâu? Mạnh Hạo cảm thấy đoạn ký ức này có chút xa lạ, mà khi cái tên Trần Phàm này xuất hiện, hết thảy dường như lập tức trở nên quen thuộc.

- Trần Phàm sư huynh đã được mang về tông môn. Hạo nhi có nhớ lại chuyện bên trong bí cảnh không? Người trung niên lúc này trầm giọng hỏi, trong mắt mang theo ý hiền hòa.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn nam nhân này một cái, lập tức nhớ lại: dường như người này là sư tôn của mình. Nghe đối phương nói hắn hồi tưởng hết thảy trong bí cảnh, lần nữa trong đầu đau nhói, trên trán nổi gân xanh.

- Được rồi, vậy thì không nên nhớ lại nữa. Trần Phàm sư huynh cũng giống như ngươi, lần này tất cả thiên kiêu các tông môn trốn ra được, đều y như thế! Người trung niên thở dài, phất tay áo mang theo Mạnh Hạo và mọi người, chạy thẳng tới xa xa.

Trên đường, nữ nhân kia từ đầu luôn đỡ lấy Mạnh Hạo, vẻ mặt ân cần, dường như không ngại hai người tiếp xúc thân mật, mà Mạnh Hạo lại có chút không thích ứng lắm, nhưng trong trí nhớ rõ ràng tự nói với mình, nữ nhân này là đạo lữ của mình, cũng là con gái của sư tôn. Hai người mình đã thành hôn rất lâu rồi, thậm chí còn có một đứa con nối dòng.

"Không đúng, dường như có điều không đúng..." Mạnh Hạo cảm thấy trong đầu càng lúc càng đau đớn, trong mắt hắn có vẻ mờ mịt... Không biết bay đi bao lâu, đoàn người bọn họ về tới tông môn.

Thương Hải Tông là một chỗ trên tinh tú. Mạnh Hạo nhìn tinh tú kia, loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc đó một lần nữa xuất hiện, hắn mờ mịt đi theo mọi người về tới tông môn.

Thấy đồng môn nhiều lắm, những người kia khi nhìn thấy hắn đều rất là vui mừng, lập tức tiến lên, dần dần dẫn tới một chút chấn động. Đến lúc được đưa vào trong nhà, hắn nhìn thấy một đứa bé chừng 7, 8 tuổi nhào vào lòng, kêu mình là phụ thân.

Hết thảy đều làm cho hắn cảm thấy xa lạ, nhưng trong xa lạ này, cái tên Trần Phàm trở thành một điểm sáng, khiến hắn lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

"Không đúng, nhất định có chỗ nào đó không đúng..." Trong đầu Mạnh Hạo càng đau đớn hơn. Đạo lữ và con trai bên cạnh hắn đều khẩn trương nhìn hắn, sắc mặt lo lắng rất rõ ràng.

Mạnh Hạo miễn cưỡng cười, trấn an, sau đó khoanh chân ngồi xuống, cau mày suy nghĩ: hắn nhớ lại cả đời này của mình, phụ thân của hắn là trưởng lão trong tông môn. Cả đời này hắn tư chất kinh người, sau khi bái nhập tông môn, lập tức trở thành thiên kiêu, trong thời gian ngắn, tu vi đã là Cổ Cảnh đỉnh phong, khoảng cách viên mãn chỉ kém một chút.

Mà thê tử bên cạnh là con gái của sư tôn hắn, hai người là thanh mai trúc mã, nhiều năm trước thành thân... là ước mơ của vô số đồng đạo đồng môn.

"Không đúng..." Mạnh Hạo lắc đầu, hắn theo bản năng nâng tay lên, bấm quyết khẽ thốt ra.

- Đệ bát cấm!

Nhưng lại không có mảy may phản ứng, Mạnh Hạo sửng sốt, hắn không biết tại sao mình muốn nói ra ba chữ "đệ bát cấm" này. Trầm mặc một hồi hắn kiểm tra túi trữ vật, tất cả vật phẩm bên trong đều quen thuộc hết, duy chỉ có một thứ...

Đó là một mặt gương đồng.

"Vật này?" Mạnh Hạo sửng sốt một chút. Hắn nhớ lại khi mình thức tỉnh, trong tay có cầm gương đồng này.

"Chẳng lẽ là ta thu hoạch ở trong bí cảnh kia?" Mạnh Hạo lấy ra gương đồng, cầm trong tay nhìn xem, loại cảm giác quen thuộc kia lần nữa xuất hiện... lần này dường như có chút bất đồng.

Đối với thế giới này, đối với người xung quanh, hắn trong xa lạ mang theo quen thuộc, đó là có trong trí nhớ, nhưng trực giác lại xa lạ... Nhưng gương đồng này thì khác, đó là trong quen thuộc mang theo xa lạ, là trong trí nhớ của hắn không có vật này, nhưng loại cảm giác quen thuộc đó... dường như vật này vô cùng trọng yếu đối với mình!

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy..." Mạnh Hạo có chút phiền não khó hiểu, ngay cả thê tử ở trong phòng lo lắng một hồi, sau đó mang con trai ra ngoài, hắn đều không để ý tới.

Thật lâu sau, trong mắt hắn xuất hiện tơ máu, hắn đưa tay vỗ mạnh trên trán một cái, đúng lúc này, có người gõ cửa, rồi truyền vào một thanh âm mệt mỏi.

- Tiểu sư đệ! Ta vào được không? Lời nói truyền vào, cửa phòng liền mở ra, một thanh niên sắc mặt có chút thương tang cất bước đi vào, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo có phức tạp cùng với tia sáng hồi ức nhoáng lên một cái rồi tắt.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy người thanh niên trước mắt, không phải ký ức trong đầu hắn giờ này, mà hiện lên trong óc một thân ảnh dường như chôn thật sâu trong đầu hắn.

- Trần Phàm sư huynh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui